Ánh Trăng - Chương 33

Nhưng hắn lại không ngờ được, người kia lại chính trực và kiên định đến vậy. Có lẽ cũng từ thời điểm đó, hứng thú của hắn dần suy giảm, thay vào đó là một loại nhìn nhận mới.

Công tử của gia tộc Kaisel, kẻ mang ánh mắt hiếm hoi thuần khiết và trung thực. Khi nhìn thấy anh, Ail như nhận ra mảnh ghép hoàn hảo cho ván cờ của mình. Để lừa gạt mẫu tộc đang dần suy bại, người mẫu thân bị thất sủng, Tasha Kaisel đang mang thai, và Lyman Kaisel vừa được phong làm Đại thần — Ruth chính là quân cờ lý tưởng. Và quả nhiên, anh đã nghe theo rất ngoan ngoãn.

Lần đầu tiên Ail cảm nhận được thứ gọi là "cảm xúc của con người" là vào bốn năm trước, tại đại hội săn bắn. Đối với kẻ xưa nay luôn phải giả vờ làm người giữa thế gian, việc thể hiện cảm xúc chưa từng trải qua quả là một việc khó khăn. Nhưng tại đại hội ấy, hắn đã lần đầu cảm thấy phẫn nộ — đối với những kẻ tập kích mình. Song, vượt trên cả phẫn nộ, là sự quyết tâm phải tìm được Ruth, người hắn đã để lại phía sau.

Dù có một phần là do khế ước, nhưng khi hắn gặp phải kẻ phục kích lần nữa trong rừng và thấy Ruth thở dài, đặt hắn lên ngựa rồi tiễn đi — hình ảnh đó vẫn hằn mãi trong tâm trí. Bỏ mặc lời can ngăn của cận vệ, hắn đích thân lao vào rừng sâu để tìm kiếm.

Cuối cùng, hắn lần ra dấu vết của Elsen, người ngu ngốc đã rời khỏi đoàn cận vệ để tìm Ruth. Theo vết tích đó, hắn thấy ngựa của Ruth, rồi thấy Elsen đang dìu Ruth bước ra từ trong rừng. Khi ấy, hắn đã muốn lao đến ôm chặt lấy anh. Có lẽ, đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một thứ gọi là "thân tình". Nhưng hắn quá yếu đuối, quá nhỏ bé. Đến cả việc đỡ lấy Ruth cũng không làm nổi.

Thứ cảm xúc khi ấy — có lẽ là điều người ta gọi là “thương hại” và “nhục nhã”. Cái bất lực không thể vươn tay, sự thất bại mà hắn chưa từng nếm trải. Có lẽ vì thế, sau này hắn mới gia tăng vẻ ngoài yếu đuối và ngây ngô cho lớp vỏ hoàng tử của mình.

Phải, có lẽ chính lúc đó, hắn mới bắt đầu “cảm nhận” được.

Nhưng điều làm hắn say mê, chính là cảm giác đó chỉ dành cho duy nhất một người — Ruth Kaisel.

Sự thất bại thảm hại, sự nhục nhã ê chề, và cái khao khát vặn vẹo muốn bắt anh khuất phục — kể cả dùng vũ lực — tất cả những thứ đó, chỉ tồn tại khi đối diện với Ruth, chưa từng xuất hiện với bất kỳ ai khác.

Ví dụ rõ ràng nhất là bệnh tình của phụ hoàng.

Ngay cả khi Hoàng đế bệnh nặng đến mức không thể chấp chính, Ail vẫn không mảy may lay động. Trong mắt hắn, bệnh tình của phụ thân chỉ là cơ hội để tận dụng.

Hắn biết bản thân mình có vấn đề. Nhưng hắn không định thay đổi. Chính cái sự “khiếm khuyết” đó mới khiến hắn đứng vững. Nó cho hắn mục tiêu không thể lay chuyển, cùng tham vọng khuất phục cả lục địa.

Những thứ khác đều vô nghĩa. Thứ duy nhất quan trọng, là bá nghiệp thiên hạ trong tay hắn.

Mải đắm chìm trong suy nghĩ, khuôn mặt Ruth bỗng hiện lên trong tâm trí. Gương mặt tái nhợt, rên rỉ đau đớn cho đến tận trưa, thoáng lướt qua như bóng ma, khiến ngực hắn nhói lên. Hắn đã cho gọi ngự y, chắc chắn đã được chữa trị, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an. Dù đã chiếm hữu được anh, giam giữ bên cạnh — đúng như mong muốn — trong lòng hắn vẫn trống rỗng. Cảm giác như Ruth có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Hắn đã bẻ gãy đôi cánh của anh, nhưng sự bất an vẫn tồn tại.

Tại sao? Tại sao lại cảm thấy bất an như vậy?

Khi Ail bước vào Bạch Ngân Điện, quản sự đang chờ sẵn liền hành lễ.

“Thái tử điện hạ, Hoàng thượng vừa mới tỉnh lại và đang đợi người.”

“Ta biết rồi.”

Với giọng nói ôn hòa, chuẩn mực của một đứa con thảo đến thăm phụ thân bệnh nặng, Ail tiếp tục tiến sâu vào điện. Khi đến trước tẩm thất của hoàng đế, hắn thấy Nathan đã có mặt. Một nụ cười nhẹ nở trên môi hắn.

“Lâu rồi không gặp.”

Nhưng Nathan hoảng sợ nép sau váy cung nữ, run lẩy bẩy dù Ail đã chào hỏi một cách nhã nhặn. Thấy vậy, hắn khẽ tặc lưỡi. Nathan xưa nay vẫn là đứa trẻ yếu đuối.

Ngay cả bây giờ, Nathan vẫn chỉ biết bám lấy Ruth, né tránh Ail như thể hắn là quái vật. Ail chẳng hề có tình thân với Nathan, cũng không thấy đứa bé đó có gì đáng yêu. Điều làm hắn khó chịu, là sự quyến luyến Ruth dành cho Nathan.

Ruth không bao giờ chủ động ôm lấy hắn, nhưng lại luôn dang tay trước với Nathan, ôm cậu bé vào lòng, hôn lên má. Ruth từng nói anh yêu trẻ con, nhưng Ail không chịu nổi sự dịu dàng đó. Nếu một ngày nào đó, Ruth muốn có con thật, muốn kết hôn… vậy thì rắc rối to.

Nghĩ đến việc mình đã buộc Ruth ở lại trong cung là may mắn biết bao, Ail liếc nhìn Nathan, rồi hỏi quản sự: “Ta có nên chờ không?”

“Xin mời Thái tử cùng Hoàng tử Nathan diện kiến.”

Quản sự mở cửa, mùi thuốc đông y nồng nặc lập tức xộc ra, trộn lẫn với mùi tử khí trên người hoàng đế nằm liệt giường, tạo thành một thứ mùi hôi tanh khó chịu.

Thị nữ đẩy Nathan vào phòng, cửa đóng lại sau lưng. Ail chỉ liếc nhìn Nathan một cái rồi không chần chừ bước đến bên giường Hoàng đế Pedro Linus. Bên cạnh ông là Tasha, gương mặt hốc hác chẳng khác gì người bệnh.

Sau khi cúi nhẹ chào Tasha, Ail tiến lại gần, nắm lấy tay Pedro.

“Phụ hoàng đã gầy đi rất nhiều.”

Tay hoàng đế khô sần như vỏ cây mục. Ail nhìn gương mặt phủ đầy tử khí của Pedro bằng ánh mắt đầy “tình thân” giả tạo.

Nathan ôm lấy Tasha. Ail dịu giọng: “Nắm tay người đi, Nathan.”

Trong khi giả vờ là người con chí hiếu, người anh dịu dàng, Ail nắm chặt lấy tay Pedro. Pedro, cảm động trước sự dịu dàng của hắn, khẽ thì thầm điều gì đó. Ail cúi người lắng nghe, cố nhịn cơn buồn nôn khi tiếp nhận những lời trăn trối.

“Phụ hoàng sẽ khỏe lại. Đừng lo lắng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Lời hắn dịu dàng như mật, nhưng ánh mắt chỉ chứa toàn giả dối. Pedro nhìn con trai bằng ánh mắt ôn hòa — ánh nhìn mà khi còn khỏe mạnh ông chưa từng trao cho hắn một lần.

Nhìn người đàn ông từng uy quyền nay chỉ còn là cái xác sống, Ail cười nhạt trong lòng.

Con người dù hùng mạnh đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là thân xác mục nát, bốc mùi tử khí, gọi người thân đến để giao lại tàn dư quyền lực.

Cho dù Pedro lo lắng cho Nathan hay Tasha, hắn cũng chẳng mảy may bận tâm.

Bởi rồi đây, tất cả sẽ đi đến cùng một kết cục.

Thời khắc đã gần kề. Sắp tới, hắn sẽ không còn phải che giấu nanh vuốt nữa.


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp… 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo