Bermuda - Chương 25

"Chỉ huy?" Flynn hỏi với vẻ bối rối khi vội vàng ngừng bước và ngước nhìn Hugo. Tuy nhiên, Hugo vẫn bất động một lúc, đứng nguyên tại chỗ.
 
"..." Hugo đã suy nghĩ về Leonardo Blaine suốt cả đêm.
 
Ma thuật cấm, đúng như tên gọi, là loại ma thuật bị cấm dùng, nên ngay cả anh cũng không biết nhiều về nó, vì không có gì được lưu truyền đến ngày nay.
 
Tuy nhiên, giờ đây khi có một khả năng nhỏ rằng gã đang ở Armsilver cũng có thể sử dụng ma thuật cấm, thì không có gì đảm bảo rằng hắn ta sẽ không dùng nó. Không? Đúng hơn, nếu là hắn, tự nhiên sẽ không có lý do gì để không sử dụng.
 
Vào buổi sáng, khi nhận báo cáo điều tra, Hugo biết được rằng nguồn gốc của những con quái vật này là Perion ở vùng trung đông, nơi trước đó đã tìm thấy một số lượng lớn thi thể Quamare, đúng như anh dự đoán.
 
Một số lượng lớn quái vật bị thiêu cháy, một vùng hẻo lánh phía bắc nơi anh đến để truy lùng sau khi nghe tin về Leonardo Blaine, một kẻ mạo danh, một thành viên cấp thấp của nhóm thương nhân đã thông báo cho người ngoài về việc phát hiện quái vật, manh mối quyết định nhất để bắt kẻ mạo danh, và hắn ta - người biết quá nhiều thứ một cách kỳ lạ.
 
Và người đàn ông không rõ danh tính phân biệt được thú vật và quái vật, người mà không ai nhìn thấy ngoại trừ thành viên nhóm thương nhân đó.
 
"Flynn." Khi Hugo gọi, hơi chuyển ánh mắt, Flynn lập tức đáp lời.
 
"Vâng, Chỉ huy."
 
"Cậu có nhớ vụ việc phát hiện một số lượng lớn thi thể Quamare ở vùng trung đông không?"
 
"...À, vâng. Tôi nhớ. Chúng được tìm thấy với số lượng lớn trên bờ biển Perion. Tôi được thông báo rằng hầu hết quái vật ở đây được vận chuyển từ đó."
 
"Đúng vậy, vậy hãy giả định rằng nguyên nhân gây ra vụ việc đó là Leonardo Blaine."
 
"Dạ?"
 
Flynn nghiêng đầu trước những lời khó hiểu, nhưng sớm hiểu rằng nguyên nhân vụ việc là Leonardo Blaine, như anh nói. Quamare cũng là một loại quái vật yếu trước lửa và được tìm thấy trong tình trạng bị cháy, nên đây là giả định phù hợp với tình huống.
 
"Nếu nhóm thương nhân có hợp đồng với hắn để săn Quamare, sẽ không có lý do gì để thuê một kẻ giả mạo. Do đó, nhóm thương nhân và hắn không có quan hệ thuê mướn. Nhóm thương nhân bí mật vận chuyển một số lượng lớn quái vật từ đó và cố giấu chúng ở đây nhưng cuối cùng bị bắt. Và đồng thời, pháp sư lửa đang mạo danh Leonardo Blaine cũng bị bắt."
 
Hugo, người đang tường thuật lại tình huống mà không do dự, nhìn xuống Flynn và hỏi,
 
"Vậy, ai là người hưởng lợi nhiều nhất từ vụ việc này?"
 
"..." Flynn nhìn anh chằm chằm trong giây lát. Rồi sau một lúc, cậu mở miệng.
 
"Leonardo... Blaine."
 
"Tôi cũng nghĩ vậy."
 
Hugo lập tức quay người và nhìn lại phía sau. Tergio vẫn đang nhìn về phía này.
 
Khi ánh mắt Teo gặp Hugo, hắn tỏ ra hơi bối rối. Flynn cũng quay đầu nhìn Teo, nhưng sớm nhận ra ý định của Hugo và vội tiếp tục,
 
"Chỉ huy, Teo là người không có mana. Hắn chỉ trông cùng độ tuổi với Leonardo Blaine trong bức ảnh, nhưng ngoại hình hoàn toàn khác."
 
"Ai là người giúp đỡ cậu nhiều nhất trực tiếp hoặc gián tiếp trong vụ án này?"
 
"...Là Tergio. Nhưng—."
 
"Hắn có thể sử dụng phép thuật để thay đổi ngoại hình."
 
"...Hả?"
 
Flynn nhìn Hugo với ánh mắt ngạc nhiên. Hugo nói đến đó và quay lại hướng về phía Tergio, bỏ lại Flynn.
 
Tergio thấy Hugo tiến về phía mình nhưng không tránh né. Thay vào đó, hắn mỉm cười một cách tự nhiên đến mức hơi hỗn xược và nói với anh,
 
"Có chuyện gì vậy? Còn việc gì với tôi nữa sao?"
 
"Tôi chưa kịp nói lời tạm biệt đúng cách."
 
Hugo đưa tay ra với hắn. Tergio lại nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt trước mặt mình. Khi hắn có vẻ do dự không nắm lấy tay anh, giống như hôm qua, Hugo hỏi, nhếch một bên miệng,
 
"Cậu lại định để tôi chờ để nắm lấy tay sao?"
 
Nghe những lời đó, Tergio có vẻ hơi do dự, cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay Hugo đưa ra như thể không có gì phải ngần ngại. Rồi, không giống hôm qua, hắn ngước nhìn anh với khuôn mặt thoải mái và trả lời,
 
"Miễn là ngài không kéo tôi lại gần lần nữa."
 
Hugo nhìn chằm chằm vào hắn, đánh giá khi hắn nắm tay mình tương đối dễ dàng. Và hắn cũng đang nhìn Hugo mà không tránh ánh mắt lần này.
 
"Tôi không cảm nhận được gì."
 
Anh thực sự không cảm nhận được một chút mana nào từ hắn. Đến mức dường như không thể che giấu hoàn hảo đến thế, ngay cả khi hắn cố gắng hết sức. Hơn nữa, nếu hắn đã thay đổi ngoại hình và thậm chí che giấu cả mana, điều đó thực sự đáng kinh ngạc. Bởi vì Hugo Agrizendro không thể cảm nhận được bất cứ điều gì.
 
Điều duy nhất anh cảm nhận được lúc này chỉ có một. Ngay cả khi nhiệt độ tay hắn thấp, bàn tay Tergio vẫn ấm một cách bất thường so với người bình thường.
 
Khi thời gian nắm tay trở nên hơi lâu, những người xung quanh cũng bắt đầu nhìn về phía họ. Tergio có vẻ muốn thoát khỏi tình huống này nên nới lỏng tay và cố rút tay ra, nhưng Hugo lại siết chặt hơn và không buông.  
 
Mặt hắn vốn thoải mái giờ dần chuyển sang vẻ sốt ruột, trong khi Hugo trái lại thong thả với vẻ mặt thư thái và nói:  
 
"Tay cậu ấm quá."  
 
"...Tôi nghe câu này nhiều rồi. Nhưng ngài không định buông tay sao? Mọi người đang nhìn chúng ta khá nhiều đấy..."  
 
Tergio liếc nhìn xung quanh, có vẻ e ngại ánh mắt của người khác. Rồi như không muốn kéo dài tình huống đang thu hút sự chú ý, hắn liên tục cố giật tay ra. Hugo quan sát kỹ từng hành động của hắn.  
 
"Buông tôi ra."  
 
Tergio nói rõ ý định trong khi nhìn thẳng vào Hugo. Trước tình huống đó, dù mọi người thấy lạ khi Hugo không chịu buông tay, nhưng không ai dám can thiệp vì thân phận của đối phương.  
 
Hugo rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên buông tay lúc này hay không. Dù rõ ràng không cảm nhận được gì, nhưng "linh cảm" đã đưa anh đến đây lại kéo lý trí anh, bảo rằng không được buông tay này.  
 
Bản thân Hugo cũng không hiểu tại sao mình lại bị cuốn vào suy nghĩ đó khi vốn luôn tự cho mình là người lý trí.  
 
Tuy nhiên, anh quyết định thử một lần đánh cược cuối cùng.  
 
Nếu sai, anh sẽ phải trả giá vì sử dụng mana trong khi nắm tay một thường dân vô tội.  
 
Xác suất bắt được Leonardo Blaine gần như bằng 0 trừ khi hắn tự xuất hiện trước mặt. Nhưng để bắt được kẻ mà chưa ai từng bắt được, Hugo buộc phải tin rằng xác suất dù nhỏ nhưng không phải là không thể.  
 
Hugo quyết định tin vào trực giác và chuẩn bị đóng băng hoàn toàn bàn tay mình cùng với tay Tergio. Ngay lập tức, anh tập trung nhiệt độ cực thấp vào bàn tay đang nắm chặt Tergio.  
 
Ngay lúc đó,  
 
Tergio dùng hết sức giật mạnh tay khỏi tay Hugo đang siết chặt không cho hắn thoát.  
 
*Bụp*  
 
Một sự im lặng bao trùm khắp nơi, không khí trở nên căng thẳng vì hơi lạnh đột ngột, và quảng trường nhộn nhịp như ngưng đọng. Mọi ánh nhìn đổ dồn về Tergio, kẻ vừa đẩy tay vị chỉ huy, và Hugo đứng đối diện.  
 
Tergio dùng tay trái che lấy bàn tay phải vừa bắt tay Hugo, mặt lạnh lùng cảnh giác, từng bước lùi lại như bị giật mình, mắt không rời khỏi anh.  
 
Hugo cũng nhìn bàn tay bị đẩy ra với vẻ mặt rất ngạc nhiên, khác thường. Hơi lạnh chưa kịp kích hoạt vẫn còn vương trên tay anh, và theo cảm nhận của Hugo, nó thậm chí chưa chạm vào tay Tergio.  
 
Nếu là người bình thường, hắn chỉ cảm thấy một cơn lạnh thoáng qua và không thể phản ứng nhanh nhạy đến thế.  
 
Hugo đưa mắt nhìn Tergio, người đã rõ ràng thể hiện sự thù địch với mình.  
 
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, nhưng từ bàn tay đang nắm Tergio, anh cảm nhận được một "hơi nóng" đủ để đe dọa mình. Khi hồi tưởng lại cảm giác đó, cuộc trò chuyện với Gabe đêm qua lập tức hiện lên trong tâm trí Hugo.  
 
*'Tôi biết rằng bản chất, những thứ đối lập cảm nhận nhau rõ hơn chính đồng loại của chúng.'*  
 
*'Nếu tôi cảm nhận hắn, hắn cũng sẽ cảm nhận được tôi.'*
 
Chẳng mấy chốc, một nụ cười từ từ nở trên môi Hugo. Trước nụ cười ấy, ánh mắt Tergio chợt rung động với vẻ bối rối tột độ, hơi thở hắn trở nên gấp gáp. Đôi mắt xanh như băng của hắn đăm đăm nhìn Hugo với ánh nhìn sắc lạnh đến mức dường như đóng băng mọi thứ xung quanh.  
 
Trên khuôn mặt đầy hoang mang khi Tergio che chắn bàn tay, Hugo không còn thấy hình ảnh con mồi nín thập trước mặt mình như ngày hôm qua, mà là đôi mắt của một con thú dữ đang nhìn thẳng vào anh.  
 
Và khoảnh khắc nhìn thấy điều đó, Hugo có thể khẳng định chắc chắn rằng trong thoáng chốc hắn đẩy tay mình ra, hắn cũng đã cảm nhận được điều tương tự như anh.  
 
"Tìm thấy ngươi rồi, Leonardo.”
 


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo