Ánh Trăng - Chương 22

“Đó là dây chuyền được truyền lại trong gia tộc Jenin suốt nhiều thế hệ. Nó chỉ được trao cho người thừa kế đầu tiên... Vậy mà hắn lại đưa nó cho cậu, chuyện này đúng là không bình thường chút nào.”

Elsen lẩm bẩm với vẻ thật sự kinh ngạc. Nhưng người bất ngờ hơn lại là Ruth. Anh chưa từng nghĩ sợi dây chuyền ấy lại mang ý nghĩa đặc biệt như thế. Anh chỉ tưởng đó là món đồ mà Hoàng hậu từng quý trọng.

“Cái này... chỉ là... hắn cho tớ mượn tạm thôi.”

“Dù chỉ là mượn, nhưng nếu cậu đã nhận được một thứ quý giá đến vậy, thì nên quay lại bên cạnh ngài ấy đi. Vào sảnh đi.”

Elsen nhìn Ruth bằng ánh mắt thương cảm. Anh biết rõ cậu ấy đang nghĩ gì.

“Đừng nhìn tớ kiểu đó. Tớ thật sự ổn.”

“Vào đi, nhảy đi. Đây có khi là lần đầu tiên... cũng là lần cuối cùng của cậu đấy.”

“…”

“Dù cậu không rời đi, thì sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ cưới Erita. Lúc đó, cậu sẽ chẳng bao giờ còn được sánh vai với ngài ấy trong một buổi dạ vũ như thế này nữa. Nên hãy tạo một ký ức. Mơ một giấc mộng đẹp, dù chỉ một lần... cũng không sao.”

Trong một khoảnh khắc, ngực Ruth như thắt lại. Những lời của Elsen là thật. Sớm thôi anh sẽ phải rời đi, nhưng kể cả nếu không, anh cũng chẳng thể nào đường hoàng đứng cạnh Ail. Đây đúng như lời Elsen nói—là buổi dạ vũ đầu tiên, cũng là cuối cùng. Sẽ không còn thêm ký ức nào nữa.

“Nhưng tớ không biết nhảy.”

“Tớ dạy. Học nhanh rồi quay lại mà nhảy.”

“Tớ... không tự tin.”

“Tại sao? Cậu khéo léo mà. Chỉ giống như luyện điều lệnh thôi, thay vì khẩu lệnh thì là âm nhạc.”

Elsen đưa tay trái ra, Ruth chợt nhớ lại hình ảnh Ail và Salina—vòng tay rắn rỏi của hắn ôm lấy eo cô ấy, tà váy dài khẽ tung bay theo mỗi vòng xoay. Một điệu nhảy nhẹ nhàng và nhịp nhàng khiến cả hội trường dõi theo.

“Tớ không tự tin...”

Vừa lẩm bẩm, Ruth vừa đưa tay ra nắm lấy tay Elsen. Cậu đặt tay phải lên eo anh, còn Ruth thì đặt tay trái vào tay phải của cậu. Khi Elsen siết nhẹ, hai người tự nhiên áp sát vào nhau.

Sau khi vào tư thế, Elsen khẽ nói:

“Bắt đầu bằng chân phải.”

“Cũng đúng. Mấy môn cơ bản ở trường, cậu còn suýt không qua nổi mà.”

Ruth bật cười trước lời trêu chọc đó. Đó là một tràng cười trong trẻo, vô tư. Ail bất chợt tự hỏi liệu đứa con nhà Kaisel như Ruth có thể cười như thế sao.

“Thật đấy, cố gắng lên chút đi. Sao cậu nhảy dở thế hả?”

“Thôi đi mà! Tớ bỏ cuộc! Không nhảy nữa đâu!”

Sau một hồi bị Elsen trêu chọc, Ruth vùng ra khỏi tay cậu, bước lùi lại và kêu ca. Trước phản ứng trẻ con ấy, Elsen đưa ngón tay ấn nhẹ vào trán Ruth.

“Nghe bảo điểm mạnh duy nhất của cậu là kiên nhẫn đúng không? Cố lên tí nữa coi.”

“Dù có cố thế nào thì cũng có thứ tớ làm không được.”

“Ý gì vậy?”

“Thì có mấy chuyện như thế mà. Nói chung tớ chịu, tớ không nhảy nổi đâu.”

“Tập duyệt binh còn làm được ngon ơ mà chuyện này thì không?”

“Tập duyệt binh là tập duyệt binh, còn cái này khác. Tớ không theo kịp nhịp.”

“Cậu đúng là kỳ lạ thật đấy… Ê, tay cậu sao vậy? Máu kìa.”

Nghe Elsen nói, Ruth dừng lại, cúi xuống nhìn tay phải, rồi đưa tay trái lên gãi đầu.

“À, chắc vết thương bị hở ra rồi.”

“Này, đồ ngốc. Sao không nói là đau?”

“Tớ có thấy đâu… bị cậu mắng quá nên quên luôn.”

“Đồ chậm chạp. Phòng cậu có hộp y tế chứ?”

“Có.”

“Tớ khử trùng rồi băng lại cho. Cậu bảo chỉ bị xước nhẹ thôi mà, sao giờ lâu lành vậy? Thường thì nhanh lắm mà?”

“Chắc tại trời nóng quá…”

Ruth lầm bầm, vờ như chẳng có gì quan trọng, rồi quay lưng bước về phía cửa tòa nhà. Elsen cũng không do dự mà đi theo sau.

Ail đứng ở lan can, lặng lẽ quan sát, rồi quay người băng qua hội trường, rời khỏi đó.

Ruth—người vừa mới quả quyết rằng mình không thể nhảy—giờ lại đang nhảy với Elsen ngoài vườn, thậm chí còn chẳng buồn vào hội trường… Càng nghĩ, máu hắn càng sôi lên. Một cơn bực bội và khó chịu như muốn phát điên trào lên.

Giọng điệu nhẹ nhàng và vui vẻ khi Ruth nói chuyện với Elsen, nét mặt tự nhiên, cách cậu ấy trêu chọc và thân mật—tất cả đều khác hẳn khi ở bên hắn. Khi bên Ail, Ruth luôn dè dặt và nghiêm nghị. Mỗi khi họ ở cạnh nhau, Ruth dường như lúc nào cũng chán nản, lúng túng, và nếu hắn cố bắt chuyện, thì Ruth sẽ đáp lại một cách cáu kỉnh.

Quan trọng nhất, Ail chưa từng thấy Ruth cười. Gương mặt cậu lúc nào cũng lầm lì, khiến hắn cứ nghĩ rằng Ruth Kaisel vốn dĩ không biết cười là gì.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng. Ruth cười rất nhiều—khi ở bên người khác. Nhiều hơn cả những gì Ail từng tưởng tượng. Cậu nói chuyện dịu dàng, ánh mắt biết cười, luôn sẵn sàng chiều theo ý người khác, chẳng bao giờ tỏ ra khó chịu.

Ail nhận ra—hắn chưa từng thực sự hiểu Ruth.

Nhưng Elsen thì biết rõ tất cả.

Và chính điều đó khiến hắn khó chịu nhất.


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp… 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo