“Cậu nghĩ Điện hạ thật sự sẽ hủy hôn ước với Erita sao?”
“Có thể là không. Nhưng tôi vẫn hy vọng. Dù chỉ là tia hy vọng nhỏ nhất.”
“Nếu cậu không tin hắn, sao còn nhúng tay vào màn kịch điên rồ này vậy chứ?”
“…Vì ít nhất phải có một người giữ lời hứa.”
“Cậu cũng thật là…”
Kamiel không giận Ruth vì đã giấu mình chuyện đó. Thứ anh cảm thấy là xót xa. Chính vì thế, anh chưa từng có ý định buông tay để mặc Ruth tự lo liệu. Ruth là kiểu người quá đỗi trung thực, đến mức đôi khi giống như ngốc nghếch. Cậu ta cũng quá tận tâm. Dù đi đến đâu, kiểu người như Ruth cũng sẽ luôn là người chịu thiệt. Một chút toan tính sẽ không hại gì, nhưng Ruth chẳng bao giờ đi đường tắt. Ở khía cạnh đó, Ail đã chọn quá đúng người – một người như Ruth, lại mang danh con trai nhà Kaisel, là nước cờ không thể tốt hơn.
Kamiel day trán, bất lực trước sự tính toán chi li của Ail. Ruth không phải người sẽ oán hận hay phản kháng, kể cả khi bị lợi dụng và vứt bỏ. Ail chắc chắn đã biết điều đó từ đầu và cố tình lôi Ruth vào. Rõ ràng là hắn đánh giá thấp Ruth. Càng nghĩ đến, Kamiel càng thấy bực mình.
Với Kamiel, những người trung thực và tử tế xứng đáng được tôn trọng – và việc lợi dụng họ là điều không thể tha thứ.
“Tôi thật sự không biết phải làm sao với chuyện này nữa. Vậy nên cậu mới quyết định rời đi à? Điện hạ đuổi cậu vì nghĩ cậu sẽ cản đường hắn hả?”
“Không. Là tôi tự quyết định. Nếu tiếp tục ở lại, có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ biến mất mà không để lại dấu vết.”
Ruth mỉm cười nhạt, nhưng lời nói của anh khiến Kamiel lạnh cả sống lưng.
“Không thể nào... Ail đâu đến mức đó chứ…”
Ail hiện giờ có tiếng là hoàng tử phù phiếm, vô lo, nhưng hầu hết đều công nhận rằng hắn không phải người xấu. Sức hút của hắn đến từ khí chất, không phải vẻ bề ngoài. Kamiel biết rõ điều đó – cái kiểu ranh mãnh nhưng ấm áp, vui vẻ, khiến người ta khó lòng ghét bỏ. Nhưng Ruth lại chỉ nhếch môi cười chua chát.
“Ngài ấy hoàn toàn có thể. Cậu biết Điện hạ từng là người như thế nào mà. Ngài ấy chưa bao giờ thay đổi, từ năm mười bốn tuổi đến giờ. Đừng tin những gì cậu thấy ở bề ngoài.”
Kamiel nhớ lại Ail mà anh từng bảo vệ, nhưng ký ức đó giờ đã mờ nhạt theo thời gian. Anh lẩm bẩm, giọng trầm xuống như thể đã hiểu phần nào:
“…Vậy sao?”
“Phải. Vậy nên đừng tin hắn. Ail là kiểu người có thể rút kiếm với bất kỳ ai, nếu cảm thấy bị cản trở. Không chừa một ai cả.”
“…Tôi hiểu rồi.”
Tính cách Ail thay đổi hẳn kể từ sau cuộc thi săn bắn bốn năm trước. Kamiel từng nghĩ đó là dấu hiệu trưởng thành – đặc biệt sau biến cố năm ấy. Anh từng tin Ail đã trở nên chín chắn hơn. Nhưng giờ, biết rằng tất cả chỉ là vỏ bọc, Kamiel cảm thấy như bị phản bội. Rỗng tuếch.
“Vậy là cậu thực sự định rời đi?”
“Tôi phải đi. Đó là đường sống duy nhất.”
“Tôi có thể giúp gì được không?”
Kamiel vốn đến để giữ Ruth ở lại. Nhưng giờ, điều anh muốn lại là giúp cậu rời đi. Sự thực tế trong tính cách khiến anh nhanh chóng hiểu được lý do của Ruth, và dần lắp ghép mọi mảnh ghép lại với nhau. Ruth mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Không, mọi chuyện tôi đã thu xếp hết cả rồi. Chỉ cần… giúp đỡ em tôi. Mẹ tôi và tôi sẽ cùng rời đi.”
“Được.”
Kamiel gật đầu, cúi nhẹ đầu. Tâm trí anh vẫn còn hỗn loạn, nhưng anh hiểu: Ruth không còn đường nào khác.
Vậy nên anh sẽ không cố ngăn cản nữa. Đó là cách tốt nhất để ở bên cạnh Ruth, dù là từ xa.
“Cậu có định báo cho tôi trước khi đi không vậy?”
“Có chứ.”
“Thế thì tốt rồi. Ít nhất tôi còn có thể tiễn cậu.”
Thấy nét buồn trong mắt Kamiel, Ruth đứng dậy và bước tới. Rồi anh vòng tay ôm lấy đầu Kamiel, kéo anh vào lòng thật chặt.
“Tôi từng cảm thấy hạnh phúc ở nơi này… là nhờ cậu và Elsen. Cảm ơn cậu. Và xin lỗi – vì không thể ở lại đến cùng. Xin lỗi vì đã lừa dối cậu.”
Ruth ôm chặt lấy Kamiel, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc anh. Hành động ấy khiến Kamiel cũng đưa tay lên, nắm lấy bàn tay Ruth đang đặt quanh cổ mình.
“Tôi cũng rất vui khi có hai cậu bên cạnh.”
“Cảm ơn cậu.”
Ruth nhắm mắt lại, lời cảm ơn như nặng trĩu trong lồng ngực. Việc có thể nói ra sự thật – dù là vào phút cuối – khiến anh thấy nhẹ lòng. Anh biết ơn vì ít ra mình đã có thể chia tay như thế này, trước khi vĩnh viễn rời khỏi mọi thứ.
Cảm giác như… hồi kết đang chậm rãi đến gần.
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…