Ánh Trăng - Chương 40

Khi Ail quay về phòng, bầu không khí trở nên ngột ngạt. Hắn bước lại gần Ruth, người đang ngồi lặng bên cửa sổ chờ hắn. Trước khi Ail xuất hiện, Ruth vẫn đang mải mê suy nghĩ điều gì đó. Nghe tiếng bước chân, anh lập tức đứng dậy, cúi đầu im lặng nhìn xuống đất.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, nặng nề và căng thẳng. Cảm nhận được sự gượng gạo ấy, Ail khẽ liếc nhìn Ruth rồi lên tiếng trước.

“Salina đến vì ta nhờ cô ấy giúp một việc. Chỉ vậy thôi.”

Lời hắn vang lên, như một lời biện minh chẳng cần thiết. Hắn không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ điều gì về Salina với Ruth, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy bản thân cần phải làm vậy. Trong lúc nói, hắn vô thức quan sát phản ứng của Ruth—và chợt nhận ra, mình đang cố gắng thanh minh.

Ruth ngước lên, ánh mắt điềm tĩnh. Giọng anh trầm nhẹ:

“Không sao. Giờ đó mà cô ấy đến, chắc là có việc quan trọng. Nhưng… thần cũng có chuyện cần nói với ngài.”

Việc Ruth chủ động mở lời khiến Ail hơi ngạc nhiên.

“Chuyện gì?”

Ail ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, trong khi Ruth vẫn đứng, nói bằng giọng bình thản:

“Hôm nay Kamiel đã đến.”

“Kamiel? À, ra vậy. Đến vì chuyện gì?”

“Chúng thần bàn về việc điều động kỵ sĩ cho lễ trưởng thành. Thần tự quyết định để anh ấy vào.”

Nghe xong, sắc mặt Ail hơi lạnh đi, nhưng rồi hắn chỉ thở dài như thể hiểu chuyện.

“Thì ra là vậy. Hèn gì hôm nay ngươi hiền bất thường. Cảm thấy có lỗi sao?”

Hắn bắt chéo chân, giọng có phần gắt gỏng, nhưng vẫn không hề tức giận như Ruth lo sợ. Ruth cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi.

“Thần xin lỗi. Chỉ là một phần công việc…”

“Nếu là vì việc, vậy thì chẳng trách được. Ta mới là kẻ kéo ngươi khỏi bổn phận.”

“Cảm ơn ngài đã thông cảm.”

Thái độ quá mực chừng mực ấy khiến Ail bực mình. Mới mấy khắc trước, Ruth còn như mềm ra trong vòng tay hắn, tự nhiên hơn đôi chút. Giờ lại quay về dáng vẻ lịch sự, xa cách đến khó chịu. Hắn bỗng thấy thèm cái cách Ruth từng cằn nhằn, cự nự, hay thậm chí mắng hắn bằng những lời thiếu lễ độ.

“Đừng chống lại ta. Nếu ngươi không làm thế, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn.”

“Thần luôn giữ đúng lời hứa.”

Hai chữ “lời hứa” chạm vào một vết đau mơ hồ trong lòng Ail. Hắn thừa hiểu—giữa họ chẳng có gì ngoài một thỏa thuận ép buộc. Chính hắn là người trói Ruth lại, thì giờ đòi hỏi thêm điều gì chẳng phải quá ngớ ngẩn hay sao?

Ruth chỉ là một người bình thường. Không mang lại lợi ích gì, lại còn là kẻ từng bị kẻ thù của hắn lợi dụng. Một con tốt không mấy đặc biệt. Hắn tự nhủ rằng tất cả chỉ vì Ruth quá cứng đầu, không thể bị kiểm soát hoàn toàn, nên hắn mới bận lòng.

Hắn không cần gì hơn thế. Chỉ cần Ruth ở lại. Ở lại cho đến khi hắn chán, cho đến khi hắn không cần nữa. Nghe lời, ngoan ngoãn, không phản kháng. Vậy là đủ rồi—hoặc ít nhất, hắn muốn tin như vậy.

“Phải, lời hứa thì phải giữ.”

Một nhói đau nhẹ lan qua ngực hắn. Hắn phớt lờ nó, kéo Ruth vào lòng.

Ail áp mặt vào vai anh, khẽ nhắm mắt lại.

“Giờ ngươi đã khỏi hẳn chưa?”

Nghe rõ hàm ý sau câu hỏi, Ruth đáp khẽ:

“…Rồi ạ.”

“Vậy thì… tối nay không còn lý do gì nữa.”

Vừa nói, Ail vừa tháo đai lưng của Ruth. Anh không chống cự. Chỉ lặng lẽ để mặc hắn. Lần này, Ail khác hẳn—cử chỉ dịu dàng, từng nụ hôn nhẹ nhàng, đến mức khiến Ruth ngỡ ngàng.

Và cả… buồn bã.

Cảm giác quen thuộc như nhòa đi giữa những vuốt ve đầy âu yếm. Nhưng cùng lúc, trong ngực anh lại nhói lên một nỗi u uẩn không tên.

Chỉ còn hai ngày nữa thôi, anh sẽ phải nói dối hắn. Dối trá vì mục đích chính nghĩa, nhưng vẫn khiến lòng day dứt. Nếu Ail cứ giữ sự hung bạo như ban đầu, anh đã dễ giữ vững quyết tâm. Nhưng hắn lại dịu dàng thế này…

Thật đáng nguyền rủa. Sao anh lại yếu lòng trước một kẻ như hắn? Một kẻ anh lẽ ra phải sợ hãi và căm ghét?

“Nếu đau thì đừng cố chịu.” Ail thì thầm, khẽ hôn lên khóe mắt anh.

Câu nói dịu dàng ấy, giữa lúc hắn vẫn ở trong anh, khiến tim Ruth run rẩy. Dù là một đụng chạm không quen thuộc, anh vẫn cố giữ vẻ bình thản.

“Không sao…”

“Ta đã nói rồi mà.” Ail đáp lại, giọng vẫn đều đều. “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ không làm điều gì quá đáng.”

Và quả thật, Ail dừng lại. Để anh kịp thở, để cơ thể anh thích nghi. Ruth bỗng tự hỏi—người đàn ông này luôn có khả năng dịu dàng đến thế sao? Nhưng dù có cố nhớ lại, anh cũng chẳng tìm thấy một ký ức nào thật sự như thế.

Ail luôn tỏ ra tử tế trước mặt người khác, nhưng chỉ Ruth biết rõ—hắn chưa từng tử tế khi chỉ có hai người. Kể cả khi còn bé, hắn cũng chưa từng có trái tim. Một kẻ vô cảm, cô độc, khó hiểu.

Thế mà giờ đây… sao lại thay đổi? Sao lại dịu dàng với anh? Phải chăng… hắn sẽ luôn như vậy, nếu anh cứ ngoan ngoãn?

Ruth ghét bản thân mình vì đã có lúc ảo tưởng. Nhưng anh không thể dập tắt hoàn toàn cái phần yếu mềm trong lòng. Nếu… nếu Ail thật sự có cảm xúc, nếu trong trái tim lạnh giá kia vẫn còn máu chảy, liệu hắn sẽ phản ứng thế nào?

Anh thích những người dịu dàng. Và nếu Ail chỉ dịu dàng với riêng anh… anh sẽ yêu hắn mất. Không thể ngăn nổi. Anh sẽ vứt bỏ tất cả, chỉ để được ở lại.

Nhưng anh biết rõ—đó là điều không thể.

Nghĩ đến đây, Ruth rủa thầm lòng tham ngốc nghếch của chính mình và buộc bản thân dừng lại. Giờ chưa phải lúc để nghĩ đến chuyện đó. Anh phải tập trung. Phải hoàn thành điều mình cần làm. Còn những chuyện khác… để sau.

 


 

Kế hoạch vẫn đang tiến triển. Đúng ngày Kamiel chuẩn bị khởi hành lên núi Endia, một tin khẩn từ quê nhà được gửi tới—mẹ Ruth bỗng phát bệnh nặng. Ruth ngồi trong phòng chờ, sẵn sàng đối mặt với Ail sau khi hắn cũng nhận được tin.

Cả hai ngồi đối diện trong im lặng. Ail không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Ruth. Ánh mắt ấy như xuyên qua anh, như thể đã đoán được tất cả. Ruth phải gồng mình để giữ bình tĩnh.

“Ta biết chuyện rồi.” cuối cùng Ail cũng lên tiếng, giọng trầm thấp.

Ruth siết chặt tay, đáp rành rọt:

“Xin ngài cho phép thần về thăm nhà.”

“Không.”

“Mẫu thân thần đang nguy kịch. Thần phải đi.”

“Bà ta không chết ngay đâu. Ngươi về cũng chẳng thay đổi được gì.”

Lời từ chối lạnh lùng đến vô cảm khiến Ruth thở dài trong lòng. Anh đã đoán trước Ail sẽ như vậy. Hắn không phải người mềm lòng. Nhưng anh cần lý do. Một cái cớ hợp lý để rời khỏi đây. Để đến trang viên nhà Kaisel, tìm cách liên lạc với Kamiel. Dù không có tin tức gì, anh cũng cần tự mình xác nhận.

“Xin ngài. Việc này rất quan trọng với thần.”

Anh cúi đầu, giọng khẩn thiết. Ail khẽ nhăn mặt:

“…Sao ngươi cứ khăng khăng vì gia đình thế?”

“Vì đó là điều tự nhiên.”

“Không phải ai cũng như ngươi.”

“Có thể. Nhưng với thần, gia đình là thứ quý giá nhất.”

Ruth không giỏi nói dối, và anh đang phải căng mình che giấu. Ngồi đối diện, vai anh cứng đờ. Ail nhìn thấy hết, bèn khẽ lắc đầu.

“Ngươi thật là… ngốc không cứu nổi.”

Dù không hiểu được sự cố chấp đó, nhưng nhìn thấy Ruth lo lắng đến mức này, Ail lại tin lời anh.

“Được rồi. Nhưng ngươi phải quay lại trong đêm nay. Đi cùng Trung đoàn 3. Ai biết có chuyện gì xảy ra.”

Ail đồng ý quá dễ khiến Ruth sững người. Ail thấy rõ vẻ ngạc nhiên trong mắt anh, liền trêu:

“Nếu không muốn đi thì ở lại đi.”

“Không, thần đa tạ Điện hạ.”

Ruth nhanh chóng cúi đầu cảm tạ, sợ Ail đổi ý. Hắn đứng dậy, Ruth cũng vội vàng đứng theo.

“Ta sẽ ra lệnh. Lát nữa đi. Ta còn vài việc.”

“Vâng.”

Ruth đi theo Ail đến tận cửa. Khi hắn vừa chạm tay vào tay nắm, Ruth bất chợt nắm lấy tay hắn, kéo khẽ lại.

“Sao vậy?” Ail quay đầu nhìn anh.


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp…

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo