Ánh Trăng - Chương 21

“Thần không biết khiêu vũ.”


Ruth nói vậy với Ail khi hắn định kéo anh ra ngoài. Ail khẽ gật đầu.


“Không cần lo. Sẽ chẳng hay ho gì nếu có lời đồn rằng tình nhân của ta không biết nhảy. Hơn nữa, khiêu vũ với nam nhân trong dạ vũ cũng chẳng thú vị gì.”


“Thật may khi nghe vậy.”


Dù nói thế, nhưng lòng Ruth lại chẳng thấy nhẹ nhõm chút nào. Anh linh cảm rằng khi vào đến hội trường, thể nào Ail cũng sẽ mời Salina khiêu vũ. Dĩ nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì đến anh. Thế mà, chẳng hiểu sao anh vẫn thấy khó chịu. Đây là lần đầu anh cùng Ail xuất hiện trong một sự kiện chính thức, anh không biết rõ Ail sẽ cư xử thế nào với người khác. Nhưng linh cảm mách bảo anh rằng Ail sẽ đặc biệt dịu dàng với phụ nữ. Dù là thật lòng hay chỉ là diễn, Ail vốn nổi tiếng là người lịch thiệp, ân cần với nữ giới, dẫu giường ngủ của hắn chỉ dành cho nam nhân. Hắn chắc chắn sẽ khiêu vũ với một vài người trong số họ. Và người đó, có lẽ sẽ là…


Đang nghĩ dở, Ruth bất giác lắc mạnh đầu, đi phía sau Ail. Đó không phải chuyện của anh. Ail muốn khiêu vũ với nam hay nữ, hay kể cả là Salina, cũng đâu ảnh hưởng gì. Anh thậm chí chẳng thể giả vờ ghen tuông—tính cách anh vốn không như vậy.


“Có chuyện gì sao?”


Ail quay lại, ngạc nhiên hỏi khi thấy Ruth đột ngột hành động.


“Không có gì… chỉ là thần đang suy nghĩ vẩn vơ.”


“Ngươi kỹ tính thật. Tóc rối hết cả rồi.”


Do cử động đột ngột, mái tóc đã được người hầu chỉnh chu trước đó nay rối tung cả lên. Ruth đỏ mặt, định đưa tay trái lên chỉnh lại, nhưng Ail đã dừng bước và vươn tay sửa giúp anh. Ngón tay dịu dàng ấy khiến tim Ruth khẽ run lên.


“Thần tự làm được mà.”


“Xong rồi.”


Bọn họ đã ở gần nhau không biết bao nhiêu lần, thậm chí từng ôm nhau chẳng ít, vậy mà mỗi lần Ail lại gần như thế, mặt Ruth lại nóng bừng, tim đập loạn nhịp. Có lẽ đó là lý do khiến Ail hay trêu chọc anh về chuyện còn “zin”.


“Xong rồi.”


Ail nhắc lại một lần nữa khi Ruth cúi đầu, mặt mũi đỏ lựng vì xấu hổ. Hắn lại nắm lấy tay anh, tiếp tục dẫn bước. Ruth khẽ nghĩ, giá như con đường này chẳng bao giờ kết thúc, để anh cứ mãi được nắm lấy cánh tay ấy.


Nhưng không thể. Đây là cánh tay mà sớm muộn gì anh cũng phải buông bỏ. Nó vốn chẳng thuộc về anh. Anh không được phép tham lam, cũng chẳng có tư cách để ghen tị hay ngưỡng vọng từ xa.


Lặp đi lặp lại những lời đó trong đầu, Ruth giữ vững thần sắc, ngẩng cao đầu bước đi. Nhưng anh không hề nhận ra rằng tay mình vẫn đang siết chặt lấy cánh tay Ail, như thể đang níu giữ sợi dây cứu sinh cuối cùng.


Khi Ail và Ruth bước vào đại sảnh, dàn nhạc lập tức ngừng chơi, mọi người đều cúi đầu chào hai người. Ail dẫn Ruth băng qua khán phòng một cách tự nhiên, trong khi Ruth cứng đờ cả người vì căng thẳng. Đây là lần đầu anh chính thức xuất hiện bên cạnh Ail. Mặt đỏ bừng, anh bước đi theo Ail, thì chợt nghe tiếng thì thầm của hắn:


“Cười lên. Giả vờ như đang hạnh phúc ấy.”


“Thần đang cố đây…”


Ruth đáp, mặt vẫn cứng ngắc, tay càng nắm chặt tay Ail hơn. Ail nhìn xuống, hơi bất ngờ vì lực siết. Cánh tay hắn bắt đầu tê rần, không hẳn vì đau, mà bởi lo rằng nếu Ruth cứ siết như vậy, miếng băng trên tay hắn có thể rách ra mất.


“Ngươi tính bóp nát tay ta sao?”


Ail cười khẽ thì thầm. Ruth giật mình, vội nới lỏng tay.


“Thần xin lỗi.”


“Ta ghét bị thương trong những dịp như thế này. Cẩn thận cái tay của ngươi đi.”


“Thần sẽ chú ý.”


Cuối cùng cũng đến giữa đại sảnh, Ruth mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh đưa mắt nhìn quanh rồi ngước lên nhìn Ail, như hỏi có thể buông tay được chưa. Ail là người buông trước. Ruth cũng rút tay lại.


Đứng giữa khán phòng yên tĩnh, Ail dịu dàng nhìn Ruth rồi giơ tay lên, tuyên bố bắt đầu buổi vũ hội.


“Không cần kéo dài vô ích. Bắt đầu đi. Mọi người cứ tự nhiên mà tận hưởng.”


Lời tuyên bố vừa dứt, dàn nhạc lại cất lên. Vũ hội này được tổ chức đều đặn suốt ba năm qua, do Thái tử thay mặt Hoàng đế đang bệnh tật chủ trì. Ruth từng nghĩ sẽ phải đứng lặng im một hồi lâu, nay thở phào vì không khí đã khởi động nhanh chóng. Trong lúc ấy, Ail nắm lấy tay phải của Ruth, nâng lên và hôn nhẹ lên mu bàn tay anh.


Ruth thoáng ngẩn người. Hôm nay Ail có vẻ quá mức dịu dàng. Dù tất cả chỉ để phô trương, nhưng hắn vẫn quá… nồng nhiệt. Trước đây, Ail luôn đùa cợt, còn hôm nay, thái độ của hắn khiến Ruth nghi hoặc: phải chăng hắn có tình cảm với mình thật?


“Mau ngồi xuống đi.”


Ail cất giọng khẽ như thì thầm, dịu dàng đến mức khiến mắt Ruth cay xè. Hắn đưa anh đến chiếc ghế đã được sắp xếp sẵn. Âm nhạc lại nổi lên, từng đôi một bắt đầu bước ra khiêu vũ trong những bộ lễ phục xa hoa. Ruth thì lại thấy chán ngắt ngay từ khi mới đặt chân đến.


Cảm giác xa lạ với nơi này, như thể anh là người chẳng thuộc về nơi này.


Thấy nét mặt gượng gạo của Ruth, Ail cúi xuống thì thầm, đồng thời vuốt nhẹ tóc anh:


“Hướng chín giờ, anh trai ngươi đang nhìn đấy. Cười lên.”


Ruth nhìn về hướng đó. Quả nhiên, Eilen đang đứng ở đó. Ail mỉm cười vẫy tay chào, còn Eilen chỉ cúi đầu đáp lại với vẻ mặt cứng nhắc. Ruth luống cuống, không biết phải làm gì ngoài nhìn lại anh trai. Đúng lúc ấy, một người khác tiến lại gần Ail chào hỏi, và Eilen khẽ hất cằm ra hiệu Ruth đi theo. Ruth nghiêng đầu khó hiểu, Eilen lại ra hiệu về một hướng khác.


Ruth quay lại thì thấy Salina trong chiếc váy đỏ đang bước đến, dáng đi uyển chuyển như lướt.


Tóc đen búi cao làm nổi bật chiếc cổ trắng ngần mảnh mai. Dây chuyền hình bươm bướm lấp lánh trên cổ, cùng chiếc trâm cài đầu như cánh bướm chập chờn bay quanh. Ruth không rời mắt nổi. Nàng là người đẹp nhất vũ hội. Như một đóa hoa rực rỡ.


Trong lúc Ruth còn đang mải ngắm, Salina đã bước tới trước Ail, cúi nhẹ người chào.


“Lâu rồi mới gặp, Điện hạ. Thật vui khi được gặp ngài nữa, Chỉ huy.”


Giọng nói dịu dàng của nàng kéo Ruth về thực tại. Anh vội cúi đầu chào, Ail mỉm cười đáp lại:


“Rất vui được gặp nàng.”


“Vâng. Nhưng lần này, thần có một thỉnh cầu.”


Ruth ngạc nhiên nhìn nàng, nhưng Salina chỉ mỉm cười duyên dáng tiếp lời:


“Ngài có thể ban cho thần vinh dự được khiêu vũ với Chỉ huy không?”


Ruth tròn mắt nhìn nàng. Sao nàng lại hỏi anh? Chưa kịp trả lời, Ail đã lên tiếng thay.


“Đáng lẽ ngươi nên xin phép ta trước.”


“Thần nghĩ nên hỏi ý tình nhân của ngài trước chứ. Vậy được chứ, Chỉ huy?”


Không thể từ chối trong tình huống này, Ruth đành gượng cười đáp:


“Vâng… cứ tự nhiên.”


“Ngài ở lại một mình vẫn ổn chứ?”

Như thể đã bàn trước với nhau, lần này Ail lên tiếng trước, giọng mang theo lo lắng:

“Ngươi ổn chứ?”

Ruth bỗng thấy khó chịu trong lòng.

“Thần không sao. Chỉ hơi đau đầu chút thôi… Thần sẽ đi dạo một lát.”

Ruth đứng dậy trước. Khi Ail hỏi lại lần nữa, anh khẽ gật đầu trấn an, rồi quay người bước ra khỏi đại sảnh trước cả khi hai người bắt đầu khiêu vũ. Hành động ấy quả thực bất lịch sự, nhưng lúc này anh chẳng còn tâm trí để bận tâm đến điều đó. Không—thực ra là anh không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa.

Tâm trạng anh đang ngày một tồi tệ. Anh tự nhủ sẽ không quay đầu lại và bước thẳng về phía hành lang dẫn ra lan can ngoài trời. Nhưng ngay khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, một tiếng thở khẽ vang lên từ phía trong đại sảnh. Bản năng khiến anh quay đầu lại, và rồi…

Ruth thấy Ail đang khiêu vũ cùng Salina.

Khoảnh khắc đó, anh như không thở nổi. Tim anh như ngừng đập.

Bọn họ thật đẹp đôi. Một cặp hoàn mỹ đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Vẻ hòa hợp giữa họ như một bức tranh hoàn hảo, khiến anh vừa ngưỡng mộ vừa đau đớn. Một nỗi đau sắc nhọn xuyên qua tim anh. Anh không hiểu vì sao mình lại khổ sở đến thế—nhưng rõ ràng là đau. Cảm giác như trái tim anh sắp vỡ tung.

Không, có lẽ nó đã vỡ rồi.

Tại sao lại đau đến vậy? Không—thực ra anh biết. Chỉ là anh không muốn thừa nhận.

Ngón tay vô thức siết chặt mặt dây chuyền đeo trước ngực, Ruth xoay người, mở cửa và bước ra hành lang. Không khí đêm mát lạnh khiến đầu óc anh dịu đi đôi chút.

“Ha…”

Ruth thở dài, tựa nhẹ vào lan can. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy nếu tiếp tục nhìn Ail, có lẽ anh sẽ chết mất.

Thật ngốc nghếch. Một sự chấp niệm đầy trẻ con và đáng thương. Đã bao lần anh tự nhủ phải đè nén tình cảm này, thế mà giờ đây lại chẳng thể khống chế nổi.

Từ trước đến nay, anh chưa từng để tâm Ail khiêu vũ với ai. Chưa từng thấy đau như lúc này. Nhưng lạ thay, chỉ cần Salina đứng cạnh Ail thôi, tim anh đã nhói lên. Cớ gì nàng lại đặc biệt đến vậy? Ruth không có lời giải đáp, chỉ biết rằng… anh không ưa nàng. Vẻ đẹp ấy, sự trẻ trung, lòng quyết tâm đeo bám Ail—mọi thứ ở nàng đều khiến anh vừa ghen tị vừa ghét bỏ. Và điều khiến anh cay đắng hơn cả là Salina thực sự có đủ tư cách để đứng cạnh Ail.

Phải, anh phải thừa nhận. Anh ghen với Salina—người phụ nữ có thể đường hoàng ở bên Ail và nhận lấy tình cảm từ hắn.

Cắn môi, Ruth cúi đầu xuống. Nhưng rồi anh nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ trong vườn. Lính canh đứng cách xa biệt thự, không thể lại gần đến thế. Có ai đó lẻn vào ư? Ruth lập tức cảnh giác, nhưng rồi một giọng nói quen thuộc vang lên:

“Ruth?”

Từ sau lùm cây, Elsen bước ra.

“Hả? Elsen? Sao cậu lại ở đây?”

Ruth ngạc nhiên hỏi. Elsen cười khẽ, như thể không hiểu sao anh lại hỏi vậy.

“Gì mà sao? Tớ đến vì cuộc thi săn bắn. Thế còn cậu sao lại ra đây?”

Quân lính và kỵ sĩ đều biết Ruth tham dự vũ hội cùng Ail. Elsen dĩ nhiên cũng biết, nên Ruth chỉ cười nhạt rồi đáp:

“À… Tớ hơi đau đầu. Cảm thấy nơi đó không hợp với mình.”

“Ừ, cũng đúng.”

“Đi dạo một chút đi.”

Nói rồi Ruth nhẹ nhàng đặt tay trái lên lan can, nhảy xuống vườn. Elsen cau mày, có vẻ không hài lòng.

“Sao? Cậu không định quay lại à?”

“Tớ nói rồi mà—nơi đó không hợp với tớ.”

Dù câu đó là sự thật, nhưng lý do thực sự là anh không muốn quay lại nữa. Anh đã lộ diện rồi, và Ail cũng chẳng đời nào bận tâm tìm anh đâu. Anh định dành thời gian còn lại cùng Elsen, đi dạo quanh đây. Quan trọng hơn cả là… anh không muốn nhìn thấy Ail. Nếu nhìn thấy, anh sẽ buộc phải đối diện với những cảm xúc mình đang cố chối bỏ. Mà anh… ghét điều đó.

“Đi một vòng chậm rãi thôi.”

Ruth khẽ vỗ vai Elsen. Elsen nhìn anh một lúc, rồi đột ngột hỏi:

“Cái mặt dây chuyền đó…”

“À, Ail cho tớ mượn.”

“Đây là huy hiệu của gia tộc Jenin.”

“Ừ. Hắn nói là đồ của Hoàng hậu.”

Hai người im lặng một lát. Elsen chăm chú nhìn mặt dây chuyền đeo trên cổ Ruth, ánh mắt nghiêm túc.

“Cho cậu thứ quý giá thế này… chắc hẳn hắn rất quan tâm đến cậu đó.”

“Hả?”


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp… 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo