Ầm-!
Đoàn người chính thức lên đường, đang nhanh chóng vượt qua khe núi khổng lồ được tạo ra bởi vụ nổ của Leonardo khi phá hủy từ đỉnh thứ nhất đến đỉnh thứ ba. Tiến xa hơn nữa, họ đang băng qua thung lũng sâu thẳm nằm giữa những vách đá dựng đứng hướng đến đỉnh thứ tư, nơi có quy mô mở rộng đột ngột.
Từ phía đó, tiếng gầm gừ của những con quái vật không rõ danh tính vang lên không ngớt, nhưng đoàn người dài vẫn cứ thế tiến bước mà không hề tỏ ra sợ hãi. Lý do có lẽ là bởi những tiếng gầm đó nghe chẳng khác nào tiếng hấp hối của những sinh vật đang cận kề cái chết.
'Mình chẳng cần phải ra tay.'
Leonardo cảm thấy buồn chán khi đi qua con đường đã chất đầy xác quái vật bị giết bởi những người đi phía trước.
Ban đầu, anh còn thắc mắc tại sao các thành viên lại không hề tỏ ra sợ hãi, nhưng có vẻ như nguyên nhân nằm ở việc những chỉ huy mạnh mẽ như Tư lệnh hay các Tiểu đoàn trưởng đang đứng ở tuyến đầu, chém giết quái vật và dọn đường để đoàn người phía sau có thể dễ dàng di chuyển.
Đây là một hệ thống chiến thuật khó có thể tưởng tượng trong quân đội, nhưng với những cá nhân thực sự tài giỏi ở phía trước, đoàn người đã tiến khá sâu vào thung lũng dù chưa qua nhiều thời gian.
Ngước nhìn lên, bầu trời không thể thấy được do lớp sương mù dày đặc giữa khe núi hẹp, và bức màn tối đó càng khiến thung lũng trở nên âm u, bí hiểm. Hơn nữa, có lẽ do đây là khu vực núi lửa ngủ đông, không khí xung quanh tuy ấm áp nhưng nguồn năng lượng bốc lên từ mặt đất lại toát ra hơi lạnh kỳ quái.
Leonardo nghĩ rằng thung lũng tĩnh lặng tuyệt đối này sẽ thực sự yên bình nếu không có tiếng gầm gừ của quái vật phía trước và ánh mắt tò mò của một vài thành viên ở cuối đoàn đang nhìn anh chằm chằm khi anh đi ở vị trí áp chót.
"Blaine, lúc nãy cậu thật sự rất đáng kinh ngạc."
"..."
"Tôi đã quan sát từ xa, nhưng cậu có thấy biểu cảm của Meterion không? Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy ngạc nhiên đến vậy đấy."
Trong số những người nhìn Leonardo với ánh mắt tò mò, có một người phụ nữ dường là Tiểu đoàn trưởng của Hội đồng không ngừng nói chuyện với cậu. Leonardo phớt lờ lời cô như thể đang khó chịu, nhưng cô ấy không hề nao núng mà cứ thế nhiệt tình nói một mình.
Nghe cô nói liên tục, Leonardo chợt nhớ đến Shorendo Hazelnut, Phó Tư lệnh Chi nhánh Trung ương, người cũng nói nhiều không kém trước đây. Và anh lặng lẽ nghĩ:
‘Sao mấy người Hội đồng này đều như vậy nhỉ...'
Vừa mới nghĩ có người trong Hội đồng quá căm ghét mình, thì đã có người khác lại quá hứng thú với mình. Và người phụ nữ đang đi bên cạnh ann lúc này thuộc nhóm thứ hai.
Khi Leonardo vẫn không trả lời, cô đột nhiên vỗ tay như thể vừa nhận ra điều gì đó và nói:
"Ôi trời, tôi thật là thất lễ. Tôi là Delua Rivera, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 6 của Chi nhánh Trung ương Hội đồng. Tôi chưa bao giờ nghĩ Chỉ huy sẽ giao cậu cho tôi, nhưng mong cậu hãy hợp tác tốt nhé."
Khi Delua nói với nụ cười tươi, Leonardo - người suốt từ nãy đến giờ chỉ nhìn thẳng về phía trước - quay đầu lại như thể ngớ ngẩn:
"Agrizendro không giao tôi cho cô, mà là giao cô cho tôi."
Nghe câu trả lời của Leonardo lần đầu, cô chớp mắt nhìn anh một lúc, rồi nói với nụ cười rạng rỡ:
"Ôi trời ơi. Sao giọng cậu hay thế? Cậu không chỉ đẹp trai đâu nhé!"
Trước sự ồn ào của Delua, các thành viên trinh sát đi phía trước quay lại nhìn họ.
Đón nhận những ánh mắt đó, Leonardo cảm thấy cực kỳ xấu hổ và quay mặt đi chỗ khác. Và có vẻ như Phó Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 6 cũng cảm thấy ngại ngùng, đã lặng lẽ tiến đến gần Delua - cấp trên của mình - và thì thầm:
"Tiểu đoàn trưởng... Chúng ta không ở đây để đùa giỡn. Xin hãy dừng lại..."
"Có gì to tát đâu? Chỉ huy và Meterion đang xử lý mọi thứ ở phía trước. Chúng ta vẫn phải đi tiếp, nên vừa đi vừa vui vẻ thì tốt hơn phải không?”
Trước thái độ của Delua, người chẳng quan tâm gì cả, phó tiểu đoàn trưởng thở dài như bất lực không thể ngăn cô ấy. Leonardo cũng lắc đầu bất lực.
Trong thung lũng, chỉ có tiếng nói liến thoắng của cô vang lên, và cuộc hành quân tương đối yên tĩnh cứ thế tiếp diễn. Leonardo giờ đã đạt đến cảnh giới "tâm bất động", coi giọng nói của Delua như tiếng ồn trắng.
Đúng lúc không khí đang dần trở nên lỏng lẻo thì một mảnh đá nhỏ từ vách núi bên trái rơi xuống. Dù chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng ánh mắt Leonardo lập tức sắc bén hơn, anh ngước nhìn lên.
Chẳng thấy gì ngoài lớp sương mù dày đặc, nhưng một luồng khí tức vi tế đang ẩn nấp đâu đó.
Leonardo dừng bước, tập trung cảm nhận sự hiện diện đó. Thấy anh đứng im, Delua Rivera - tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 6 đang đi cùng ở hậu đội - và Marlen Diaz - phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 6 - cũng dừng lại, nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc.
"Blaine, có chuyện gì vậy?"
Không trả lời, Leonardo tiến đến chỗ mảnh đá rơi xuống. Áp sát vào vách núi, anh áp tai vào bề mặt đá dựng đứng rồi nhắm mắt lại. Trước hành động này, Delua và Marlen liếc nhau, nhún vai rồi lại tiếp tục quan sát.
Sau một lúc cảm nhận, đột nhiên anh mở to mắt, bước khỏi bức tường đá và nói:
"Chúng đang đến. Rất nhanh."
Nghe Leonardo nói, biểu cảm vui vẻ của Delua chuyển sang nghiêm túc. Không chỉ cô, các thành viên tiểu đoàn 6 xung quanh cũng lập tức đề cao cảnh giác.
Delua ra lệnh cho các thành viên phía trước:
"Đội trinh sát, thu hẹp khoảng cách, nhanh chóng bám sát đoàn chính. Toàn bộ hộ vệ, tập trung ở phía sau."
"Rõ!"
Delua giờ đây hoàn toàn khác.
Thấy cô nhanh chóng chỉ huy và chuẩn bị tư thế phòng thủ, Leonardo chợt hiểu tại sao cô lại là tiểu đoàn trưởng - dù trước giờ anh vẫn nghi ngờ.
Theo lệnh nghiêm khắc của cô, các thành viên đồng loạt hành động. Đội trinh sát nhanh chóng bắt kịp đoàn phía trước, trong khi khá đông hộ vệ tiểu đoàn 6 tập trung ở phía sau.
Họ rút kiếm, lắp đạn vào súng, sẵn sàng tư thế tấn công. Rồi họ nín thở chờ đợi lũ quái vật xuất hiện.
Một khoảng im lặng kỳ lạ trôi qua. Đã khá lâu nhưng năng lượng của quái vật vẫn chưa tới gần, Marlen Diaz - phó tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 6 - hỏi với vẻ mặt kỳ lạ:
"Chẳng có gì cả?"
"Suỵt."
Delua đột ngột ra hiệu cho Marlen im lặng, từ từ quét mắt qua các vách núi bao quanh thung lũng. Ngay lúc đó, tiếng chim vỗ cánh bay vút lên từ không gian tĩnh lặng, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Marlen vừa chớp mắt lơ là đã cảm nhận được dòng năng lượng, vội hét lên:
"Tất cả, thu hẹp khoảng cách, chỉnh đốn đội hình. Không được tản ra!"
Theo lời Marlen, các thành viên lập tức siết chặt đội hình, đứng vào vị trí chiến đấu.
Ầm!
Ngay sau đó, mặt đất rung chuyển dữ dội, âm thanh của một đàn quái vật đang lao về phía họ từ phía sau vang lên. Chỉ nghe thoáng qua cũng biết số lượng của chúng không hề nhỏ, tay các thành viên nắm chặt kiếm và súng.
Đúng lúc này, một thành viên căng thẳng lùi một bước, cánh tay chạm nhẹ vào vách núi bên phải. Những mảnh đá vụn rơi xuống vai và đầu anh ta, anh ta bản năng ngẩng lên nhìn, đồng tử giãn nở:
"Chúng đang tấn công từ trên xuống!”
Theo tiếng hét, tất cả thành viên đều đưa mắt nhìn lên đỉnh vách núi.
Ở đó, hàng chục sinh vật với làn da đen bóng đang bò xuống từ làn sương mù, há to chiếc miệng bốn nhánh như muốn trào ra. Chúng giẫm lên vách đá bằng những chiếc chân dị dạng, cong queo cùng móng vuốt sắc nhọn, lao về phía các thành viên với tốc độ nhanh chóng.
Đội hình chiến đấu của Tiểu đoàn 6 đồng loạt nhảy lên, không chút do dự xông vào chém giết lũ quái vật.
Bên trong chiếc miệng há rộng của chúng, hàng trăm chiếc răng nhọn hoắt chĩa ra đến tận cổ họng để xé nát thịt, trong khi chiếc lưỡi dài chia làm ba nhánh có nhiệm vụ tóm lấy con mồi và nhét thẳng vào họng, khiến nó không thể cử động.
Tuy nhiên, dưới những nhát kiếm điêu luyện của các thành viên, những chiếc lưỡi đó bị chặt đứt không thương tiếc, và cái miệng vốn đã há rộng càng bị xé toang hơn nữa. Một con quái vật bị đạn xuyên thủng mắt, đầu phát nổ, lảo đảo treo lơ lửng với móng vuốt vẫn cắm chặt vào vách đá.
"Tiểu đoàn trưởng, chúng là Drocs!"
"Tất cả thuộc tính Thủy, ra phía trước!"
Vì Drocs ghét nước, Delua lập tức tập hợp các pháp sư thuộc tính Thủy của Tiểu đoàn 6 xếp thành hàng. Theo hiệu lệnh, họ đồng loạt bắn ra những tia nước cực mạnh, khiến đàn Drocs tỏ ra do dự dưới làn nước xối xả.
Nhưng chỉ được một lúc. Lũ Drocs leo lên vách đá để tránh những tia nước, sau đó lại nhảy xuống và bắt đầu tấn công các thành viên đang lơ lửng giữa không trung.
Hơn nữa, chúng không chỉ tràn xuống từ đỉnh vách núi mà còn từ giữa các khe thung lũng, số lượng tăng lên theo cấp số nhân, tạo thành một đàn lớn. Chúng có vẻ như đang tập hợp lại như một con quái vật khổng lồ duy nhất, cố gắng phá vỡ những dòng nước do các thành viên bắn ra và tiến lên. Leonardo, người đang quan sát cảnh tượng đó, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
'Chúng có vẻ cố tránh nước, nhưng tại sao không chạy đi mà vẫn lao vào chúng ta?'
Thông thường, Drocs sẽ co giật và biến mất chỉ với việc nhìn thấy nước, nhưng giờ đây chúng lại tỏ ra do dự trước làn nước của các thành viên, thay vì tháo chạy thì lại dần dần tiến lên.
May mắn duy nhất là mặc dù số lượng quái vật nhiều và nhanh nhẹn, chúng thuộc loại tương đối dễ đối phó đối với các thành viên Tiểu đoàn 6 với kỹ năng của mình.
Đàn Drocs bám vào các thành viên như những con thiêu thân lao vào lửa, nhưng chúng bị chém nát bởi những lưỡi kiếm và mana do các thành viên sử dụng, xác và máu của chúng chất đầy giữa các vách núi.
Khi Leonardo lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó, Delua - người đã tiếp cận từ lúc nào - đứng bên cạnh và lên tiếng:
"Thế nào? Tiểu đoàn 6 của chúng tôi chiến đấu tốt đúng không?"
Lời của Delua có vẻ không thích hợp để nói giữa một cảnh tượng đẫm máu, nhưng quả thực, tất cả thành viên Tiểu đoàn 6 đều chính xác đâm vào cổ họng lũ Drocs bằng đạn và lưỡi kiếm, hạ gục chúng chỉ với một đòn duy nhất.
Tiếp theo đó, các thành viên có mana thuộc tính Thủy trút xuống những đòn tấn công, dồn lũ Drocs vào một phía và chặn đường rút lui của chúng, cho thấy chiến thuật và kỹ năng tuyệt vời, nhờ đó số lượng quái vật đông đúc dần giảm xuống.
Tuy nhiên, những sinh vật này vẫn tỏ ra kiên trì kháng cự, điều này khá kỳ lạ trong tình huống này dù chúng là loài quái vật có trí thông minh thấp, nhận ra mình đang bất lợi.
Và ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Leonardo.
'Có lẽ nào Sigals đang theo sau?'