Bermuda - Chương 68

Flynn và Leonardo quay trở lại theo đường cũ và tái gia nhập đoàn diễu hành. Leonardo đi thẳng về phía sau, trong khi Flynn trở lại chỗ Hugo, người sẽ ở ngay phía trước.
 
"Chỉ huy, tôi đã trở lại."
 
Hugo, đang xem xét máy dò và bản đồ, quay đầu lại khi nghe thấy giọng Flynn.
 
"Ừ, có gì bất thường không?"
 
"Không, chúng tôi thực sự chỉ tìm kiếm khoáng chất."
 
Hugo gấp tấm bản đồ đang cầm trên tay và hỏi,
 
"Đó là những loại khoáng chất gì?"
 
Flynn hơi bối rối vì không ngờ Chỉ huy lại hỏi về loại khoáng chất dù đã bảo anh ta trông chừng Leonardo. Tuy nhiên, anh sớm nhớ lại những gì đã thấy trước đó và nói,
 
"À... Có mimetite và amphibole series... Ồ, trước đó tôi đã nhận được một vài mẫu từ Blaine."
 
Khi liệt kê những thứ đã thấy, Flynn lấy ra từ túi những khoáng chất Leonardo đưa cho anh trên đường về và đưa chúng cho Hugo. Hugo đặt sáu mẫu khoáng chất đó lên lòng bàn tay, xem xét kỹ và bật cười.
 
"Toàn là những thứ có giá trị. Có vẻ cậu ta có con mắt nhìn khoáng chất."
 
"Đúng vậy. Anh ấy đưa cho tôi, nói rằng chúng đắt tiền."
 
Trong số đó, Hugo quan sát kỹ viên khoáng chất màu xanh mềm mại và phát sáng. Thấy ánh mắt Hugo đang hướng về phía nó, Flynn tiếp tục,
 
"Đó là khoáng chất dòng dilato. Tôi đã hỏi về mục đích thu thập chúng, và anh ấy nói sẽ làm một viên đá amp."
 
"Amp à?"
 
Hugo ngay lập tức tập trung một lượng rất nhỏ mana vào tay cầm viên khoáng chất. Sau đó, mana tạm thời tăng lên, và bề mặt viên đá lập tức đóng băng. Khi nghịch nó, Hugo nói với giọng hơi bối rối,
 
"Cậu ta không cần thứ như thế này."
 
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Blaine nói đó là do thứ gắn trên cổ anh ấy. Tôi không thể hỏi thêm chi tiết."
 
Khi nhắc đến thứ gắn trên cổ, đôi mắt Hugo nheo lại. Đó là vì anh không ngờ Leonardo sẽ tự động đề cập đến nó trước. Đây là chủ đề anh đã cố tình tránh né, nghĩ rằng nó sẽ là vấn đề nhạy cảm dù bản thân cũng muốn hỏi về nó.
 
Chắc chắn, họ nói thứ đó là để kiềm chế mana, nên có lẽ cần một amp để giải phóng mana đúng mức. Dù Hugo chưa từng trải qua tình huống không thể sử dụng toàn bộ mana vốn có, nhưng chỉ cần tưởng tượng, anh đã có thể hiểu được sự bực bội mà Leonardo đang chịu đựng.
 
Khi suy nghĩ đến đó, Hugo phần nào hiểu được mục đích làm amp từ khoáng chất của Leonardo.
 
Tuy nhiên, từ cảm nhận của Hugo, viên khoáng chất này chỉ giúp khuếch đại tạm thời chứ không phải thứ có thể sử dụng lâu dài. Hơn nữa, nếu nó khuếch đại lượng mana khổng lồ của Leonardo, nó sẽ vỡ tan ngay lập tức.
 
Một vài câu hỏi nảy sinh, nhưng vì Flynn nói không thể hỏi thêm chi tiết, Hugo tạm thời im lặng. Sau đó, nhìn lại viên khoáng chất xanh trên tay một lần nữa, anh đưa nó lại cho Flynn.
 
"Được rồi, cậu làm tốt lắm."
 
***
 
Đoàn diễu hành, đã tập hợp đúng giờ tại điểm hẹn, nhanh chóng tiếp tục hành trình và vượt qua nội thất của đỉnh thứ 4.
 
Dù đã tổ chức lại giữa chừng, nhưng thời gian trôi qua, các thành viên trông có vẻ mệt mỏi hơn hẳn so với lúc bắt đầu. Tuy nhiên, ngủ qua đêm giữa hang động xa bên ngoài có nguy cơ ngạt thở, nên họ phải tìm một nơi thoáng đãng hoặc thông gió tốt.
 
Do đó, đội tiên phong, bao gồm cả Hugo, đang dẫn đầu đoàn hành quân một cách chậm rãi trong khi cử một số thành viên trinh sát đi trước để tìm địa điểm thích hợp dựng trại căn cứ.
 
Khi mọi người trở về mà không có kết quả gì, Trung đội trưởng Trung đội 8 cùng các thành viên thuộc Tiểu đoàn 1 của Chi nhánh Trung ương - những người duy nhất được biên chế trong đội trừng phạt - đã báo cáo rằng họ đã tìm thấy một nơi phù hợp để làm trại căn cứ.
 
Địa điểm họ phát hiện là một khu vực trên sườn núi đỉnh cao, nơi vách hang bị khoét rỗng một phần lớn, cho phép luồng khí mát lưu thông. Phần nền đá nhô ra bên ngoài hang cũng bằng phẳng và rộng rãi, rất thích hợp để qua đêm. Phía dưới đó, các khối đá dạng cột bậc thang hạ thấp dần, nối xuống một sườn núi rộng hơn, phù hợp để bố trí lượng lớn nhân sự. Dĩ nhiên, ngay bên cạnh là vách đá dựng đứng, nhưng chính đặc điểm này lại có thể ngăn chặn sự tiếp cận của quái vật suốt đêm.
 
Theo lệnh của Hugo, các nhà địa chất tiến hành khảo sát nền đá để xác nhận độ an toàn. Một lát sau, khi có báo cáo khẳng định khu vực đủ vững chắc, Hugo tuyên bố với các chỉ huy đội tiên phong:
 
"Hãy thiết lập trại căn cứ hôm nay tại đây."
 
Ngay theo chỉ thị, các chỉ huy đồng loạt truyền lệnh, thành viên bắt đầu dỡ hành lý và dựng lều. Những chiếc lều lớn dành cho ban chỉ huy được dựng ngay trước cửa hang, trong khi khu vực rộng phía dưới, các thành viên xếp hàng dựng lều cá nhân.
 
Trong lúc đó, Hugo cùng các chỉ huy đặt tạm bàn bàn bạc, thảo luận trước về các loài quái vật xuất hiện trong khu vực và lộ trình hành quân ngày tiếp theo.
 
"Dermocas thường xuyên xuất hiện ở khu vực này, nên tốc độ hành quân chắc chắn sẽ chậm hơn hôm nay."
 
"Nhưng hôm nay chúng ta cũng đã không đạt được tốc độ dự kiến mà?"
 
"Tôi nghĩ tốt nhất nên di chuyển theo đơn vị cấp đại đội khi tiến sâu vào 1/5 đỉnh thứ 4."
 
Các đại đội trưởng lần lượt đưa ra ý kiến. Hugo khoanh tay lắng nghe, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống tấm bản đồ.
 
Không lâu sau, khi những chiếc lều chỉ huy gần như đã dựng xong, đội hình hậu quân dần tập kết về vị trí trại căn cứ. Khi lực lượng hộ tống phía sau cuối cùng cũng đến nơi, Hugo phát hiện Delua trong số đó và ra hiệu gọi cô lại.
 
"Tiểu đoàn trưởng Rivera, lại đây."
 
Nhận thấy điều đó, Delua và Marlen vội vã tiến đến. Tuy nhiên, Leonardo - người đi cùng họ - lại đứng yên tại vị trí cách xa một khoảng.
 
"Leonardo, cậu cũng lại đây."
 
Nghe Hugo gọi, Leonardo do dự một chút rồi cũng tiếp cận bàn họp tác chiến. Hugo đặt tay lên vai trái chàng trai như thể vòng qua lưng, cố gắng nhường chỗ và kéo anh lại gần phía mình. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Leonardo giật mình tỏ ra cảnh giác rõ rệt, anh gạt phắt tay Hugo và thoát khỏi vòng tay.
 
Hành động của Leonardo khiến tất cả chỉ huy đang thảo luận quanh bàn im bặt.
 
Cảm nhận bầu không khí đóng băng đột ngột, Hugo chăm chú nhìn Leonardo - người có vẻ cũng bất ngờ với phản ứng của chính mình. Sau đó, anh từ từ hạ cánh tay bị gạt phăng xuống và nói:
 
"Là lỗi của tôi."
 
Dù Hugo nhận lỗi, nhưng ánh nhìn của những người chứng kiến vẫn ánh lên sự lạnh lùng mỗi khi thấy thái độ bất kính của Leonardo với Tư lệnh. Điều này cũng dễ hiểu, bởi chàng trai trẻ dám gạt tay vị Tư lệnh - người họ vô cùng kính trọng - sao có thể để lại ấn tượng tốt? Ít nhất, Delua và Marlen - những người đã đồng hành cùng Leonardo cả ngày và có thiện cảm - chỉ im lặng quan sát tình hình.
 
Giữa không khí tĩnh lặng bao trùm trước bàn họp, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
 
Một tiếng khịt mũi nhỏ, như chế nhạo. Khi Hugo và Leonardo đồng thời quay đầu về hướng phát ra âm thanh, Meterion đang đứng đó. Hugo không có phản ứng gì đặc biệt và đưa mắt nhìn lại Leonardo để quan sát biểu cảm của anh.
 
Leonardo yên lặng nhìn Meterion với vẻ mặt hơi nhíu mày.
 
'Gã này bị làm sao vậy?'
 
Sau khi xác nhận gương mặt không mấy thiện cảm của Meterion, Hugo nhanh chóng phá vỡ sự im lặng, bắt đầu đề cập đến lộ trình ngày mai và các tuyến tuần tra xung quanh trại căn cứ.
 
Với lời của Hugo làm điểm khởi động, cuộc họp tiếp tục diễn ra. Leonardo lặng lẽ lắng nghe, chỉ đưa ra vài nhận xét khi Hugo yêu cầu tư vấn. Mỗi lần như vậy, anh lại đón nhận những ánh mắt không mấy thoải mái từ những người xung quanh.
 
"Tạm dừng cuộc họp tại đây. Ngay bây giờ, các chỉ huy đơn vị phân công nhân sự trực đêm và tuần tra, báo cáo lên cấp trên. Tiểu đoàn trưởng tổng hợp báo cáo cuối cùng gửi cho tôi trước giờ ngủ. Số còn lại dùng bữa, bảo trì trang bị cá nhân rồi nghỉ ngơi. Giờ thức dậy ngày mai thống nhất là 6 giờ sáng theo giờ Fidele."
 
"Tuân lệnh!"
 
"Giải tán!"
 
"Giải tán!"
 
Các chỉ huy nhanh chóng tản ra để thông báo cho thành viên đơn vị mình. Leonardo đờ đẫn nhìn theo những bóng lưng đang rời đi. Hugo cũng quan sát biểu hiện của Leonardo trong lòng tràn đầy suy tư về phản ứng mà anh thể hiện lúc nãy.
 
'Tay và lưng cậu ấy có vẻ ổn, nhưng có phải cậu đặc biệt nhạy cảm với vai?'
 
Khi mới tiến vào Lãnh thổ Fidele, lúc Leonardo xuống khỏi xe hành lý, Hugo từng đặt tay lên vai cậu và Leonardo đã giật mình tỏ ra cảnh giác. Lúc đó anh nghĩ đơn giản là do Leonardo đang không vui, nhưng nhìn lại tình huống vừa rồi, có vẻ không hoàn toàn như vậy.
 
Trong khi Hugo đang suy đoán đủ điều khi nhìn vào gáy Leonardo, Leonardo bước đi như muốn rời khỏi nơi này. Hugo hỏi từ phía sau:
 
"Leonardo, cậu định đi đâu?"
 
Leonardo dừng bước quay lại khi nghe thấy tên mình, trả lời như thể đó là điều hiển nhiên:
 
"Tôi đi dựng lều của mình."
 
Hugo liền chỉ về phía chiếc lều phía sau lưng mình:
 
"Không cần đâu. Cậu sẽ ở chung lều với tôi."
 
"...Cái gì?"
 
Leonardo nhíu mày hỏi lại.
 
Phía sau nơi các chỉ huy vừa họp là chiếc lều lớn nhất, có vẻ là lều dành cho Tư lệnh. Với vẻ mặt như vừa nghe thấy điều không nên nghe, Leonardo chớp mắt nhìn qua lại giữa Hugo và chiếc lều, sau đó trả lời dứt khoát:
 
"Tôi xin kiếu. Tôi thích ở một mình hơn."
 
Nói xong, Leonardo lập tức quay đi bước nhanh. Và từ phía sau, giọng nói cương quyết không kém của Hugo vang lên:
 
"Đây không phải đề nghị. Đây là mệnh lệnh."
 
Leonardo đang bước dài bỗng khựng lại. Quay người lần nữa, anh trừng mắt nhìn Hugo với vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo