Erita không nhớ rõ mình đã từng như thế nào khi còn nhỏ, nhưng ít nhất cô bây giờ dường như còn đáng tin cậy hơn cả Elsen. Khi Ruth khẽ gật đầu ra hiệu, Erita lập tức hét lên, giục Elsen rồi chạy trước. Elsen ngập ngừng nhìn Ruth một thoáng, rồi cuối cùng cũng quay đầu ngựa, đuổi theo cô.
“Nhất định chúng ta sẽ gặp lại.”
“Ừ, cùng với Kasha. Giá như Kamiel cũng đến thì tốt biết mấy…”
Ruth quay ánh mắt đi chỗ khác, bởi anh biết điều đó là không thể. Elsen thúc ngựa, nhanh chóng theo kịp Erita. Khi hai người họ khuất dần sau lưng, Ruth thở dài mệt mỏi rồi xuống ngựa.
Anh không cần phải chống cự hay phản kháng nữa. Khi binh lính từ kinh thành đến, anh dự định sẽ để họ hộ tống đi một cách yên lặng. Dĩ nhiên, vẫn cần kéo dài thêm chút thời gian, nhưng anh không có ý định chống lại.
Mặt trăng đang dần lặn. Đêm dài sắp kết thúc.
Mặt trời đang dần mọc. Trong căn phòng sâu nhất của Bắc Cung, Ail lặng lẽ ngồi nhìn ra sân vườn đang sáng dần. Một tin nhắn vừa được gửi đến từ thư phòng, nói rằng Ruth đã bị bắt ở vùng Virel. Anh không hề chống cự, và hiện đang trên đường quay lại cung điện.
Tới chiều Ruth mới có thể đến nơi, nhưng Ail biết mình chẳng còn cách nào ngoài việc chờ đợi. Dù biết chờ đợi là vô ích, hắn vẫn không thể dừng lại. Cả đêm không ngủ, hắn ngồi yên một chỗ, chỉ để chờ Ruth.
Phải làm gì bây giờ?
Làm sao để nguôi cơn giận này?
Đó là ý nghĩ duy nhất cứ quay cuồng trong đầu hắn suốt cả đêm.
Giết Ruth luôn là một lựa chọn. Nhưng trước đó, hắn muốn khiến Ruth chịu đựng nỗi đau tương tự. Hắn không thể chịu nổi nếu Ruth không phải trả giá. Thế nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, có lẽ hắn sẽ thực sự muốn giết anh.
Đây là cơn giận khác với cảm giác nhục nhã hắn từng biết. Không hiểu vì sao, Ail chẳng thể lý giải được cơn phẫn nộ của chính mình. Hắn chỉ biết mình đang điên tiết—giận đến mức không thể kiềm chế.
Hắn cứ tưởng mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp. Ruth dường như đã chấp nhận vị trí của mình, và nếu cứ tiếp tục như vậy, Ail đã định sẽ đối xử tốt với anh. Dù vụng về, vì đây là lần đầu tiên hắn thật lòng muốn đối xử tử tế với một ai khác, thậm chí còn chẳng biết phải nói gì, nhưng hắn vẫn muốn làm điều đó. Hắn muốn cho Ruth tất cả những gì anh muốn, hy vọng Ruth có thể tìm được chỗ đứng trong hoàng cung. Việc muốn trao Bắc Cung cho anh cũng là vì điều này. Ail biết Ruth không thể chịu được hậu cung, nên đã định để anh ở nơi này.
Nhưng kết quả lại thật tồi tệ. Ail muốn tin rằng Ruth không cố tình bỏ trốn, rằng chuyện đó không nằm trong kế hoạch từ trước. Tính cách ngay thẳng của Ruth không hợp với kiểu người bỏ chạy hèn nhát. Nhưng chuyện anh lừa hắn để rời khỏi cung là điều không thể tha thứ.
Ail đã đối xử tốt với anh, đã cố gắng hết sức.
Dù Ruth có nghĩ gì, thì cũng là sự thật rằng Ail đã nỗ lực vì anh.
Nhưng vì sao? Hắn cũng không biết.
Hắn chỉ muốn tử tế với anh. Và hơn hết, hắn muốn Ruth ở lại bên mình.
Chỉ vậy thôi. Hắn không thể muốn gì hơn được nữa.
Ruth không thể đem lại gì cho hắn. Anh không giỏi đối phó với người như Salina, cũng không giúp ích gì về chính trị, càng không thể sinh con cho hắn. Ruth là người lạnh lùng, đến an ủi Ail cũng không. Vậy Ail kỳ vọng gì từ anh?
Hắn chẳng kỳ vọng gì cả. Không muốn gì cả.
Hắn chỉ muốn Ruth ở bên cạnh và mỉm cười.
Ngồi lặng lẽ nhìn khu vườn sáng rực ngoài cửa sổ, Ail bật cười chính mình.
Thật nực cười. Ban đầu hắn bắt giữ Ruth chỉ vì muốn hành hạ anh vì dám phớt lờ mình. Hắn nghĩ nếu Ruth đã muốn rời đi đến thế, thì hắn sẽ giữ lại bằng mọi giá.
Phải, hắn thừa nhận, đó là vì tự ái. Không phải vì thực sự muốn bắt, mà chỉ vì muốn cản trở ý định rời đi của Ruth.
Nhưng rồi hắn lại đau lòng khi thấy Ruth lạnh như một món đồ vật. Dù đùa giỡn hay bắt chuyện, Ruth chẳng cười, chẳng đáp lại. Ail ghét điều đó. Dù khởi đầu thế nào, hắn vẫn đã cố gắng khiến Ruth phản ứng lại.
Tất cả những gì hắn mong muốn, là thấy Ruth nở một nụ cười như hoa. Như cách hắn đối xử với thuộc hạ hay bằng hữu, hắn chỉ muốn Ruth dịu dàng đáp lại, lắng nghe một cách ấm áp. Có lẽ Ail đã hy vọng như thế. Hắn muốn trở thành người mà Ruth có thể tin tưởng, dựa vào.
Trước giờ hắn chưa từng mong điều đó ở ai cả. Mọi người quanh hắn đều là kẻ thù. Đến cả gia đình cũng không thể tin. Ai cũng có thể đâm sau lưng hắn bất cứ lúc nào. Thế giới mà hắn nắm giữ là như vậy—trông như có tất cả, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng, tính toán từng người một. Không thể có lòng tin tuyệt đối, không thể có kỳ vọng.
Nhưng Ail chưa từng thấy điều đó là xấu. Ngược lại, hắn thấy thuận tiện. Hắn cho họ thứ họ muốn, đổi lại hắn có thứ mình cần. Có đòn bẩy thì càng tốt. Chỉ cần hợp đồng còn hiệu lực, họ sẽ không thể phản bội.
Cảm xúc và ý chí con người quá bấp bênh. Thứ có thể tin được, chỉ là dục vọng và nỗi sợ. Thứ duy nhất hắn tin là những cuộc giao dịch dựa trên đó.
Vì thế, hắn đã bắt giữ Ruth. Ail không thấy việc đó là đáng xấu hổ. Đó là cách tốt nhất để kiểm soát Ruth. Nếu không làm vậy, Ruth sẽ không bao giờ khuất phục. Dù Ruth ở lại, Ail cũng sẽ luôn trong trạng thái căng thẳng, lo rằng anh sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Ngay cả khi dùng Elsen làm mồi nhử để bắt Ruth, Ail vẫn luôn sợ rằng anh sẽ thoát. Vì một lý do nào đó mà hắn không hiểu nổi, nỗi sợ ấy cứ bám riết lấy hắn.
Tại sao hắn lại sợ như vậy?
Nếu Ruth đi, thì đi thôi. Cùng lắm Ail sẽ nổi giận, nhưng sẽ chẳng sao cả.
Vấn đề là gì?
Ail vò đầu, lắc đầu bực dọc.
“Điên thật rồi.”
Hắn tự giễu bản thân.
Đúng là điên rồ. Nghĩ như vậy thật hoang đường. Ruth là cái gì chứ? Hắn—hắn không nên quan tâm đến chuyện đi hay ở của ngươi đó. Nhưng tại sao hắn lại bị ám ảnh đến mức này?
Tại sao hắn cứ muốn Ruth ở bên mình? Ruth có gì mà khiến hắn không thể buông tay?
Tại sao hắn muốn thấy người ấy cười?
Tại sao chỉ nghĩ đến việc Ruth biến mất đã khiến hắn đau đớn đến vậy?
Nhưng dù có nghĩ bao nhiêu, hắn cũng không tìm được câu trả lời.
Không thể nào tìm ra câu trả lời cho sự ám ảnh điên dại này.
Ngồi trong cỗ xe rung lắc, Ruth lặng lẽ nhìn bầu trời dần tối lại. Binh lính từ kinh thành, khi nhận ra anh là ai, đã đối xử hết sức lễ độ. Vì anh không chống cự khi bị bắt, họ không trói tay anh, chỉ cẩn thận đưa anh lên xe ngựa, rồi hộ tống anh trở về. Nhờ việc di chuyển liên tục, lúc này đoàn xe đã gần đến hoàng cung. Ruth không rõ Elsen và Erita có bị bắt trói hay không, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì khả năng đó là rất thấp.
Chặng đường dài giúp tâm trí anh lắng xuống. Anh bình tĩnh.
Việc quay lại hoàng cung không phải vì lý do nào khác—anh cần xác nhận một điều với Ail. Và nếu thật sự Ail là kẻ đứng sau mọi chuyện, thì lần này, Ruth sẽ ra đi. Nếu đúng là âm mưu của hắn, thì giao ước giữa hai người cũng không còn hiệu lực. Anh đã rời khỏi đội kỵ sĩ, nên việc rời cung chẳng còn ràng buộc gì nữa.
Anh chỉ cần xác nhận một điều. Nếu biết được điều đó, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.
“Thưa ngài Chỉ huy, chúng ta đã đến hoàng cung.”
Trong lúc Ruth đang chìm trong suy nghĩ, một kỵ sĩ đứng ngoài xe lên tiếng. Dù đã từ chức Chỉ huy, người kia vẫn gọi anh theo thói quen. Ruth gật đầu cảm ơn, rồi tựa lưng vào ghế.
Âm thanh của cổng cung mở ra vang vọng bên tai. Anh biết Ail đang chờ mình ở bên trong. Khi xe bắt đầu lăn bánh qua cổng, trái tim vốn đang bình lặng của Ruth khẽ rung lên lần nữa. Kể từ khi nhận được thư của Elsen từ tay Kamiel, rồi gặp lại Elsen và Erita, trong anh luôn tồn tại một nỗi bất an mơ hồ. Vượt qua cơn giận vì sự lừa dối và mưu mô của Ail, còn có một phần khác trong lòng anh vẫn đang nghi ngờ.
Tại sao Ail lại làm như vậy? Hắn phải đi xa đến mức nào?
Anh cần được hiểu.
Có lẽ đó là chút hy vọng cuối cùng mà anh còn giữ lại. Dù biết rằng điều đó không thể là sự thật, dù trong lòng vẫn luôn nhắc nhở rằng đó là điều viển vông, nhưng anh vẫn muốn xác nhận. Hy vọng mong manh ấy khiến đầu óc anh quay cuồng.
Anh biết rõ, đó chỉ là kỳ vọng ngu ngốc.
Nhưng… anh vẫn muốn biết.
Tại sao Ail lại đi xa đến vậy?
Tại sao hắn lại cần phải bắt giữ anh bằng cách đó?
Và ánh nhìn dịu dàng, sự tử tế ấy… rốt cuộc là gì?
Khi những suy nghĩ đó dồn dập tràn vào, Ruth bật cười khẽ, đầy trống rỗng. Chính sự ám ảnh, nỗi lưu luyến và những khao khát méo mó ấy khiến anh rùng mình. Dù căm ghét chúng, nhưng mỗi lần Ail tỏ ra dịu dàng, anh lại dao động. Khoảnh khắc cuối cùng đó—khi Ail nhìn anh như thế, Ruth đã từng nghĩ rằng… mình muốn sống vì hắn. Vì vậy, anh cần xác nhận.
Nhưng… liệu tất cả chỉ là dối trá?
Bất chợt, anh nhớ về Ail lúc nhỏ. Khoảnh khắc đầu tiên hai người gặp nhau, ánh mắt dữ dội của cậu thiếu niên tóc đỏ ấy vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí. Có lẽ chính cậu bé ấy đã sợ hãi tương lai mà Ruth đang sống. Trong ánh mắt cậu, Ruth đã thấy được tham vọng và tàn nhẫn. Và khi cậu nhìn anh, Ruth biết mình đã bị cuốn vào.
Anh đã bị lay động bởi một cậu bé mười bốn tuổi. Bị mê hoặc bởi vẻ đẹp và sự sắc sảo ấy, Ruth đã sa vào. Khác với mình, Ail tàn nhẫn và vững vàng. Ruth đã bán linh hồn cho hắn. Chính sự khác biệt ấy khiến anh say mê. Anh sợ, nhưng cũng ghen tị với sự khôn ngoan tàn nhẫn ấy. Có lẽ anh từng ngưỡng mộ sự lạnh lẽo ấy.
Vì vậy, Ruth đã cố gắng kìm nén. Dù biết tất cả những gì Ail cho anh trong bốn năm qua đều là dối trá, mỗi lần Ail lại gần, tim anh vẫn đập rộn ràng. Khi hắn chạm vào anh, anh lại bối rối. Như một thiếu niên lần đầu biết yêu, mặt anh đỏ bừng mỗi khi Ail đùa cợt, rồi lại vội vàng tránh đi. Dù đã dựng tường chắn, dù cố gắng đẩy Ail ra khỏi tim mình, anh vẫn luôn bị hắn kéo lại.
Giá như anh yêu một người dịu dàng hơn.
Giá như anh từng yêu một ai đó yếu đuối như chính mình.
Nhưng bản năng anh lại luôn hướng về người hoàn toàn trái ngược.
Lẽ ra, anh không nên gặp hắn ngay từ đầu.
Lần này, anh không được dao động nữa.
Nếu Ail là người đứng sau tất cả, thì giữa hai người sẽ chẳng còn gì. Giao ước sẽ tự khắc vô hiệu. Khi ấy, Ruth sẽ quay trở lại điểm khởi đầu, và đối diện với hắn một cách đường hoàng.
Nếu nhận được câu trả lời như mình nghĩ, anh sẽ rời cung, đến Vera.
Nhưng nếu, chỉ là nếu… câu trả lời lại là điều anh vẫn hằng mong mỏi—
Trong căn phòng tối, chỉ có ánh trăng mờ và vài ngọn nến leo lét, Ail được báo rằng Ruth đã đến nơi. Cả ngày chờ đợi khiến sắc mặt hắn trở nên tái nhợt. Hắn chưa chợp mắt, hoãn mọi cuộc gặp. Cả khi Đại thần Kaisel xin vào gặp gấp, hắn cũng từ chối. Ail chỉ ngồi lì trong phòng. Dù sắc diện tệ hại, nhưng hắn không thấy mệt. Ngược lại, đầu óc hắn ngày càng tỉnh táo hơn, như được mài sắc bởi căng thẳng.
Suốt ngày ngồi bất động như con búp bê, cuối cùng Ail cũng đứng dậy, chậm rãi bước đi trong phòng. Sự bồn chồn hiện rõ trong từng bước chân. Hắn không biết khi Ruth bước vào sẽ mang vẻ mặt gì, sẽ nói gì đầu tiên, hay hắn nên đáp lại ra sao. Tất cả bỗng trở nên quá sức.
Nếu Ruth vào và lập tức xin lỗi, cầu xin tha thứ, có lẽ hắn sẽ nhắm mắt bỏ qua. Dù trước đó hắn từng đe doạ sẽ giết anh, nhưng việc Ruth ngoan ngoãn quay lại chứng tỏ anh không thật sự muốn trốn. Nếu Ruth đã định chạy nhưng bỏ cuộc giữa chừng, có lẽ Ail sẽ tha thứ.
Phải, hắn có thể tha thứ. Mới một khắc trước thôi, Ail vẫn chắc chắn rằng sẽ phải trừng phạt nặng nề, nhưng càng đến gần, ý nghĩ ấy càng mờ nhạt.
Nếu ta định giữ ngươi ấy bên mình, thì đâu cần phải tàn nhẫn. Ta muốn đối xử dịu dàng nhất có thể. Chỉ cần ngươi ấy chịu xin lỗi. Nếu ngươi ấy quỳ xuống, nói rằng không hề định bỏ đi, xin ta đừng hiểu lầm—ta sẽ tha thứ.
“Thưa Điện hạ, ngài Ruth đã đến.”
Giữa lúc Ail còn đang bước đi trong phòng, giọng Meril vọng từ bên ngoài. Hắn không trả lời, nhưng ngay sau đó, cửa phòng mở ra, và Ruth bước vào.
Gương mặt anh hiện ra giữa ánh sáng mờ nhạt. Anh trông cũng tiều tụy không kém. Khi nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt ấy, Ail bất chợt muốn chạy đến ôm anh. Hắn muốn ghì chặt thân thể lạnh lẽo ấy vào lòng, muốn hôn lên gương mặt tái nhợt kia.
Cơ thể luôn thành thật hơn trái tim. Theo bản năng, Ail bước tới.
Và đúng lúc đó, Ruth cất tiếng:
“Ngài đã bắt cóc Elsen và Erita, đúng không?”
Câu hỏi thẳng thừng ấy lập tức chặn đứng bước chân Ail. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy như có ai đó đấm mạnh vào ngực.
Giọng Ruth lạnh lẽo, câu từ sắc bén. Giọng anh bình thản, nhưng tràn đầy tức giận, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thẳng vào lòng hắn. Nó giống như một lời buộc tội.
Lồng ngực Ail bất chợt lạnh ngắt. Như thể tim hắn ngừng đập.
Máu đang chảy trong người cũng lạnh dần đi, rồi trái tim hắn cũng băng giá theo. Cảm giác như có hòn đá đè nặng lên ngực khiến hắn khó thở.
Cơn đau âm ỉ khiến Ail từ tốn mở miệng:
“Chuyện đó… giờ còn quan trọng nữa không?”
May thay, giọng hắn không run. Ít nhất điều đó khiến hắn thấy yên tâm.
“Quan trọng.”
“Tại sao?”
“Nếu đúng là ngài, thì nghĩa là thần đã rơi vào bẫy của ngài. Và điều đó đồng nghĩa mọi giao ước đều bị huỷ bỏ.”
Ánh mắt Ruth găm chặt vào hắn, đầy kiên quyết, như thể mọi quyết định đã được đưa ra từ lâu. Không chút dao động, không một vết nứt. Ý chí kiên cường ấy, Ail hiểu rõ, dù hắn có nói gì cũng không thể lay chuyển.
Ail siết chặt nắm tay, rồi ngẩng cao đầu, ngạo nghễ đáp:
“Vậy thì sao? Ai bảo là ta?”
“Nếu đúng là ngài, thì tôi sẽ lấy lại những gì tôi đã cho. Trả lời đi. Có phải tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngài không?”
“Đúng. Là ta làm đấy. Nhưng ngươi không thể rời khỏi ta.”
Ail đáp với quyết tâm cứng rắn. Trong một thoáng, ánh mắt Ruth khẽ lay động—chỉ một thoáng. Nhưng sự dao động ấy nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho cơn giận lạnh lẽo trong đôi mắt. Anh từ từ thở ra, rồi tiếp tục:
“Tại sao ngài làm vậy?”
“Có quan trọng không?”
“Có. Vì nó sẽ quyết định việc thần lựa chọn như thế nào.”
“Lựa chọn gì?”
“Lựa chọn rời đi.”
Ruth nói, ánh mắt ngẩng lên thách thức, giọng hơi run nhưng đầy kiên định.
Anh đã quyết rồi. Anh quay lại cung, chỉ để xác nhận lý do mình cần ra đi. Đây không phải là trốn chạy, mà là một cuộc rời đi với tư thế ngẩng cao đầu. Anh chỉ cần một lý do.
Ail, nhận ra Ruth nói thật, chết lặng. Hắn không nói được gì. Hắn biết, giờ đây lời nói sẽ không còn tác dụng. Ruth đã không còn sợ hắn. Danh phận Thái tử chẳng còn ý nghĩa gì với anh—nó không còn đủ sức ép buộc anh. Ruth, lúc này, đang nhìn hắn như một kẻ ngang hàng.
Ail bắt đầu hoảng loạn. Nếu quyền lực và đe doạ đều vô dụng, hắn không còn biết phải giữ Ruth lại bằng cách nào.
Và trong cơn tuyệt vọng, hắn buột miệng:
“Ta… không cho phép.”
Ruth đứng đối diện, dõng dạc đáp:
“Thần không cần sự cho phép của ngài.”
“Ngươi muốn chết à?”
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…