Ruth đến một quán trọ nhỏ nằm tít bên ngoài kinh thành, gần dãy núi Endia. Dưới ánh đèn lờ mờ của đêm khuya, anh lặng lẽ bước vào trong, leo lên cầu thang cũ kỹ. Mỗi bước chân đều khiến bậc gỗ kêu cót két. Thận trọng quan sát quanh mình, Ruth lên tới tầng hai, xác nhận không có ai bám theo, rồi tìm đến căn phòng được ghi trên mảnh giấy.
Anh gõ cửa theo ám hiệu đã định: hai cái nhanh, ba cái chậm. Một lát sau, cánh cửa cọt kẹt mở ra, gương mặt Elsen hiện ra phía sau khe hở.
Ruth lập tức bước vào, khóa cửa lại, xúc động đến mức ôm chầm lấy vai Elsen.
“Thật nhẹ cả người… may quá, cậu vẫn an toàn.”
Elsen cũng thở phào nhẹ nhõm, vòng tay ôm lại Ruth, dịu dàng vuốt tóc anh.
“Không sao đâu. Cả tớ và Erita đều ổn.”
“Cảm ơn trời đất…”
Ruth vẫn còn siết chặt Elsen, mắt nhắm nghiền, thì bất chợt có một người khác tiến đến gần khiến anh giật mình lùi lại. Anh buông tay Elsen, quay đầu nhìn sang.
“Lâu quá rồi nhỉ, Ruth Kaisel.”
Một giọng nữ vang lên, nhưng trước mặt anh lại là một thiếu niên tóc vàng ngắn ngủn. Ruth tròn mắt nhìn kỹ. Người kia mỉm cười tinh nghịch.
“Vì tình hình thế này nên tôi phải cắt tóc, giả làm con trai. Cậu đúng là vẫn mù tịt như xưa.”
Chớp mắt vài cái, Ruth cuối cùng cũng nhận ra.
“Erita… là cậu sao?”
“Ừ.”
Đối diện với gương mặt tươi cười của cô, Ruth chợt thấy xấu hổ. Trong khi mình còn căng như dây đàn, cô lại trông vô tư một cách khó tin. Một phần trong anh tự hỏi: đây thật sự là Erita sao?
“Đừng nhìn tôi kiểu đó. Mọi chuyện đã rồi, tôi cũng chẳng còn gì để mất. Chạy trốn thì vất vả thật đấy… nhưng dù sao thì, chức vị vương phi cũng coi như tiêu rồi.”
“À…”
Ruth đứng ngây người vì giọng điệu nhẹ bẫng của cô. Elsen nhìn anh, cười gượng.
“Tớ cũng ngạc nhiên. Không nghĩ cậu ấy lại thay đổi đến thế.”
“Tôi vẫn luôn thế mà. Chẳng qua là mấy người tự tưởng tượng thôi.”
Erita vừa càu nhàu vừa ngồi phịch xuống giường, vẫy tay gọi họ lại.
“Ngồi xuống nói chuyện đi. À mà Ruth, tiện thể khuyên cái ông cứng đầu này giùm tôi với. Suốt ngày đòi ngủ với tôi, phiền muốn chết.”
Ruth trừng mắt nhìn cô, không dám tin vào tai mình. Giữa lúc bị quân triều đình, kỵ binh địch, lính nhà Jenin và Kaisel truy sát, Erita vẫn điềm nhiên đến mức lạ thường. Thậm chí còn có vẻ hứng thú. Cô là không hiểu tình hình… hay là chẳng buồn quan tâm?
“Erita, Ruth nhạy cảm lắm. Cậu đừng nói linh tinh.”
“Đến từng tuổi này rồi mà vẫn vậy, thì rõ là có vấn đề còn gì.”
Nhìn dáng vẻ thản nhiên đến vô lý của cô, Ruth bỗng nhớ đến một người.
Kasha.
Cô bạn ở quê nhà. Luôn bình tĩnh, luôn tự tin, có đôi khi còn khiến người ta phát bực. Erita giống hệt Kasha. Nghĩ đến đó, anh thấy trong lòng dâng lên một cảm giác thân quen kỳ lạ.
“Ruth, ngồi xuống đi. Cậu không bị theo dõi chứ?” Elsen hỏi, mắt vẫn liếc về phía cửa.
Ruth khẽ lắc đầu. Elsen dẫn anh đến giường đối diện với nơi Erita đang ngồi, cùng nhau ngồi xuống.
Vừa ngồi, Ruth không giấu nổi sự sốt ruột:
“Chuyện Salina và Điện hạ… là sao? Ý cậu là gì?”
Elsen hơi ngập ngừng, liếc sang Erita. Sự do dự ấy khiến Ruth nôn nóng. Tim anh đập thình thịch, đến mức phải siết tay lên ngực để trấn tĩnh. Anh cố che giấu nỗi bất an, kiên nhẫn chờ Elsen lên tiếng.
Cuối cùng, Elsen nói khẽ:
“Tớ nghe lén được mấy kẻ canh giữ mình bàn chuyện. Chúng nói Salina Astro định loại bỏ Erita để giành ngôi vị vương phi. Và… Điện hạ biết nhưng làm ngơ.”
Ruth cắn chặt môi. Đến mức này thì không còn cần gặp Ail để xác nhận nữa.
Mọi thứ đã rõ ràng.
“Bây giờ tớ cũng không biết phải làm sao. Cung điện chưa chắc đã an toàn, nên tớ mới gọi cậu đến, để cùng bàn bạc.”
Ruth còn đang suy nghĩ thì Erita chợt gắt:
“Thấy chưa? Tôi nói rồi mà—cứ chạy là xong! Tôi bảo chúng ta chạy sang Vera, lính triều đình không có quyền đuổi theo. Nhưng anh ấy cứ không chịu nghe!”
“Erita, làm vậy thì chúng ta sẽ trở thành tội phạm.”
“Thì sao?”
“Chuyện đó rất nghiêm trọng. Không thể liên lụy người khác được. Trước mắt cần làm rõ, rồi tính kế—”
Ruth còn chưa nói hết thì chợt nghe tiếng động rất khẽ vang lên ở phía xa. Anh lập tức đưa tay ngăn Elsen lại. Có tiếng bước chân đang tiến đến ngoài hành lang. Với một tòa nhà cũ kỹ như thế này, dù là tiếng động nhỏ cũng rất dễ nghe thấy.
Nhưng một vị khách bình thường thì sẽ không rón rén thế kia. Và tiếng bước chân… quá nhiều.
Elsen cũng đã nhận ra, thì thầm:
“…Quân lính?”
“Không. Binh lính đi đường thường không lén lút thế này.”
Kẻ nhận lệnh chính thức sẽ ồn ào. Kẻ đi như thế này… chỉ có hai loại: hoặc là để trộm, hoặc là để giết.
Mà với số lượng bước chân thế kia, khả năng là để giết.
“Ra cửa sổ!”
Ruth bật dậy, nhanh chóng đẩy đồ đạc chắn cửa. Elsen lập tức đưa Erita trèo qua cửa sổ. Sau khi thấy chân cô chạm đất an toàn, Ruth cũng nhảy theo. Erita còn vỗ tay khen:
“Quả là kỵ sĩ, động tác đẹp ghê.”
Ruth nhìn cô mà không hiểu nổi đầu óc Erita có đang hoạt động bình thường không. Nhưng Elsen thì quen rồi, không để ý, chỉ lao về phía cỗ xe đang chờ. Từ căn phòng trên lầu, có tiếng đồ đạc đổ vỡ vang lên.
“Mau lên!”
Elsen hất phu xe ra, tự mình cầm dây cương. Ruth đỡ Erita lên xe, rồi nhảy vào ngồi bên cạnh.
“Chạy đi!”
Ngay khi xe bắt đầu lăn bánh, một mũi tên bay vút xuống từ cửa sổ căn phòng cũ. Nó cắm phập xuống đất ngay sau xe. May là trời tối, nên đường tên không chính xác.
Bám chặt lấy thành xe đang lao đi, Ruth rút mũi tên ra. Trên lông vũ, là huy hiệu nhà Kaisel.
Anh siết chặt mũi tên trong tay, lòng lạnh buốt.
Mọi thứ giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Ruth nghiến răng. Hắn không ngờ Ail lại làm đến mức này. Không—là anh vẫn biết, chỉ là không dám thừa nhận.
Cơn gió lạnh đêm lùa qua cửa xe, nhưng chẳng là gì so với nhát dao đâm sâu vào tim anh lúc này.
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…