Ail, kẻ đoạt giải quán quân trong cuộc săn năm nay, trở về biệt điện hoàng gia và tham dự yến tiệc đánh dấu kết thúc giải đấu. Giành chiến thắng áp đảo, hắn ném thẳng viên bảo thạch và bó hoa dành cho người thắng cuộc cho Ruth. Trong khi đám đông trầm trồ trước tài bắn cung xuất chúng của hắn, họ cũng đồng thời thì thầm trong hoang mang. Nhưng Ail chẳng bận tâm.
Quả thật, ngay cả bản thân hắn cũng nhận ra hành động đó là ngu ngốc. Điều này không nằm trong kế hoạch ban đầu. Thế nhưng, không hiểu sao, lần này hắn lại muốn thể hiện bản thân một cách tốt nhất—không phải để chứng minh bản lĩnh, mà chỉ đơn giản vì muốn Ruth khắc ghi bản chất thật của hắn, dù chỉ một lần.
“Không ngờ ngài lại giỏi bắn cung đến vậy. Xem ra bọn ta đã bị lừa suốt thời gian qua.” Salina nhận xét, mỉm cười bước tới. Nàng đã dự cả vũ hội đêm qua lẫn yến tiệc hôm nay. Lời nói dịu dàng của nàng nhận lại câu trả lời lạnh lùng từ Ail.
“Bởi vì tâm trạng ta tốt.”
“Ồ? Xem ra Chỉ huy Kaisel của Trung đoàn đã có một đêm nồng nhiệt ha.”
“Nồng đến mức thiêu cháy thành tro.”
Ail thản nhiên nốc cạn chén rượu. Tâm trạng hắn lúc này đang chạm đáy. Thực ra hắn đã định rời về hoàng cung ngay lập tức, nhưng như thế chẳng khác nào để Ruth thao túng cảm xúc của mình, nên hắn cố nhẫn nhịn.
“À phải, chỉ huy không dự yến tiệc.” Salina nói.
“Ta bảo hắn ta không cần đến. Hắn ta quý giá đến mức không thể đem ra phô bày trước thiên hạ.”
“Vẫn còn đầy tình ý như trước. Ta thấy tội cho Erita quá.”
Trước lời bóng gió của Salina, Ail liếc mắt, đáp lạnh:
“Phi tử là phi tử. Ái nhân là ái nhân.”
“Thật khôn ngoan và thẳng thắn.” Salina cười khẽ, tự tay rót thêm rượu cho hắn. Cử chỉ duyên dáng, kiều diễm của nàng khiến khóe môi Ail hơi cong lên. Người ta đối với hắn thường là như vậy—dịu dàng, dù vì quyền thế, tài phú hay ân sủng. Họ ra sức lấy lòng hắn để đạt được điều mình muốn.
Nhưng Ruth thì khác. Anh chưa từng làm gì vì Ail. Chỉ lặng lẽ đứng đó, quan sát. Sự phản kháng im lặng ấy khiến Ail phát điên. Dù hắn có dụ dỗ thế nào, Ruth cũng chỉ thản nhiên từ chối, như thể chẳng màng quan tâm.
Ruth càng cố rời xa, hắn lại càng muốn giam cầm anh lại—đến mức ý nghĩ cắt gân chân anh để giữ lại cứ dai dẳng trong đầu hắn như tiếng ồn không ngớt.
Hắn phải làm gì để bẻ gãy ý chí ấy?
Ruth bướng bỉnh đến mức vô lý. Kể cả trong lễ hội, khi người người say sưa vui thú, anh vẫn không lay chuyển. Ngay cả trước sự ve vãn của hắn, anh vẫn điềm tĩnh. Chính sự kiên cường đó càng thổi bùng lên ý chí chiếm hữu trong lòng Ail.
“Erita vẫn chưa xuất hiện nhỉ. Tiếc thật.” Salina cất giọng. “Ta chẳng thể cạnh tranh với chỉ huy, nhưng ít nhất cũng muốn được nhìn thấy nàng một lần.”
“Tại sao? Ngươi đang nhắm vào vị trí của nàng à?”
“Tất nhiên. Đó là điều bất cứ ai cũng khát vọng.”
“Ai cũng có thể thèm muốn, nhưng không phải ai cũng dám bộc lộ sự tham lam trắng trợn như ngươi.”
“Nếu ta không làm vậy, điện hạ đã chẳng bao giờ để mắt tới.”
Quả thật là vậy. Nếu Salina không chủ động, có lẽ hắn chẳng bao giờ chú ý đến nàng. Trong cung đầy rẫy những mỹ nhân kiều diễm, ngay cả đóa hoa rực rỡ nhất cũng dễ bị lẫn vào đám đông. Ở điểm này, Salina là một nữ nhân thông minh.
Hắn bắt đầu thấy hứng thú với nàng. Nàng thông tuệ, và sẽ không khiến mọi chuyện trở nên rắc rối.
Ail uống cạn ly rượu, tay vuốt nhẹ một lọn tóc dài của nàng, rồi thì thầm bên tai:
“Vậy… ngươi có muốn lập một giao kèo không?”
Salina mỉm cười hiểu ý, đáp ngay không chút do dự:
“Tất nhiên. Ngài muốn gì?”
Hài lòng vì sự nhanh nhạy của nàng, Ail đặt ly xuống, nhếch môi cười—nụ cười xảo quyệt như hồ ly. Hắn nghĩ, có lẽ việc đạt được mục đích sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu có nàng trợ giúp.
“Ngươi biết đấy.” hắn nói, “Mọi thứ xảy ra trong lễ hội rồi sẽ tan biến như chưa từng tồn tại. Không ai bị truy cứu. Ngươi có muốn đóng vai ái nhân của ta trong khoảng thời gian này không?”
Lời hắn không mang theo chút cảm xúc nào, nhưng Salina lập tức hiểu rõ dụng ý, liền nhoẻn miệng cười tươi rói.
“Được như vậy là vinh hạnh cho ta.”
“Dù sau lễ hội, ta sẽ hành xử như chưa từng biết đến ngươi?”
“Ngài vốn không phải người như thế. Nhưng dẫu có là thế, ta cũng không bận tâm.”
“Ta không sợ tên chỉ huy ấy. Nam nhân đó là của ta.”
Ruth đích thực là người của hắn. Ail chưa từng nghi ngờ điều đó. Dù có hay không có khế ước, Ruth cũng đã nằm trong tay hắn. Dẫu anh có trốn đi đâu, cuối cùng vẫn sẽ thuộc về hắn. Ail sẽ khiến điều đó thành hiện thực—bằng mọi giá.
“Rồi sao nữa?”
“Ta sợ ánh mắt của vị hôn thê ta. Phiền phức thật đấy.”
Trước lời úp mở ấy, Salina liền đổi hướng trò chuyện.
“Ngài có trách nhiệm với mẫu tộc của mình.” nàng nhắc lại lời hắn hôm trước. Ail mỉm cười, tỏ ra hài lòng.
“Dĩ nhiên. Ta sẽ luôn trung thành với mẫu tộc. Nhưng có vài con chuột nhắt đang ngáng đường. Nếu có người thay ta xử lý chúng, ta sẽ vô cùng cảm kích.”
“Ngài định bắt cá hai tay sao? Tham vọng đó khó thành lắm.”
“Bắt thỏ rồi, chẳng phải cũng có thể bắt gấu đó sao?”
Salina lập tức hiểu ẩn dụ của Ail.
“Erita sẽ dự lễ trưởng thành của ngài, phải chứ?”
“Phải.”
“Vậy ta sẽ gặp nàng hôm đó, để xem nàng có xứng với ta không.”
Hiểu rằng Salina đã nắm rõ toàn bộ kế hoạch, Ail cười, đưa lọn tóc nàng lên môi như thể tán thưởng sự sắc sảo của nàng.
“Nữ nhân thật đáng sợ.”
“Chẳng bằng ngài đâu, Điện hạ. Ta thú thực, ta không ngờ ngài lại đáng sợ đến thế.”
Ail bật cười khẽ. “Tất nhiên ngươi không biết. Nếu biết, có lẽ ngươi đã bỏ giày mà chạy rồi. Hắn nhát gan lắm. Ta vừa nổi giận, hắn đã run như cầy sấy rồi. Dù vậy, cái kiểu cứng đầu của hắn lại đáng yêu thật đấy.”
“Một con bướm đáng thương.” Salina buông lời bông đùa. “Nếu ngài siết quá chặt, nó sẽ gãy đấy.”
Nụ cười lạnh lẽo hiện trên gương mặt Ail khi hắn ghé sát tai nàng, thì thầm bằng giọng băng giá:
“Gãy thì đã sao. Chỉ cần còn thở là được.”
Sự lạnh lẽo trong câu nói khiến Salina thoáng rùng mình, nhưng nàng nhanh chóng trấn tĩnh, vẫn mỉm cười duyên dáng, đưa tay ra nắm lấy tay hắn, thì thầm bên tai:
“Ngài thật tàn nhẫn.”
Ail phá lên cười sảng khoái trước lời nàng. Càng tiếp xúc, hắn càng hài lòng với Salina. Nàng sắc sảo, hiểu rõ hắn, lại biết cách làm vừa lòng. Đây là nữ nhân có thể giúp hắn đạt được điều mình muốn, và sẵn sàng trả giá để làm điều đó.
Chuyện chính trị hắn tạm gác lại. Thứ duy nhất Ail thật sự khao khát lúc này—là được thấy Ruth quỳ gối trước mặt mình, van xin được ở lại bên hắn.
Chỉ vậy thôi.
Hắn sẽ khiến Ruth hối hận vì từng nghĩ rằng mình có thể rời khỏi hắn một cách dễ dàng.
Với quyết tâm ấy, Ail nắm lấy tay Salina và bước lên sàn khiêu vũ. Một tay hắn ôm lấy vòng eo thon của nàng, nhưng tâm trí lại chỉ nghĩ đến vòng eo gầy gò xương xẩu của Ruth—thứ đã khiến hắn khát khao không thôi khi chạm vào. Hắn không thể chịu đựng nổi ý nghĩ bất kỳ kẻ nào khác chạm vào cơ thể ấy.
Quên đi khế ước, quên đi lý trí, Ail giờ chỉ còn một mục tiêu duy nhất: đoạt lại Ruth.
Và như thế, mùa hạ bắt đầu.
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…