Bermuda - Chương 3

“Dù sao thì chỉ cần tên này hay tên kia lọt vào tầm mắt của ta—”

“Này… này, im lặng chút đi.”

Khi một người trong nhóm vô tình tiếp tục câu chuyện, người đối diện với Hugo liếc nhìn rồi lấy khuỷu tay thúc vào hông anh.

“Sao cậu cứ liên tục đánh tôi vậy?”

Trong lúc nhóm người vẫn còn đang ồn ào, chủ quán nhanh chóng mang đồ ăn ra và đặt lên bàn của Hugo và Flynn.

“Món quý khách gọi đã tới rồi ạ.”

“À, cảm ơn.”

Flynn mỉm cười đáp lại chủ quán khi họ mang đồ ăn tới. Nhờ vậy, ánh mắt của những người đàn ông kia tự động đổ dồn về phía bàn của hai người.

Trong mắt họ, Hugo là một người đàn ông cao lớn, thân hình nhìn qua đã thấy mạnh, toát lên vẻ lạnh lùng như ai đó đã nhận xét. Không chỉ vậy, anh còn mang một khí chất uy nghiêm và cao quý, hơi khác biệt so với không khí nơi này.

“Cảm ơn.”

Khi chủ quán dọn đồ ăn lên bàn, Hugo nói lời cảm ơn, một sự im lặng bỗng bao trùm lên nhóm đàn ông. Họ nhận ra người ngoại địa mà họ đang bàn tán có lẽ chính là người này.

Hugo không để ý đến sự im lặng đó, dễ dàng mở nắp chai rượu và rót đầy ly. Anh nhấp một ngụm rồi nhanh chóng uống cạn.

Tuy nhiên, có vẻ vị rượu không hợp khẩu vị, nên khi nhìn chằm chằm vào ly, đôi lông mày anh khẽ nhíu lại. Rồi anh đảo mắt nhìn về phía nhóm đàn ông, khiến họ giật mình khi đối mặt với ánh mắt sắc lạnh đó, vội vàng quay đi làm như không thấy.

Đặt ly rượu xuống, Hugo khẽ lên tiếng với họ:

“Câu chuyện lúc nãy, kể tôi nghe một chút được không?”

* * *

“Vâng, thưa ngài, trong vài tháng gần đây, không chỉ làng chúng tôi mà cả vùng cực đều liên tục phát hiện dấu vết của những vụ cháy. Thỉnh thoảng do thời tiết khô hanh cũng xảy ra cháy rừng tự nhiên, nhưng không thường xuyên đến thế.”

Người đàn ông gầy gò giải thích chi tiết với Hugo và Flynn về câu chuyện mà họ vừa bàn lúc nãy. Việc tần suất cháy rừng tăng lên gần đây khiến hai người, đang truy lùng Leonardo Blaine, không khỏi liên tưởng đến hắn khi nghe đến những sự việc liên quan đến lửa.

“Vậy còn chuyện về quái thú là sao?”

“À, chuyện đó là…”

Khi Flynn hỏi về ác thú, người đàn ông vừa mới nói chuyện sôi nổi bỗng lắm bắp và liếc nhìn xung quanh một cách dè chừng. Nhận thấy điều kỳ lạ, Flynn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh ta. Không lâu sau, một người đàn ông to con, râu ria xồm xoàm đứng bên cạnh lên tiếng thay.

“Ài, có sao đâu. Dù gì thì người quanh đây cũng đều biết chuyện này cả.”

Thấy mọi người gật đầu đồng tình, anh ta tiếp tục:

“Vốn dĩ đây không phải là khu vực có ác thú xuất hiện. Dù là vùng ít người sinh sống, nhưng phía trên có biên giới của nước khác, đất đai cằn cỗi, ác thú cũng chẳng kiếm đâu ra thức ăn. Thế mà nửa tháng trước, người ta đồn rằng có thứ kỳ lạ được phát hiện trên sườn núi.”

“Thứ kỳ lạ ư?”

“Đúng vậy, nghe nói có một chiếc hộp chứa xác ác thú bị cháy đen được tìm thấy.”

Việc này chẳng bình thường chút nào, nên Hugo, người đang chăm chú lắng nghe, nhướng lông mày lên hỏi:

“Số lượng xác là bao nhiêu? Loại nào vậy?”

“Khoảng mười con… Còn loại nào thì tôi cũng không rõ. Khi mọi người phát hiện, chúng đã cháy đen đến mức không thể phân biệt được đó là xác thú thường hay ác thú nữa.”

“Ếy, vậy thì làm sao chắc chắn đó là ác thú được?”

Người đàn ông gầy gò phủ nhận với giọng điệu hoảng sợ, như thể không muốn tin vào chuyện đó là ác thú. Đúng lúc đó, một thanh niên trẻ vốn đang im lặng lắng nghe vội vàng xen vào:

“Không, chắc chắn là ác thú.”

Giọng nói đầy tự tin khiến Hugo và Flynn đều đưa mắt nhìn về phía anh ta. Đó là một chàng trai có vẻ ngoài chất phác, tóc nâu, mặt đầy tàn nhang.

“Hả? Làm sao cậu biết?”

“Lúc xác chúng được phát hiện, tôi cũng có mặt ở đó. Khi mọi người còn đang phân vân không biết đó là gì, có một người đàn ông đã chạm vào xác và nói rằng đó là loại ác thú không xuất hiện ở vùng này.”

Nghe anh ta nói, đôi mắt Hugo nheo lại. Nếu người đó biết rõ các loại ác thú trong vùng, thì khả năng nhầm lẫn giữa xác thú và xác ác thú là không thể xảy ra.

Như vậy, độ tin cậy của việc xác được phát hiện là ác thú càng cao. Nhưng còn quá nhiều điều kỳ lạ: xác bị nhốt trong hộp gỗ, hàng chục con cùng lúc, bị cháy đen, và cả danh tính của người đàn ông đột nhiên xuất hiện đó.

“Người đó là ai vậy? Tôi muốn gặp hắn.”

“Ờ… Tôi nghĩ người đó không phải dân quanh đây. Có vẻ là người ngoại lai… Anh ta khoác áo choàng nên tôi cũng không nhìn rõ mặt. Lúc đó quá hoảng loạn nên không để ý…”

“Vậy xác của những con ác thú đó giờ ở đâu? Ai đã xử lý chúng?”

“Xác của quái thú đã được các lính canh thu dọn, có lẽ họ đã mang về thành của lãnh chúa. Toàn bộ vùng núi này đều thuộc lãnh địa Frost. Thành phố lớn nhất cũng nằm ở trung tâm lãnh địa Frost, nên việc duy trì an ninh chủ yếu do lính canh thuộc quyền Frost đảm nhiệm.”

Lãnh địa Frost là một trong những vùng đất nhỏ ở vùng cực Bắc. Dù được gọi là thành phố, nhưng so với các đô thị lớn ở trung và nam Raina Logia, nó chỉ nhỏ bé như một ngôi làng.

Thông thường, những thị trấn nhỏ như vậy có ít người qua lại và dân cư thưa thớt, nên các lãnh chúa gần đó thường quản lý cả những ngôi làng nhỏ xung quanh.

Theo nguyên tắc, khi phát hiện xác quái thú ở những khu vực không phải là nơi chúng thường xuất hiện, dù số lượng nhiều hay ít, đều phải báo cáo lên chi nhánh hội đồng quản lý địa phương. Và tất cả tài liệu báo cáo đó đều được chuyển lên trụ sở trung ương của Hội đồng ở thủ đô đế quốc, trung tâm của Raina Logia.

Nói cách khác, Hugo với tư cách là tư lệnh quân đoàn ở đó, không thể không nhận được báo cáo này. Thế nhưng, hiện tại, Hugo lần đầu nghe về sự việc này.

Điều này có nghĩa là lãnh chúa vùng Frost đã thu giữ xác quái thú được phát hiện nửa tháng trước mà không báo cáo lên Hội đồng.

Ban đầu, họ chỉ đến để bắt Leonardo Blaine, nhưng không hiểu sao lại dần dần bị cuốn vào những chuyện đáng ngờ. Tuy nhiên, Hugo có linh cảm kỳ lạ rằng những sự việc xảy ra gần đây ở khu vực này không hẳn là không liên quan đến Leonardo.

“Nhân tiện, các vị là ai mà lại loanh quanh rình mò làng chúng tôi dạo này? Có phải các vị đang tìm ai đó không?”

Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, sau một chút do dự, đã dũng cảm hỏi. Những người đàn ông khác cũng nhìn Hugo và Flynn, có vẻ trong lòng họ cũng tò mò. Flynn hơi bối rối nhưng ngay lập tức mở miệng, tự nhiên đọc lại kịch bản đã chuẩn bị sẵn.

“À, chúng tôi là thám tử tư đến từ vùng trung tâm.”

“Thám tử tư?”

“Vâng, chúng tôi nhận các nhiệm vụ thường do cơ quan chính phủ hoặc công hội đảm nhiệm, nhưng vì không có phí trung gian nên khách hàng có thể sử dụng dịch vụ với giá rẻ hơn. Nhìn vậy thôi chứ ngành này khá là phổ biến đấy.”

Khi cậu nói trôi chảy, những người đàn ông có vẻ gật đầu đồng tình dù câu chuyện có phần xa lạ. May mắn thay, lời nói của một thanh niên đi sau đã giúp tăng thêm độ tin cậy cho câu chuyện của Flynn.

“Tôi cũng từng nghe nói về điều này. Ở các vùng trung và nam, có khá nhiều thám tử tư như vậy.”

“Ồ, cậu ta làm việc ở đoàn buôn nên biết nhiều thứ nhỉ?”

“Haha, tôi chỉ nghe được đôi chút thôi.”

“Cậu bạn này biết nhiều thứ lắm đấy.”

Một người đàn ông khác với mái tóc ngắn, đội mũ và làn da ngăm đen, có vẻ muốn đề cao người thanh niên bên cạnh nên đã nói thêm.

Hugo đang quan sát cuộc trò chuyện của họ, khoanh tay im lặng khi nghe đến từ “thương đoàn”. Bởi vì trong mấy ngày qua đi khắp khu vực này, anh không nhớ đã từng thấy một chiếc xe ngựa quy mô lớn cỡ thương đoàn.

“Gần đây tôi chưa từng thấy xe thương nhân qua lại ở các làng gần đây, vậy thương đoàn đã vào làng sao?”

Trước câu hỏi của Hugo, người đàn ông đội mũ vừa nãy tiếp lời:

“Không. Hiện tại không phải trong làng này, mà là ở gần lãnh địa của lãnh chúa Frost. Nhưng nhu cầu vật phẩm ở khu vực này cũng tương tự, nên một số thương nhân như tôi và anh bạn này thỉnh thoảng vẫn chuyên chở vật phẩm đến.”

“Hai người là thành viên thương đoàn đúng không?”

“Vâng, nhưng cả hai chúng tôi đều mới vào nên vẫn còn ở vị trí thấp.”

“Nói cho đúng đi. Tôi vào trước hai ngày nên là tiền bối nhé?”

Trong nhóm bốn người, hai người đàn ông có làn da ngăm đen đội mũ và người đàn ông tóc nâu có tàn nhang dường như là thương nhân. Người đàn ông đội mũ tỏ ra mình là tiền bối vì vào trước, nhưng cả hai đều trông còn trẻ và có vẻ chưa gia nhập thương đoàn được lâu. Hugo hỏi họ:

“Thương đoàn nào vậy?”

“Thương đoàn Delberg.”

“Delberg á?”

Khi hai thương nhân tự hào nói tên thương đoàn một cách dõng dạc, Flynn nghe thấy liền tỏ vẻ khá ngạc nhiên hỏi lại.

Cũng phải thôi, bởi Delberg là một trong những thương đoàn lớn ở trung tâm Raina Logia, và khu vực hoạt động chủ yếu của họ cũng gần như chỉ ở trung bộ hoặc nam bộ. Dù họ có điều phối nhiều loại vật phẩm hay thỉnh thoảng đến các vùng khác, nhưng việc nghe thấy cái tên đó ở phía bắc quả thực rất bất ngờ.

“Tôi biết Delberg chỉ hoạt động chủ yếu ở các thành phố lớn thuộc trung và nam bộ, nên việc họ có mặt ở vùng cực bắc này khá bất ngờ.”

“À, vậy sao? Tôi chỉ đến vì nghe nói cần cứu người ở Köln thuộc trung bắc, nhưng vì ở vị trí thấp nên… Tôi không rõ chủ thương đoàn đến đây với mục đích gì. Nhưng mà, tiện thể cung cấp vật phẩm thiết yếu cho người dân ở đây cũng không tệ.”

“Đúng vậy, nhờ đó chúng tôi cũng thấy rất tiện. Bởi vì để đến gần lãnh địa của lãnh chúa thì phải vượt qua núi.”

Khi thành viên thương đoàn đội mũ trả lời lời Flynn, người đàn ông dáng gầy liền phụ họa.

Hugo và Flynn thoáng nhìn nhau. Có vẻ họ cần điều tra thêm về mục đích của thương đoàn Delberg ở đây.

“Nhân tiện, có hình ảnh của người mà các anh đang tìm không? Biết đâu chúng tôi thấy rồi sao.”

“À, anh muốn xem chứ?”

Flynn lập tức lấy ra bức ảnh của Leonardo từ túi áo, đặt nó lên giữa bàn để mọi người có thể nhìn rõ. Những người đàn ông đều nghiêng người, chăm chú nhìn vào khuôn mặt trong bức ảnh.

Một lúc sau, người đầu tiên mở miệng là người đàn ông vừa tỏ vẻ nghi ngờ lúc nãy với vẻ ngạc nhiên:

“…Trông rất ưa nhìn nhỉ?”

“Đúng vậy. Tôi cứ tưởng trông sẽ hung ác lắm chứ.”

“Ngược lại còn là một mỹ nam đấy chứ?”

Flynn quen thuộc với phản ứng kinh ngạc của mọi người khi xem ảnh nên chỉ mỉm cười nhìn họ. Cũng phải thôi, bởi chính anh lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh của Leonardo Blaine cũng không thể rời mắt suốt một lúc.

Dù là bức ảnh chụp vài năm trước, nhưng Leonardo trong ảnh là một thanh niên trẻ tuổi đầu 20 với mái tóc vàng và đôi mắt vàng. Biểu cảm của anh ta rất sắc bén và lạnh lùng, dù bức ảnh không quá rõ nét nhưng ngoại hình của hắn vẫn tỏa sáng.

Khi những người đàn ông chỉ quan tâm đến ngoại hình của người trong ảnh, Hugo buông tay và quay đầu nhìn chỗ khác. Phản ứng của họ khiến anh không nghĩ rằng họ đã từng thấy Leonardo ngoài đời.

Ánh mắt của Hugo hướng về chiếc bàn nhỏ ở góc đối diện nơi anh đã nhìn thấy lúc đầu khi xuống đây.

Ở đó vẫn có một người mặc áo choàng đen có mũ trùm ngồi một mình, liên tục liếc nhìn về phía này, khiến người ta có cảm giác như đang do thám.

Dường như cảm nhận được tình huống đáng ngờ đó, người mặc áo choàng ngay khi ánh mắt của Hugo chạm tới liền đứng dậy hướng về phía cửa. Hành động đột ngột đó khiến Hugo cũng đứng dậy để không bỏ lỡ hắn ta.

Khi thấy Hugo có vẻ muốn đuổi theo, người đó vội vã chạy, rồi mở cửa phóng ra ngoài.

Tiếng cửa đóng rầm khiến những người bên trong đều nhìn về phía đó, còn Hugo bỏ lại những ánh mắt ấy, theo dấu kẻ đáng ngờ bước ra ngoài.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo