Bermuda - Chương 5

Flynn đưa mũi sát vào đất trên bàn tay của Hugo rồi ngửi. Với ánh mắt ngạc nhiên, cậu nói:

“Hình như mùi dầu…!”

Hugo gật đầu, Flynn hỏi:

“Vậy thì… có phải là do người khác phóng hỏa không?”

“Ừm, có vẻ là vậy.”

Hugo đứng lên, phủi tay và tiếp tục:

“Leonardo Blaine được biết đến rất giỏi trong việc điều khiển lửa. Có thể đây là cái bẫy, nhưng nghĩ đơn giản thì tôi không nghĩ hắn sẽ cần đến thứ như dầu để gây hỏa hoạn. Hơn nữa, dựa vào động thái gần đây, khó có khả năng hắn làm chuyện phô trương như này.”

“Ra vậy… Lúc trước khi Chỉ huy dập lửa, tôi đã thấy lạ khi những đốm than đột nhiên văng lên. Thì ra là do dòng nước mạnh bắn vào đất thấm dầu khiến chúng văng ra.”

Flynn gật đầu như đã hiểu ra.

“Tôi sẽ đi liên lạc với chi nhánh phía Bắc ngay.”

Flynn vội vã chạy khỏi hiện trường vẫn còn ngập khói. Hugo dùng ma thuật rửa sạch đất trên tay. Tuy nhiên, cảm giác nhờn nhợn khó chịu từ dầu vẫn còn vương trên da.

Anh không thể xua đi suy nghĩ về nguyên nhân vụ cháy bất ngờ ở thị trấn này có liên quan đến mình và Flynn – những người đã lang thang quanh các thị trấn lân cận và đến đây từ hôm qua.

Dường như có một mối nhân quả mơ hồ nào đó đang lẩn quẩn quanh anh.

* * *

Không lâu sau, các thành viên Hội đồng từ chi nhánh phía bắc mà Flynn liên hệ đã có mặt tại hiện trường. Vì là một đơn vị điều tra, nhóm chỉ có bảy người với số lượng khá ít. Trong số đó, người phụ trách dường như nhận ra khuôn mặt của Hugo và giật mình, cúi chào một góc 90 độ.

“T-Tư lệnh! Tôi không ngờ ngài lại ở đây…”

“Tôi đến đây lặng lẽ, nên đừng làm ầm ĩ.”

“Vâng, vâng!”

Flynn lắc đầu khi thấy người phụ trách càng trở nên căng thẳng và thu hút sự chú ý hơn dù đã được dặn không làm ồn. Anh bắt đầu báo cáo tình hình với trưởng nhóm điều tra.

“Khoảng 2 giờ sáng theo giờ lãnh địa Frost, khi tôi thức dậy thì ngọn lửa đã lan rộng. Chính chỉ huy đã dập tắt đám cháy, và trong quá trình đó, khi nước chạm xuống đất, đã xuất hiện hiện tượng tàn lửa văng tung tóe. Sau khi kiểm tra, đất đã bị ngấm dầu. Lượng dầu rất lớn và xung quanh đây không có nơi nào liên quan đến dầu, nên chúng tôi nghi ngờ đây là vụ phóng hỏa có chủ đích.”

“Ồ, ra vậy. Các vị đã điều tra đến mức này rồi sao… Cảm ơn. Chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra ngay, phụ tá Levernil.”

Trưởng nhóm điều tra thán phục trước bản báo cáo tình hình nhanh chóng và ghi chép lại lời của Flynn vào sổ điều tra.

Khi các thành viên Hội đồng dựng rào chắn và bắt đầu điều tra, bầu không khí trong thị trấn trở nên khá hỗn loạn, dù trời vẫn còn sớm và mặt trời chưa lên. Flynn đang quan sát cuộc điều tra từ xa, nói với Hugo:

“Ai có thể là người đã châm lửa chứ? Tôi nghe nói gần đây tần suất cháy rừng đã tăng lên. Liệu đó cũng là hành động cố ý của ai đó?”

“Có khả năng.”

“Vậy chúng ta có nên thông báo điều này với trưởng nhóm điều tra không?”

Hugo suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Không, đừng vội nói với họ. Có điều ta cần xác nhận trước.”

* * *

Vào lúc bình minh, những lính canh từ lãnh địa Frost phụ trách khu vực đã đến hiện trường để đánh giá tình hình. Cùng lúc đó, Hugo để lại lời nhắn cho Flynn đợi ở thị trấn và một mình tiến vào vùng núi.

Anh lấy ra một máy dò nhiệt, điều tra những khu vực mà mặt đất còn giữ lại hơi ấm. Không ngoài dự đoán, những nơi phát hiện có nhiệt đều có dấu vết bị cháy xém.

Hugo kiểm tra kỹ lưỡng lớp đất bị cháy. Anh bóp đất, ngửi nó, hoặc rắc nước lên để xem có lớp dầu nổi lên hay không.

Tuy nhiên, không có nơi nào trong số những chỗ bị cháy có mùi dầu, và cũng không tìm thấy lớp dầu nào. Mặc dù anh nghi ngờ những vụ cháy rừng xảy ra với tần suất cao gần đây, giống như vụ cháy ở thị trấn, cũng có thể là do cùng một tội phạm gây ra, nhưng manh mối đã biến mất.

Hugo nhìn xung quanh một cách đầy nghi ngờ. Sau đó, anh bắt đầu để ý đến những dấu vết rất mờ nhạt của việc mặt đất bị đào xới. Tuy nhiên, chúng khá mơ hồ và có thể được tạo ra trong quá trình chữa cháy khi xịt nước.

Anh cân nhắc việc đào bới mặt đất ngay lập tức, nhưng vì chi nhánh phía Bắc của Hội đồng hiện đang điều tra và họ có thể sẽ tiến hành thêm các cuộc điều tra sau này, anh quyết định không làm vậy, nghĩ rằng mình không nên phá hủy hiện trường.

“Phù…”

Cảm thấy mệt mỏi vì thức trắng đêm và bực bội vì mất liên kết với vụ phóng hỏa, anh cảm thấy ngột ngạt.

Khi ngẩng đầu lên và thở dài, hơi thở của anh tan biến trong không khí lạnh. Một làn sương mỏng lơ lửng giữa những tán cây, và có thể cảm nhận được một luồng không khí nhẹ nhàng.

Hugo phủi tay và đứng yên, hướng về phía trước. Đó là bởi vì anh cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của ai đó khác ngoài mình ở gần đó.

Ngay trước mặt anh, một chiếc lá khô đang bám víu vào một cành cây trơ trụi rơi xuống một cách yếu ớt. Khi Hugo nhìn chằm chằm vào chiếc lá đang rơi đó, anh di chuyển với tốc độ nhanh đến mức người đang theo dõi anh thậm chí không thể nhận ra.

Khoảnh khắc anh tiếp cận người mà anh cảm nhận được sự hiện diện trước khi chiếc lá rơi chạm đất.

“Ách, ách—”

“Ngươi đã theo ta đến tận đây.”

Hugo vặn cổ người đó bằng một tay và đẩy mạnh vào thân cây phía sau.

Một tiếng “đùng” vang lên, và những chiếc lá còn sót lại rơi xuống.

“Ugh—, ah… Xin tha cho tôi…”

Khi chiếc áo choàng đen của người đã bí mật theo dõi anh bị lột xuống, khuôn mặt lộ ra. Hắn vật lộn và cố gắng hết sức để gỡ bàn tay lớn đang siết chặt cổ mình.

Tuy nhiên, cái nắm quá chặt khiến cổ dần bị siết lại, khiến việc thở trở nên khó khăn. Mắt hắn đảo ngược, và các mạch máu nổi lên trong lòng trắng. Bàn tay lớn không có dấu hiệu dừng lại, ấn mạnh vào đúng vị trí tĩnh mạch, gần như làm vỡ các mạch máu.

Với khuôn mặt đỏ bừng, người đàn ông bí ẩn đã kháng cự dữ dội để sống sót đưa tay về phía mặt Hugo. Sau đó, một vòng tròn ma thuật nhỏ xuất hiện trên tay anh ta. Ngay khi anh ta đang lẩm bẩm câu thần chú, Hugo nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta bằng tay kia và đóng băng nó bằng mana.

“Aaaaargh!”

Khi tay hắn đóng băng, một tiếng thét như xé toạc không khí vang lên. Khoảnh khắc Hugo nới lỏng tay, người đàn ông ngã xuống đất một cách yếu ớt và quằn quại trong đau đớn và sợ hãi, ôm lấy bàn tay phải màu xanh nhạt của mình. Hugo tiến một bước gần hơn về phía người đàn ông và nói,

“Nếu lớp băng đó vỡ, tay phải của cậu cũng sẽ vỡ theo. Vì vậy, hãy ngồi yên.”

“Ugh, ugh…, xin hãy tha cho tôi~!”

Với khuôn mặt đã chuyển sang màu trắng bệch, anh ta cúi rạp người trước mặt Hugo và bắt đầu cầu xin với bàn tay bị đóng băng của mình. Đầu ngón tay của hắn đã chuyển từ màu xanh nhạt sang màu tối, thối rữa, như thể chúng sắp rụng xuống.

Hugo lặng lẽ nhìn xuống người trước mặt. Anh cảm nhận được năng lượng mana tương tự từ anh ta y như người mặc áo choàng đã theo dõi anh đêm qua. Hơn nữa, ma thuật mà người đàn ông vừa cố gắng sử dụng là ma thuật nước, và như đã dự đoán, anh ta là một pháp sư nước sử dụng nước làm thuộc tính chính.

Khi anh nhìn người đàn ông khóc lóc trong sợ hãi, Hugo hỏi bằng giọng lạnh lùng.

“Tại sao theo dõi ta?”

“Đó là…”

Người đàn ông do dự, liếc nhìn xung quanh. Hugo không cho anh ta một khoảnh khắc nghỉ ngơi và tập hợp các tinh thể băng lạnh trong tay, ngay lập tức tạo ra một ngọn giáo băng sắc nhọn. Ánh sáng xuyên qua những tán cây đầy sương vào lúc bình minh phản chiếu trên ngọn giáo băng, khiến nó trông càng đáng sợ.

Anh lập tức chĩa ngọn giáo vào cổ người đàn ông, hắn giật mình đến mức gần như ngừng thở, và sau đó hét lên trong hoảng loạn,

“Tôi chỉ làm theo lệnh thôi!”

“Lệnh? Của ai?”

“Bá tước Servia… đã ra lệnh cho tôi theo dõi những người ngoại lai xuất hiện ở thị trấn dưới chân núi. Vì vậy, tôi chỉ đang làm theo lệnh thôi.”

Hugo nhíu mày. Vị bá tước mà người đàn ông nhắc đến chính là lãnh chúa của vùng lãnh thổ này. Lãnh chúa vùng Frost đã trực tiếp ra lệnh theo dõi anh. Điều này thật vô lý.

Nhìn lại hành động của mình, anh chỉ đang điều tra về Leonardo Blaine, nhưng anh không nhớ mình đã làm bất cứ điều gì đáng ngờ.

Nếu có tình huống khả nghi nào, họ có thể cử lính canh đến điều tra danh tính của anh. Việc cử người theo dõi như thế này là hoàn toàn phi lý. Hơn nữa lại còn dùng một pháp sư.

“Bá tước Servia? Vì lý do gì?”

“T-Tôi cũng không biết lý do! Ngài chỉ bảo tôi báo cáo nếu thấy bất kỳ hành động khả nghi nào.”

“Người mặc áo choàng rình mò ở quán rượu tối qua cũng là ngươi phải không?”

“…”

“Ngươi cũng là người đã phóng hỏa?”

“Hả? Phóng hỏa? Không, không phải tôi!”

Anh ta vội vàng xua tay và nói:

“Tôi thậm chí không có mặt ở thị trấn vào thời điểm đó! Tôi đến theo dõi ngài vào lúc bình minh và chỉ vừa biết về vụ cháy thôi!”

Khi Hugo quét mắt nhìn xuống, hắn ta dùng cả cơ thể để khẳng định mình đang nói sự thật. Hugo hỏi lại:

“Vậy sao hôm nay ngươi không sử dụng dịch chuyển tức thời? Ngươi có thể đã trốn thoát.”

“Dịch chuyển tức thời… Tôi không dùng mana của mình để làm việc đó. Tôi dùng thiết bị dịch chuyển, nhưng không kịp nạp lại mana… nên đã bỏ nó lại.”

Nhìn thấy anh ta gần như khóc khi đối mặt với ánh mắt sắc lạnh, Hugo quyết định dừng việc thẩm vấn giữa rừng. Khi anh tiến lại gần để đổi địa điểm, người đàn ông kêu lên một tiếng và co rúm người lại.

Hugo dùng một tay nắm lấy cổ áo sau lưng và nhấc bổng hắn lên. Cơ thể người đàn ông lủng lẳng trên bộ quần áo của chính mình, như thể bị treo lên.

“Ta sẽ hỏi chi tiết sau khi kết thúc công việc.”

Khi Hugo vừa dứt lời, vị pháp sư đang van xin bỗng nhắm nghiền mắt vì ánh sáng trắng xóa bao trùm xung quanh.

Một lát sau, khi hắn mở mắt ra và nhận thấy xung quanh đã trở nên ồn ào, suýt ngã ngửa vì kinh ngạc. Hắn đã ở giữa thị trấn, không phải khu rừng lạnh lẽo nơi vừa ngồi vài giây trước.

Flynn, người đang nói chuyện với trưởng nhóm điều tra từ Hội đồng, đứng hình khi thấy chỉ huy đột nhiên xuất hiện cùng một người đàn ông đang gần như gục ngã, bị nâng lên bằng một tay.

Người bị lôi đi có khuôn mặt đầy nước mắt và bê bết, với những vết tay in hằn trên cổ, và quan trọng nhất, một bàn tay của hắn ta đã đóng băng như bị tê cóng.

Hugo kéo hắn lại và ném xuống chân của điều tra viên cùng Flynn, nói:

“Lãnh chúa đã ra lệnh cho hắn theo dõi chúng ta. Hắn cũng chính là người ở quán rượu tối qua.”

“Cái gì? Lãnh chúa vùng Frost?”

“Đúng vậy. Trưởng nhóm điều tra, chuyển người này về trụ sở và giam giữ.”

“Vâng, rõ!”

“Flynn, cậu đi cùng tôi đến lãnh địa Bá tước Servia.”

Flynn nhìn người đàn ông đang khóc lóc với một bàn tay đóng băng và cảm thấy chút xót xa, đáp lại trong vô thức:

“V-Vâng, thưa ngài!”

* * *

Bá tước Servia đang đi tới đi lui mà không thể làm gì.

“Tại sao Hội đồng đột nhiên xông vào? Các ngươi đã làm gì?!”

Ông ta cắn móng tay và điên cuồng đi quanh phòng, bỏ qua cả phẩm giá của mình. Lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Thương nhân Delberg đang ngồi trên ghế sofa, cố gắng trấn an ông ta bằng nụ cười gượng gạo.

“Bá tước, xin ngài đừng quá lo lắng. Chẳng phải họ nói chỉ đến vì vụ cháy thôi sao? Khu vực đó đâu phải nơi khiến việc kinh doanh của chúng ta bị nghi ngờ. Một khi bắt được kẻ phóng hỏa, bọn họ sẽ rời đi thôi.”

“Thật sao… ngươi dám nói những lời vô trách nhiệm như vậy! Ngươi không nghe nói những kẻ ngoại lai xuất hiện gần đây đã dùng ma thuật dập lửa sao? Bọn họ chính là pháp sư đấy!”

Bá tước không giấu nổi sự bất an, bắt đầu gào lên trong cơn kích động:

“Đột nhiên pháp sư xuất hiện, khuấy động thị trấn, giờ cả Hội đồng cũng mò tới. Ngươi nghĩ ta có thể không lo được sao?! Nếu có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi chuyện đều là trách nhiệm của ngươi!”

Nhìn thái độ của hắn, lãnh đạo cấp cao của Thương nhân Delberg cảm thấy cơn giận dâng trào, nhưng cô nuốt giận vào trong, nở nụ cười gượng gạo để xoa dịu vị bá tước đang cuống cuồng.

Dù thế nào, mọi chuyện cũng phải được giải quyết êm đẹp thì cô mới có đường lui. Nếu Hội đồng phát hiện ra manh mối và mọi chuyện bại lộ, làm tổn hại đến danh tiếng của tập đoàn, cô sẽ bị Tổng lãnh đạo Delberg xử tử.

Cô tưởng mình và bá tước có quan hệ đối tác thông qua các cuộc giao dịch, nhưng hắn ta luôn tìm cách đổ hết trách nhiệm lên đầu cô mỗi khi nguy nan.

“Đúng là bọn quý tộc… Chỉ muốn vơ vét cho đầy bụng, nhưng lại cố hết sức để không dính bẩn vào tay. Thật hèn hạ.”

Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn thương nhân bắt đầu hối hận khi đề xuất thỏa thuận với Bá tước Servia. Dù ban đầu cô không có quyền lựa chọn đối tác, nhưng tên bá tước này luôn khiến người khác phát điên vì tính hay hoảng loạn trước những chuyện nhỏ nhặt.

Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả. Còn một nguồn căng thẳng khác.

“Tại sao đám cháy bỗng dưng bùng phát? Chẳng phải do kẻ ngươi mang tới sao?”

Bá tước chỉ tay về phía góc phòng trong cơn thịnh nộ. Đầu ngón tay hắn nhắm vào một người đàn ông đang dựa lưng vào cửa với tư thế bất cần.

Người đàn ông đó có mái tóc vàng pha nâu thưa thớt, đôi mắt xanh lục sẫm. Làn da ngăm đen, anh ta khoanh tay với vẻ mặt vô cùng khó chịu. Nhìn vào kẻ đang chỉ trỏ mình, anh ta lên tiếng:

“Này, tôi đã nói không phải tôi làm rồi. Bá tước, ngài thật sự đang chọc giận tôi đấy.”

“Nếu không phải ngươi, thì ai là kẻ phóng hỏa?”

“Ôi thôi được, dù sao cũng không phải tôi.”

Nói xong, người đàn ông bỗng dưng giẫm lên ghế sofa, ngồi bệt xuống như một tên du côn, rồi chọt nhẹ vào trán bá tước bằng ánh mắt đáng sợ:

“Nếu ngài còn rên rỉ thêm một lần nữa, tôi sẽ tiễn ngài đi trước. Nhớ kỹ nhé?”

“G-Gì cơ? Ngươi…!”

Mặt bá tước đỏ ửng như sắp phun lửa, hắn túm lấy gáy mình. Dù vô cùng tức giận, nhưng trước lời đe dọa của tên pháp sư trước mặt, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng khiến hắn đờ người ra.

Nhìn kẻ đang cười nhạo vào mặt bá tước, lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Delberg nhăn mặt nói với vẻ kinh tởm:

“Blaine, đây là thái độ gì với bá tước? Cậu dám vô lễ như vậy sao?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo