"Giá như mình nên im miệng ngay từ đầu."
Leonardo tràn ngập hối hận tột độ vì đã lỡ lời trước tình huống đang diễn ra trước mắt.
Trước mặt anh, các chỉ huy tiểu đoàn, chỉ huy đơn vị, chỉ huy đại đội, chuyên viên phân tích tác chiến, trợ lý tác chiến, sĩ quan tùy tùng và đủ loại nhân vật có chức danh từ Hội đồng đang tập trung. Tất cả đang nhìn Leonardo với ánh mắt nghi ngờ, và bên cạnh anh là Hugo.
Hugo nói với Leonardo bằng giọng điệu khá nhẹ nhàng, như muốn giảm bớt gánh nặng cho anh:
"Leonardo, cậu chỉ cần trình bày chi tiết hơn những gì đã đề cập trước đó. Bất cứ thứ gì cũng được, dù là đặc điểm của quái vật cư trú hay địa hình, bất kỳ điều gì cậu biết."
Mặc dù Hugo nói vậy, nhưng các chỉ huy tiểu đoàn, ngoại trừ Phó chỉ huy Amos và Chỉ huy đơn vị Scott - những người đã nghe câu chuyện của Leonardo trước đó - dường như đang chờ đợi để đánh giá xem anh sẽ đề xuất một chiến dịch hoàn hảo đến mức nào.
Dưới những ánh nhìn khó chịu đó, Leonardo liếc mắt nhìn đám đông. Sau đó, anh đưa tay phải đang đeo còng lên bàn và nói:
"Đưa tôi bút."
Ngay lập tức, ai đó nhanh chóng đặt một cây bút vào tay anh. Khi quay đầu về phía đó, Leonardo thấy Flynn đang đứng đó nhìn về phía mình. Có lẽ với tư cách là sĩ quan tùy tùng của Chỉ huy, cậu ta cũng đã đi cùng lần này. Leonardo, khi thấy khuôn mặt không ngờ tới, hơi nhếch mép rồi quay đầu lại phía trước và lên tiếng:
"Chú ý. Tôi chỉ giải thích một lần duy nhất."
Trước thái độ thay đổi ngay tức khắc, những người vốn chỉ định quan sát vội vàng lấy bút và sổ tay ra ghi chép.
Leonardo giải thích cho họ từng bước lộ trình tiến vào dựa trên kinh nghiệm đã từng đến Bán đảo Elder Millie và kiến thức mà anh có.
Chiến dịch của anh không phải là phương pháp một chiều phá vỡ từng giai đoạn, mà là cách tiến vào nội địa hiệu quả và an toàn hơn bằng cách tận dụng đặc điểm của từng địa hình và quái vật. Những người đang nghe giải thích chiến dịch thốt lên đầy thán phục và nhanh chóng ghi chép vào sổ tay.
Sau đó, Leonardo đánh dấu khu vực sinh sống chính của từng loài quái vật trên bản đồ bằng bút, giải thích mối quan hệ tương tác và chuỗi thức ăn của chúng, đồng thời liệt kê đặc điểm. Các chuyên viên phân tích từ bộ phận tác chiến bố trí quân đội dựa trên quy mô và đặc điểm của từng đơn vị.
"Quái vật không phải là không có não. Ngay cả khi đó là khu vực núi lửa hoạt động, nếu có tổ quái vật, các người nên vui mừng. Nó có nghĩa là nơi đó ít hoạt động núi lửa hơn và là khu vực tương đối an toàn."
Các chỉ huy đang chăm chú lắng nghe gật đầu đồng ý với góc nhìn mới mà anh đưa ra.
"Tuy nhiên, chỉ có hai loại quái vật đi lang thang bên cạnh dòng magma. Thứ nhất, 'Ilaptor.' Đây là quái vật bò sát có khả năng di chuyển bằng cả bốn chân và hai chân. Đó là lý do chúng khá nhanh. Những sinh vật này có túi nọc độc trong răng, vì vậy khi tiêu diệt, phải cắt cổ chúng trước rồi chôn xuống đất."
*Magma là đá nóng chảy (mắc ma, dung nham) nằm bên dưới bề mặt Trái Đất. Magma có thể chứa khí và các hạt rắn, và khi nguội đi sẽ kết tinh thành đá mácma (hay đá hỏa sinh). Magma thường được tìm thấy ở ranh giới giữa các mảng kiến tạo, nơi lớp vỏ Trái Đất được chia thành nhiều lớp đá lớn và cũng là nơi có điều kiện thích hợp để magma hình thành.
"Thành phần của nọc độc là gì?"
"Nếu chạm vào da, nó sẽ sưng lên và hình thành mụn nước. Tuy nhiên, nếu chất này xâm nhập vào mạch máu bên trong cơ thể, máu sẽ đông lại và các chi bị tê liệt, vì vậy phải buộc chặt vết cắn càng chặt càng tốt, sau đó nghiền nát một loại cỏ tên 'Degalianif' mọc gần khu vực sinh sống của chúng, cho nạn nhân ăn và bôi lên vết thương. Nó sẽ trung hòa độc tố và ngăn không cho lan nhanh."
Tuy nhiên, Leonardo nói thêm rằng trong tình trạng đó, không thể chiến đấu được nên phải nhanh chóng trở về trụ sở để điều trị. Sau đó, sĩ quan đội y tế hỏi Leonardo:
"Có vẻ khó điều trị bằng phép hồi phục thông thường, vậy có cần rạch vết thương để hút độc không?"
"Nếu vết cắn lớn thì phải làm vậy, nhưng nếu nhỏ thì không cần thiết. Nọc độc của Ilaptor có đặc tính tương ứng với natri clorua, vì vậy nếu ngâm vết thương trong nước muối loãng, chất độc sẽ tự động thoát ra nhờ áp suất thẩm thấu. Phần còn lại có thể được trung hòa bằng Degalianif. Thế là đủ. Nhưng nếu không điều trị, nó sẽ gây tử vong."
Khi sĩ quan đội y tế gật đầu, lần này, Bruno, Phó chỉ huy Chi nhánh phía Nam, tiếp tục:
"Loại còn lại là gì?"
"Loại còn lại là 'Dermocas.' Đây là quái vật có vú sinh sống trên hầu hết bán đảo và chủ yếu sống dưới lòng đất. Chúng là sinh vật bốn chân với móng vuốt sắc nhọn có thể đào đường hầm với tốc độ đáng kể. Nếu không bị khiêu khích trước, chúng khá hiền lành, nhưng một khi bị quấy rầy, chúng hung dữ và phiền phức hơn cả Sigals. Hơn nữa, chúng sống theo bầy nên số lượng cũng rất lớn. Khu vực xuất hiện trải rộng nhiều nơi nên không thể xác định chính xác vị trí tổ."
"Điểm yếu của chúng là gì?"
"Phần phình ra trên lưng, giống như một cục u. Phần nhăn nheo trông giống não người. Đó vừa là điểm mạnh vừa là điểm yếu của chúng. Với phần não đó, chúng có thể phát ra sóng siêu âm chỉ đồng loại mới cảm nhận được, cho phép giao tiếp và truyền đạt ý định từ xa. Nhưng nếu phần đó bị hỏng, chúng sẽ ngừng hoạt động hoàn toàn."
"..."
"Nếu nhắm vào đó, có thể giết chúng ngay lập tức, nhưng nếu cắt bừa các phần khác, một chất nhầy màu xanh có tính axit sẽ chảy ra, vì vậy tốt nhất nên tiêu diệt chúng ngay một phát nếu có thể.”
Đặc điểm của những con quái vật xảo quyệt, Bruno gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Leonardo liếc nhìn xung quanh một lần nữa với ánh mắt sắc bén, nói với mọi người như một lời cảnh báo nghiêm khắc:
"Việc hai loài này tự do đi lại trong vùng núi lửa đang hoạt động không có nghĩa là chúng có khả năng chịu đựng magma."
Hắn nhấn mạnh bằng cách gõ nhẹ ngón tay vào thái dương.
"Điều đó cho thấy trí thông minh của chúng rất cao. Đừng đánh đồng chúng với những con quái vật khác. Chúng biết suy nghĩ. Và chúng cũng biết đọc nỗi sợ của con người. Thể hiện sự sợ hãi chẳng khác nào quay lưng lại với chúng. Hãy ghi nhớ lời tôi."
Trước vẻ mặt nghiêm túc của Leonardo, một số chỉ huy nuốt nước bọt. Leonardo liếc nhìn mọi người một lượt, rồi thả lỏng biểu cảm, nói như đã hoàn thành phần việc của mình:
"Đó là tất cả những gì tôi biết. Từ điểm giữa này trở đi, tôi không rõ vì bản thân chưa từng đặt chân tới đó."
Dù Leonardo đã dứt lời, mọi người vẫn bận rộn ghi chép lại thông tin, Hugo liền mở miệng:
"Ta hy vọng tất cả đã lắng nghe kỹ lưỡng. Các chỉ huy hãy nhanh chóng truyền đạt lại những thông tin vừa nghe cho đơn vị mình phụ trách, đảm bảo mọi người nắm rõ. Nhóm phân tích tác chiến điều chỉnh lại đội hình dựa trên thông tin mới, sau khi hoàn thành xong kế hoạch tác chiến đợt một, chúng ta sẽ triệu tập lại cuộc họp."
"Rõ!"
Các chỉ huy đồng thanh đáp lại chỉ thị của Hugo. Hugo khẽ gật đầu.
"Giải tán!"
"Giải tán!"
Những người tụ tập nhanh chóng tản ra, hô vang khẩu lệnh. Khi những con người vây quanh biến mất, Leonardo thở dài, đưa tay vuốt mái tóc ngược ra sau.
Hugo định vỗ vai an ủi Leonardo nhưng dừng lại, thay vào đó nói với anh:
"Cậu làm tốt lắm, Leonardo."
Trước lời khen không quen thuộc từ Hugo, Leonardo lại lộ vẻ ngượng ngùng. Hugo thầm nghĩ:
'Cậu ấy yếu điểm trước những lời khen ngợi.'
Nhưng lần này, thay vì nở nụ cười như trước, Leonardo mở miệng với vẻ mặt đầy tâm sự:
"Nhưng... những điều tôi nói đều là chuyện từ vài năm trước, hiện tại tình hình có lẽ đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa, tôi không nắm rõ toàn bộ cơ cấu quân đội của Hội Đồng, nên có thể có nhiều nội dung không khả thi."
"Cậu không cần bận tâm những khía cạnh đó. Đó là việc của sĩ quan tác chiến."
Dù Hugo đã nói vậy, Leonardo vẫn tỏ ra lo lắng về phán đoán của mình. Thấy vậy, Hugo bình tĩnh hỏi:
"Cậu có biết ai là người nắm quyền quyết định cao nhất ở đây lúc này không?"
Leonardo đáp như điều hiển nhiên:
"Là anh phải không?"
"Đúng vậy. Mọi thông tin cậu cung cấp sẽ trở thành mệnh lệnh tác chiến sau khi được ta phê duyệt. Do đó, trước khi thông qua, chúng sẽ được kiểm tra kỹ lưỡng. Nếu xảy ra vấn đề trong quá trình thực thi, trách nhiệm thuộc về ta. Cậu không cần lo lắng. Ta sẽ gánh vác trọn vẹn trách nhiệm."
Nghe những lời đó, Leonardo im lặng ngước nhìn Hugo. Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt Hugo, rồi từ từ gật đầu, khóe miệng nhếch lên:
"Ừ... nếu anh nói vậy."
Dù nói thế, Leonardo cảm nhận rõ gánh nặng trong lòng mình đã vơi đi đáng kể.
Như thấu hiểu cảm xúc đó, Hugo khẽ mỉm cười. Leonardo cảm giác suy nghĩ của mình lại bị đọc trọn, nên hơi nhíu mày, quay đầu sang hướng khác.
Ngay lúc đó, từ phía sau cánh cổng đóng kín vang lên tiếng kèn hiệu uy nghi, tiếng vó ngựa dần đến gần. Một thành viên trên vọng gác thổi kèn hiệu của Hội Đồng, hô lớn:
"Là Kỵ binh Hareth! Mở cổng!"
Các thành viên bắt đầu quay tay cầm lớn nối với cánh cổng sắt nặng nề để mở cổng từ từ. Qua khe hở vừa đủ, có thể thấy đoàn kỵ binh đông đúc đang xông tới, cuốn theo đám mây bụi mù mịt.
"Là Kỵ binh của gia tộc Hầu tước Hareth."
Hugo lên tiếng, ánh mắt đổ vào lá cờ gia tộc Hareth phấp phới trên ngọn giáo của kỵ binh. Trên nền bạc, hình ảnh con tuấn mã đỏ đang phi nước đại tung bờm theo làn gió.
Đúng lúc đó, cảm nhận sự giật nhẹ nơi chiếc còng tay gắn ở cổ tay trái, Hugo quay sang phía Leonardo đáng lẽ phải đứng. Nhưng anh không ở bên cạnh mà đứng phía sau.
Trông như đang trốn chui trốn nhủi, Hugo hỏi với vẻ mặt khó hiểu:
"Sao cậu lại làm thế?"
"...Tôi không muốn gặp mặt họ.”
Trong khi Hugo đang cảm thấy kỳ lạ trước những lời nói khó hiểu, các Hiệp sĩ đã vượt qua cánh cổng thứ ba mở toang đổ xô vào Lãnh địa Fidele bên trong cổng.
Mặc dù lẽ ra họ phải khá kiệt sức sau khi vượt qua vùng biên giới rộng lớn của Elder Millie, họ nhanh chóng xuống ngựa và di chuyển những người bị thương trước. Và trong số đó, người mặc áo giáp đỏ, đứng ở vị trí dẫn đầu, bước xuống từ yên ngựa được chạm khắc tinh xảo.
Phó chỉ huy Bruno Amos của Chi nhánh Nam ngay lập tức tiến lại gần người đó, chỉ về phía Hugo và truyền đạt điều gì đó. Người đội mũ trụ lắng nghe lời của Bruno, gật đầu rồi tiến về phía Hugo cùng với các hiệp sĩ xung quanh.
Khi Hugo quay đầu về phía họ, vị chỉ huy trong bộ giáp đỏ nắm chặt tay phải thành nắm đấm, đặt lên ngực trái như một lời cầu nguyện thầm lặng, cúi đầu rồi ngẩng lên và nói với Hugo:
"Cordelia Hareth, con gái của Hầu tước Arthur Hareth. Kính chào Ngài Công tước Agrizendro. Vinh quang thuộc về Raina Logia."
Hugo cũng hơi gật đầu và đáp lại:
"Vinh quang thuộc về Raina Logia."
Người tự giới thiệu là Cordelia Hareth cởi chiếc mũ trụ đỏ đang đội trước mặt Hugo. Mái tóc ngắn màu bạc xõa xuống, lộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ mạnh mẽ với đôi mắt đỏ. Cô giữ mũ trụ bên hông và lại lên tiếng với Hugo:
"Tôi không ngờ ngài sẽ đích thân đến, Đại công tước."
"Hãy gọi ta là Chỉ huy."
"Tôi sẽ sửa lại, Chỉ huy."
"Ta nghe tin sức khỏe của Hầu tước Hareth đã suy yếu. Có phải tiểu thư đang trực tiếp chỉ huy các Hiệp sĩ không?"
Trước câu hỏi của Hugo, cô ấy lộ ra vẻ mặt đắng cay.
"Vâng, đúng vậy. Có vẻ như sức khỏe của cha tôi đã suy giảm nghiêm trọng do tiếp xúc lâu dài với tro núi lửa và khí độc khi trực tiếp canh giữ biên giới. Vì vậy, hiện tại, tôi đang quản lý lãnh địa và các Hiệp sĩ với tư cách là người kế vị.”
"Tiểu thư đã vất vả rồi."
"Ngài quá khen."
Cordelia đang trò chuyện với Hugo bỗng nhận thấy chiếc còng tay gắn trên cổ tay trái của anh. Khi cô đưa mắt nhìn theo sợi xích nối với nó, cô có thể thấy một người đang đứng phía sau Hugo. Biểu cảm của Cordelia trở nên hơi bối rối.
"Xin lỗi... Đại công tước, không, Chỉ huy. Người đứng sau ngài là ai vậy?"
Trước câu hỏi của cô, Hugo thoáng chốc lưỡng lự về cách giải thích. Xét từ thái độ của Leonardo, có vẻ như cậu ấy không muốn gặp họ, nên thật khó để ép buộc giới thiệu.
Mặt khác, cũng thật bất lịch sự nếu không nhắc đến sự tồn tại của Leonardo Blaine với cô, người có thể coi là quản lý hiện tại và chủ nhân của Lãnh địa Fidele.
Khi Hugo đang suy nghĩ và trì hoãn câu trả lời, Leonardo, người đã do dự trước câu hỏi của Cordelia, tự mình bước ra từ sau lưng Hugo và chậm rãi đứng bên cạnh ông.
Biểu cảm của anh có vẻ ngượng ngùng và lẫn lộn nhiều cảm xúc, còn Cordelia Hareth, khi nhìn thấy anh, đã thốt lên với vẻ mặt kinh ngạc:
"Blaine?"
Trước phản ứng dường như nhận ra Leonardo của cô, một trong hai lông mày của Hugo hơi nhíu lại. Leonardo gượng gạo nở một nụ cười ngượng ngùng, gương mặt nặng trĩu và đầy xáo trộn cảm xúc.
"Đã lâu không gặp, Trung úy Hareth.”