Ánh Trăng - Chương 38

Chẳng mấy chốc, cái nóng hầm hập của mùa hè đã lan khắp nơi. Ngay cả khi đêm xuống, hơi nóng ban ngày vẫn chưa tan đi. Không có việc gì làm, Ruth chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, hướng mắt ra ngoài, đắm chìm trong những ký ức thời thơ ấu. Tiếng mở cửa khiến anh theo phản xạ quay đầu lại. Khi thấy Ail bước vào, anh lập tức đứng dậy, cúi đầu chào.

Ail trông thấy vậy, lập tức nhướng mày, xua tay tỏ ý không hài lòng.


“Không cần lúc nào cũng khách sáo như thế.”

“…Ngài đến muộn.” Ruth đáp, như một lời chào hỏi lấy lệ hơn là vì có gì cần nói. Hôm nay, anh cần phải làm vừa lòng hắn.

Anh liếc nhìn Ail để dò tâm trạng, thầm lo liệu hắn có đang tức giận không. May mắn thay, hắn có vẻ hài lòng với câu nói đó và mỉm cười nhạt rồi ngồi xuống.


“Ngươi đợi ta à?” Hắn trêu, giọng nhẹ bẫng như đùa giỡn.

Ruth thản nhiên đáp, “Không hề.”

“Cứng nhắc thật đấy. Dù chỉ là lời nói, thỉnh thoảng cũng nên giả vờ nhớ ta một chút chứ?”

“Thần không có lý do gì để đợi ngài. Dù thần có đợi, e rằng ngài nghe cũng chẳng thấy vui. Nhưng nếu ngài muốn, thần sẽ nói thế.”

Ail nhìn Ruth đáp lời dửng dưng, lại nảy sinh chút hứng thú, khẽ cong môi.
“Vậy thì, nói đi.”
“Thần đã đợi ngài.”

Câu nói vang lên nhanh gọn, lạnh lẽo và vô hồn. Ail hơi nhíu mày. Một lời dối trá gượng ép thế này, cũng chẳng còn gì thú vị.

“Với nét mặt đó, lời nói chẳng có chút ý nghĩa nào cả. Sao không nói một cách dịu dàng hơn?”

“Thần không biết làm vậy.”

“Dù sao thì, chúng ta cũng sẽ sống bên nhau cả đời. Hòa thuận một chút thì vẫn hơn.”

Câu nói khiến Ruth thoáng khựng lại. Anh không hề có ý định sống trọn đời với hắn. Dù Ail chỉ nói thoáng qua, nhưng ý nghĩ phải sống mãi trong cung này khiến anh buồn nôn. Dù mục tiêu hiện tại là làm hắn hài lòng, Ruth cũng không thể giả vờ vui mừng trước viễn cảnh đó.

Ail, nhận ra phản ứng ấy, khẽ cười giễu rồi vẫy tay gọi. Ruth chần chừ một thoáng, rồi vẫn bước đến. Ail nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, dịu dàng hôn lên mu bàn tay, rồi kéo anh vào lòng.

“Nếu ngươi muốn gì, cứ nói. Ta sẽ cho ngươi tất cả.”

Lời hứa ngọt ngào đó giống như một cạm bẫy. Giọng điệu nhẹ nhàng và hứa hẹn ấy khiến Ruth vô thức mở lời:

“Nếu là một điều ước… ngài có thể tha cho Elsen và để thần rời đi không?”

Gương mặt dịu dàng của Ail lập tức sầm xuống. Thấy vậy, Ruth vội vàng đổi chủ đề.

“Cái đó… chắc chắn là không thể, đúng không? Vậy thì, thần muốn đi dạo một chút. Ở trong phòng mãi thật ngột ngạt.”

Giọng anh dịu xuống, khiến sắc mặt Ail dần hòa hoãn.

“Đúng là vậy. Ngươi ở trong phòng quá lâu rồi. Dù trời tối, nhưng thời tiết thế này đi dạo cũng không tệ. Đi thôi.”

Vẫn giữ lấy tay Ruth, Ail đứng dậy và kéo anh theo. Ruth đành đi theo, khẽ cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn ngài.”

“Ta đã nói rồi, không cần khách sáo như vậy.”

Ruth không cãi lại, nhưng trong lòng vẫn không thể đồng tình. Lời cảm ơn chân thành là điều chỉ có thể nói giữa những người thật sự thân thiết. Không cảm ơn Ail thì kỳ, mà cảm ơn lại giống như họ thật sự là tình nhân – điều khiến anh vô cùng khó chịu.

Ail nắm tay anh rời khỏi phòng, sai lui các cận vệ, rồi dẫn anh đến khu vườn hoàng gia. Vừa bước ra, Ruth đã thấy các lính canh đưa mắt nhìn đầy căng thẳng. Chắc hẳn họ vẫn chưa báo với Ail việc Kamiel từng đến vào buổi chiều. Ruth đã dặn họ không cần, nói rằng anh sẽ tự giải thích. Sớm muộn gì Ail cũng sẽ biết, nhưng cách hắn biết là điều rất quan trọng.

Sau bốn ngày bị giữ trong phòng Ail, Ruth hít sâu luồng không khí đêm để trấn tĩnh. Cái nóng ban ngày vẫn còn âm ỉ, nhưng gió đêm mát lạnh đã xoa dịu phần nào. Hương hoa và cây cỏ phảng phất trong gió khiến không khí càng thêm trong trẻo.

“Ba ngày nữa là việc chuẩn bị ở Bắc điện sẽ xong. Khi đó, ngươi có thể tự do đi lại hơn.”
“Thần cảm ơn.” Ruth đáp hờ hững, ngước mắt nhìn lên mặt trăng trắng phía trên.

Trăng mùa hạ dường như đặc biệt trong sáng và nhạt màu, ánh sáng yếu ớt và mong manh như bị mặt trời gay gắt ban ngày lấn át. Nhìn nó như một vầng trăng buồn bã sắp tan biến.

Ail nhìn Ruth đang ngắm trăng bằng ánh mắt u uẩn, cuối cùng cất lời sau một lúc ngẫm nghĩ.

“Sau lễ trưởng thành của ngươi, khi Jesse cưới em gái ngươi, hai người họ có thể chuyển vào cung. Mẹ ngươi cũng vậy. Như vậy sẽ tốt hơn.”

Ruth ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.

“Là ý của Công tước Jesse sao?”

“Không. Là ý của ta.”

"Ngươi sẽ không trốn được nữa" – suy nghĩ ấy lướt qua tâm trí Ail, nhưng hắn không nói ra.

Ruth hiểu ngay ý đồ phía sau – muốn dùng họ làm con tin. Anh khéo léo từ chối.

“Không cần đâu. Leia và mẹ thần đều không hợp với nơi như cung điện. Chốn đó quá ngột ngạt.”

Dù từ chối rõ ràng, nhưng vì giọng điệu lần này của Ruth dịu hơn thường lệ, nên Ail cũng không tiếp tục ép buộc. Ánh mắt hắn vô thức liếc xuống bàn tay đang nắm lấy tay Ruth. Ruth không gạt tay ra, nhưng cũng không hề nắm lại. Cứ thế để mặc hắn dắt đi, tay mềm rũ, không chút sức sống.

Dù họ đang đi song hành, tay trong tay, Ruth lại dường như rất xa vời. Dù đã giữ anh lại bên cạnh, trong lòng Ail vẫn trỗi lên cảm giác bất an khó hiểu. Lẽ ra không nên như vậy. Hắn đã có được anh rồi cơ mà. Nếu anh bỏ chạy, hắn hoàn toàn có thể kéo về – thậm chí là giết chết.

Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng, vẫn là một khoảng trống không sao lấp nổi.

Hắn là gì đối với ta?

Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại không dứt. Ruth không đẩy hắn ra, nhưng cũng chẳng bao giờ tự nguyện đến gần. Sự cam chịu ấy khiến hắn phát điên. Khi Ruth cứng đầu, hắn muốn bẻ gãy. Khi anh phản kháng, hắn thấy phiền. Nhưng khi thấy anh ngồi im lặng vô hồn, lại thấy đau lòng.

Khi ép buộc anh, khi thấy anh chỉ còn lại sự chấp nhận trống rỗng – một nỗi lạnh lẽo lạ kỳ như len vào tim hắn.

Đôi khi, hắn còn nghĩ… mọi thứ trước đây có khi lại tốt hơn. Khi đó, dù chỉ là vỏ ngoài, Ruth vẫn còn phản ứng. Vẫn cãi lại những trò trêu chọc của hắn, vẫn cau mày mỗi khi hắn đùa cợt, nhưng cũng vẫn luôn ở cạnh hắn, luôn nhìn hắn. Thỉnh thoảng, anh còn mỉm cười. Không phải nụ cười rạng rỡ dành cho bạn bè, mà là những nụ cười nhỏ, vụng về – nhưng đủ khiến lòng hắn ấm lên.

Ngay cả khi hắn qua đêm với người khác, Ruth vẫn đến tìm hắn hôm sau, lắc đầu ngán ngẩm như thể không còn lựa chọn nào. Nếu hắn buông lời khiếm nhã, Ruth sẽ bật cười giễu cợt.

Còn giờ thì… chẳng có nụ cười nào nữa.

Hắn từng nghĩ, chỉ cần giữ anh bên cạnh, mọi thứ sẽ quay trở lại. Nhưng không hề.

Giờ hắn cũng chẳng rõ bản thân muốn gì nữa. Muốn anh thoải mái như xưa? Hay muốn lại thấy anh cười? Hay… rốt cuộc, vì lý do gì mà hắn giữ anh lại ngay từ đầu?

Vì giận anh dám rời đi theo ý mình? Hay là… hắn thực sự không chịu nổi việc anh rời khỏi?

Nếu đúng là vậy, thì vì sao?

Hắn không tìm ra câu trả lời.

Nhiều ngày nay, hắn luôn vật vã với những câu hỏi đó. Một phần trong hắn mơ hồ cảm thấy: nếu biết được sự thật, có lẽ hắn sẽ thay đổi. Và có lẽ, điều ấy – chính là thứ hắn sợ nhất.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn Ruth ở lại bên cạnh. Dù chỉ là một khoảnh khắc, hắn muốn người ấy ở trong vòng tay mình.

Trong khu vườn tĩnh lặng, giữa tiếng côn trùng râm ran, Ail kéo Ruth lại gần, vòng tay ôm lấy eo anh. Một tay khác đặt lên má anh, dịu dàng.

“Lễ hội lần trước, chúng ta chưa kịp nhảy cùng nhau nhỉ?”

Ruth giật mình trước hành động bất ngờ ấy.

“Thần… không biết khiêu vũ.”

“Nhưng lần trước, ngươi đã nhảy ở Dạ yến rồi mà?”

“Là Elsen dạy thần. Nếu ngài có xem, hẳn sẽ biết – cuối cùng cậu ấy đã bỏ cuộc.”

“Ta hơn cái tên Hiệp sĩ đó nhiều. Đặt tay lên vai ta đi.”

“Thần không thể. Có thể sẽ giẫm lên ngài.”

Ruth nhớ lại màn nhảy thảm họa đã khiến Elsen khập khiễng, vội từ chối. Nhưng Ail nắm lấy tay anh, đặt lên vai mình.

“Ta nói được là được.”

“Không được thật mà.”

“Không ai ở đây cả. Đừng lo. Bước chân phải trước.”

Dù mặt vẫn tỏ ra không hài lòng, Ruth vẫn miễn cưỡng bước theo. Anh di chuyển cứng nhắc, khiến Ail bật cười.

“Ngươi thật sự không có năng khiếu nhảy gì cả.”

Ruth hơi bực, gắt nhẹ: “Thần đã nói rồi mà.”

Chất giọng có chút cảm xúc tự nhiên trong lời phàn nàn ấy khiến Ail nở nụ cười. Ruth phát hiện ra, liền quay mặt đi. Trong ánh trăng, vẻ đẹp của anh như khiến tim hắn loạn nhịp.

Sao có thể vừa tàn nhẫn như vậy, lại vừa dịu dàng đến thế?

Ruth lại một lần nữa rơi vào cạm bẫy. Anh tự hỏi, có khi nào – chỉ một chút thôi – Ail cũng thật lòng với mình?

Không thể nào.

Không thể nào có chuyện như vậy được. Người thật sự quan tâm, sao có thể tàn nhẫn đến thế?

Anh cố đè nén những rung động trong ngực, cố nghĩ đến điều khác. Nhưng đầu óc lại cứ quay về phía Ail. Anh nhớ ánh mắt lạnh lùng của hắn khi lần đầu gặp, nhớ hình ảnh hắn bắn tên vào kẻ địch.

Và khi Ail xoay anh một vòng, tay vẫn giữ lấy eo, hình ảnh hắn khiêu vũ cùng Salina hiện về rõ ràng trong tâm trí.

Cảm giác khi ấy… gần như là ghen tuông. Ruth từng rất đau lòng khi thấy Salina – người phụ nữ hoàn hảo – cười rạng rỡ trong vòng tay hắn. Ký ức đó ùa về, siết chặt lồng ngực anh.

Ail nhận ra sắc mặt anh thay đổi, lập tức dừng bước.

“Sao vậy? Ngươi thấy không khỏe sao?”

“…Không, thần không sao.”


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp…

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo