Kỹ năng lái xe của Bran cũng khiến người ta phải thán phục. Rõ ràng là có tài xế riêng nhưng kỹ năng lái xe của hắn vượt xa Manny – tài xế của Chester, điêu luyện và êm ái luồn lách giữa dòng xe cộ đông đúc vào giờ tan tầm.
Anh tự mình lái chiếc Bentley, di chuyển khoảng 40 phút, đến một biệt thự đơn lập ở ngoại ô thành phố. Tòa biệt thự ba tầng này có bảy phòng ngủ, mỗi tầng đều có một phòng khách, nội thất được trang trí theo phong cách cổ điển. Đặc biệt là thư viện trên tầng hai, giống như được chuyển thẳng từ thư viện hoàng gia châu Âu đến, sách vở chất đầy, đồ nội thất và đồ dùng cũng cực kỳ lộng lẫy.
“Tôi tưởng anh sẽ thích phong cách hiện đại hơn.”
“Hồi nhỏ nhìn chán rồi.”
Bran cởi áo khoác, treo lên giá áo ở góc phòng sách.
“Sau khi cha qua đời, tôi từng bị gửi đến nhà trẻ một thời gian ngắn. Ở đó mọi không gian đều là hiện thân tối đa của chủ nghĩa hậu hiện đại. Trần thạch cao bong tróc, ống nước lộ ra ngoài, trong phòng chỉ có giường ống thép và bàn.”
“Vì vậy nhìn chán rồi.” Bran cởi nút áo sơ mi trên cùng nói.
“Sau này tôi thề, kiếm được nhiều tiền nhất định phải sống trong ngôi nhà lộng lẫy đến chói mắt.”
“Anh đã thực hiện được nguyện vọng rồi đó.”
“Còn kém xa. Trong nhà vẫn chưa có rạp chiếu phim.”
Câu đùa của Bran khiến Isaiah bật cười. Không, thực ra là không phân biệt được hắn đang đùa hay nghiêm túc, nhưng giọng điệu rất thú vị nên mới làm cậu cười. Nếu là mức độ nghiêm túc như vậy thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
“À đúng rồi, anh không nuôi chó à?”
Isaiah rút một tập thơ nổi bật trên giá sách, hỏi.
“Chó?”
“Chester có nuôi một con.”
“À, con chó xấu xí đó. Là Venus* à?”
*Venus: là nữ thần trong thần thoại La Mã. Thần Venus được coi như tương đương với nữ thần Aphrodite trong thần thoại Hy Lạp. Venus là vị thần của tình yêu, cái đẹp, tình dục, sinh sản, bảo vệ nữ quyền.
“Không phải Agrippina* sao?”
*Julia Agrippina là Hoàng hậu Đế quốc La Mã. Bà là cháu cố của Hoàng đế Augustus; cháu họ Hoàng đế Tiberius và được ông nhận làm cháu gái; là em gái của Hoàng đế Caligula; vợ của Hoàng đế Claudius, và là mẹ của Hoàng đế Nero. Các sử gia cổ đại và đương đại miêu tả bà là người “hiểm độc, tham vọng, tàn bạo, và độc đoán.” Tuy nhiên, bà là một phụ nữ đẹp và có nhiều người ngưỡng mộ.
Isaiah nghi hoặc hỏi lại, Bran nhướng mày nói: “Vậy sao? Tôi chỉ nhớ tên và ngoại hình không khớp.”
Giọng điệu của hắn như đang nói “thì sao nào”. Isaiah khẽ cười, tay lật phần mục lục tập thơ. Để đọc tiêu đề tác phẩm, cậu lật đến trang tương ứng, lại hỏi:
“Anh không thích động vật à?”
“Chưa từng nuôi. Còn cậu?”
“Tôi không nhớ rồi.”
“Bây giờ nghĩ xem.”
Isaiah mở trang muốn đọc, nhìn tiêu đề được viết bằng chữ in đậm, chìm vào suy nghĩ.
“Động vật đáng yêu chắc sẽ thích.”
“Vậy thì Aphrodite* bị loại rồi.”
*Aphrodite: là nữ thần tình yêu , sắc đẹp của Hy Lạp cổ đại. Bà cũng là nữ thần sinh sản. Aphrodite là một trong Mười hai vị thần trên đỉnh Olympus, là nữ thần xinh đẹp và thanh lịch nhất.
“Là Agrippina.”
“Ừ, sao cũng được.”
Isaiah lại cười. Bran nhìn cậu, lại cởi thêm một nút áo sơ mi.
“Cậu dễ cười quá.”
“Tôi á?”
Isaiah vội vàng thu lại nụ cười. Không, cậu cố gắng thu lại nụ cười, nhưng không thành công. Cuối cùng cúi đầu xuống, che giấu biểu cảm méo mó của mình, oán trách:
“Chẳng phải do anh nói chuyện thú vị sao.”
“Tôi nói chuyện vẫn luôn như vậy.”
Bran cởi nút áo sơ mi thứ ba, đi lại gần.
“Hôm qua cậu không cười lần nào.”
Hôm qua? Hôm qua tôi và Bran… ngoài công việc còn nói chuyện gì nữa sao? Nếu có thì đã nói những gì?
Isaiah ngẩng đầu muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
“Từ nãy đến giờ cậu đang xem cái gì chăm chú vậy?”
Bran đi đến trước mặt hỏi lúc nào không hay. Isaiah bối rối, khoảng cách gần hơn tưởng tượng, gần đến mức có thể nhìn rõ hai đốm nhỏ trên mống mắt vàng của hắn.
“Cậu thích Bukowski* à?”
*Henry Charles Bukowski là một nhà thơ, tiểu thuyết gia và nhà văn truyện ngắn người Mỹ gốc Đức.
Isaiah đang chìm trong suy nghĩ bị Bran hỏi về tập thơ trong tay, bất chợt tỉnh lại.
“Không, tôi không biết nhà thơ này. Chỉ là tiêu đề rất thu hút…”
“Tình yêu là con chó từ địa ngục.”
Bran cầm lấy tập thơ từ tay Isaiah, đọc to tiêu đề.
“Vậy nãy giờ cậu đang nói chuyện về chó à?”
Trang thơ mà Isaiah lật ra, Bran liếc qua rồi nói.
“Khi đi dự đám tang thì lại được gặp con chó xấu xí của Chester thôi.”
“Vậy sao…”
Isaiah nhanh chóng lại bị thu hút bởi khuôn mặt Bran, lẩm bẩm mơ hồ. Không còn cách nào khác, khoảng cách cả hai thật sự quá gần. Khuôn mặt của người đàn ông được nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, đặc biệt là đôi mắt vàng đó, đẹp đến nghẹt thở, thần bí khó lường. Ngay cả vết sẹo trên mống mắt cũng giống như vết đen trên mặt trời.
“Tôi đi dự đám tang sẽ ngủ gật. Trong diễu hành sẽ nôn mửa. Đánh cờ, làm tình, chăm sóc người khác sẽ phát điên.”
“Cái gì…? Sao đột nhiên nói mấy lời này?”
Isaiah giật mình, lớn tiếng hỏi.
“Là nội dung bài thơ.”
Bran đưa tập thơ đến trước mắt Isaiah, ra hiệu cho cậu xem. Đúng là như vậy. Thậm chí là câu thơ trong bài thơ mà Isaiah đang đọc, tác phẩm tiêu đề “Tình yêu là con chó từ địa ngục”.
“Thật không biết cậu đang nghĩ gì.”
Bran thản nhiên nói xong, đặt tập thơ trở lại giá sách.
“Phòng khách ở tầng ba. Cứ chọn phòng nào cậu thích. Phòng tắm ở trong phòng.”
Isaiah không đợi Bran nói hết, đã lao ra khỏi phòng sách.
Trong hai phòng ở tầng ba, Isaiah chọn căn gần cầu thang hơn, vào phòng tắm, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ bản thân trong gương. Cả khuôn mặt cậu đều đỏ ửng. Tai và gáy cũng đỏ, có vẻ nhiệt độ nhất thời không hạ xuống được. Isaiah cuối cùng mở nước lạnh, tắm từ đầu xuống chân.
Sau khi tắm xong và xuống lầu, Isaiah thấy Bran đang nói chuyện với một người lạ trong phòng khách. Người đó khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dù không bằng Chester nhưng cũng mặc bộ vest hiệu đắt tiền.
“Thằng đồng tính này sao lại ở đây?”
Nhìn thấy Isaiah, người đó trợn mắt hỏi, có vẻ là thuộc hạ của Bran.
“Đồng tính đương nhiên sẽ ở nhà đàn ông.”
Thuộc hạ nhìn Bran với ánh mắt như nhìn thằng ngốc. Bran không trả lời, chỉ khẽ cười, ra hiệu cho hắn đi.
“Đi đi. Chú ý lời nói.”
“…Vâng.”
“Còn nữa, ngày mai bảo Jess, Ben, Aaron đến sớm hai tiếng.”
“Biết rồi.”
Thuộc hạ rời đi, Bran tự nhiên gọi Isaiah đến bên cạnh.
“Lại đây.”
Isaiah bị một cảm xúc khó tả chộp lấy trong chớp mắt. Toàn thân ngứa ngáy, thậm chí có chút muốn khóc. Cậu cảm thấy xa lạ với những cảm xúc không thể hiểu nổi của bản thân, bước về phía Bran.
“Cậu, không uống rượu đúng không?”
Bran nói, đột nhiên cầm lấy chai whisky trên bàn. Isaiah nhìn chằm chằm vào ly rượu đầy của Bran, lẩm bẩm.
“Tại sao Isaiah Cole không uống rượu?”
“Bây giờ sao cậu hỏi tôi cái đó?”
“Không, chỉ là tự nói thôi.”
Thực ra rất muốn nắm lấy ai đó hỏi cho rõ, nhưng ngại quá nên cứ ậm ừ cho qua. Nghĩ đi nghĩ lại Bran cũng không thể biết được.
“Có lẽ là vì say rượu sẽ giảm khả năng ngắm bắn. Vì vậy mới không uống.”
“Vậy à… có thể lắm.”
Nếu là để giữ tỉnh táo, ừm, có thể lắm. Vì vậy mới không đụng đến ma túy.
Đúng là một kẻ chuyên nghiệp đến mức không cần thiết, chính là cậui. Trong lòng cảm thán không thôi, Bran hỏi:
“Còn Isaiah Diaz thì sao?”
“Hửm?”
“Isaiah Diaz có uống rượu không?”
Isaiah suy nghĩ một chút, trả lời:
“Ừm… chắc là có uống.”
“Uống bao nhiêu?”
“Chỉ, uống bình thường thôi? Giống như các tân sinh viên khác?”
Bran nghe xong câu trả lời của Isaiah, bất đắc dĩ cười.
“Các tân sinh viên khác uống bao nhiêu? Tôi quen biết đa số đều nghiện rượu.”
“À, đúng, đúng.”
Isaiah gật đầu như thể trả lời đúng.
“Quả nhiên.”
Bran mỉm cười cầm lấy ly rượu, nhưng khi uống một nửa rồi đặt xuống, không hiểu sao biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Nhìn Bran đột nhiên chìm vào suy nghĩ, Isaiah không hiểu sao cảm thấy sốt ruột.
“À đúng rồi, anh không đi canh đêm (ý là túc trực linh cữu) à?”
Isaiah như chợt nhớ ra nói. Bran “ừ” một tiếng ngắn ngủi, lại cầm lấy ly rượu trả lời:
“Ngày đầu tiên vốn dĩ là ngày gia đình yên tĩnh bên nhau.”
“Ồ, vậy sao? Vậy từ ngày mai bắt đầu đi?”
“Tối mai đi một lát là được. Rồi ba ngày sau đi dự đám tang là xong.”
Người Ireland vốn dĩ không phải là thức trắng mấy ngày, đến khi đám tang kết thúc sao? Trong lòng nghĩ vậy, Bran như đọc được suy nghĩ của cậu liền lên tiếng trước:
“Là mệnh lệnh của Cedric. Dù thế nào cũng không thể để các địa điểm kinh doanh trống không ba ngày. Phải có người quản lý. Ngày xưa thì dù bị tấn công cũng sẽ tránh thời gian đám tang, nhưng bây giờ không còn là thời đại coi trọng lễ nghi như vậy nữa.”
“Cái gì ngày xưa cũng tốt hơn.”
Isaiah vô tình lẩm bẩm, Bran nói với cậu, bây giờ câu này là câu mà Isaiah Cole sẽ nói.
“À, vậy sao? Bình thường tôi hay nói mấy câu này à?”
“Không phải là hay nói, mà là câu mà người mười chín tuổi không nên nói.”
“Cũng phải.”
Đúng vậy, mười chín tuổi nên vô lo vô nghĩ hơn. Vì trẻ, vì ngu ngốc. Vì vậy nên lạc quan hơn, buông thả hơn, vui vẻ hơn… hạnh phúc hơn.
“Hơn nữa ngày xưa cũng chưa chắc đã tốt hơn. Kiếm tiền thì bây giờ tốt hơn.”
Isaiah trong lòng nghĩ, đúng là vậy. Ngày xưa cũng không có trang web đánh bạc bất hợp pháp để hack.
“À đúng rồi, anh nghĩ ai sẽ trở thành người thừa kế? Giữa Chester và anh.”
“Trước tiên sẽ không phải là Chester.”
Trừ khi Cedric già rồi lẩm cẩm. Bran đặt ly rượu rỗng xuống bổ sung. Isaiah đột nhiên cảm thấy Cedric thật đáng thương. Nuôi lớn con trai và thuộc hạ vất vả, trong miệng lại nói mấy lời lẩm cẩm. Mấy kẻ vong ân bội nghĩa.
“Sao, nếu Chester có hy vọng, cậu sẽ quay về theo hắn sao? Hử? Chim nhỏ?”
Bran cầm lấy chai whisky nói. Isaiah lúc đầu tưởng Bran nói chim nhỏ là chỉ con dơi. Rồi cậu nhớ đến thông tin Bran để lại trên biên lai cũng có từ “chim nhỏ”, bất đắc dĩ có chút xấu hổ hỏi:
“À, sao cứ gọi tôi là chim nhỏ vậy?”
Bran hiếm thấy lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Rồi ngay giây sau khẽ cười.
“Vậy sao? Không biết thì nghe còn khá lãng mạn đấy.”
“Không, không phải ý đó! Tôi chỉ tò mò nên mới hỏi. Có phải có ý nghĩa gì không.”
Isaiah vội vàng nói. Dù giờ đỏ mặt nói ra cũng chỉ bị coi là ngụy biện, nhưng không còn cách nào. Thực ra chính là ngụy biện.
“Cậu biết chim bồ câu trắng là biểu tượng của hòa bình chứ?”
“Biết… White Dove cũng có ý nghĩa đó sao? Biểu tượng của hòa bình?”
Gu đặt tên này thật đáng kinh ngạc. Một công ty nhận giết thuê mà dám tự xưng là biểu tượng của hòa bình. Dù ban đầu là nơi đào tạo lính đánh thuê tư nhân để trấn áp khủng bố, nhưng dù sao đi nữa.
“Vì tên tổ chức là như vậy, nên các xạ thủ của White Dove đều dùng tên chim làm biệt danh.”
“Vậy sao…? Thế biệt danh của tôi là gì?”
“Chim bách thanh.”
“Chim bách thanh?”
“Cậu biết nó trông thế nào không?”
Hoàn toàn không biết. Isaiah lắc đầu.
“Nhìn này. Trông như thế này đây.”
Bran dùng điện thoại thông minh tìm kiếm hình ảnh chim bách thanh cho cậu xem. Isaiah vừa nhìn thấy ảnh đã hiểu tại sao Bran lại gọi cậu là “chú chim nhỏ”. Đó là một loài chim rất nhỏ nhắn, đáng yêu.
“Cái gì… Đáng yêu quá đi?”
“Đúng không?”
“Ừ.”
Nhưng tại sao lại là chim bách thanh chứ? Với thể hình của tôi thì không thể nói là nhỏ được.
“Cậu biết tên khoa học của loài chim đáng yêu này là gì không?”
“Là gì vậy?”
“Lanius. Trong tiếng Latin có nghĩa là đồ tể, đao phủ.”
“…”
Thật không muốn hỏi tại sao lại có cái tên đáng sợ như vậy. Nhưng Bran vẫn ân cần giải thích nguyên nhân.
“Đừng nhìn vẻ ngoài của nó, nó là loài chim ăn thịt đấy. Nhưng vì kích thước nhỏ bé, so với các loài chim săn mồi khác, sức mạnh của chân và mỏ nó rõ ràng không đủ. Nó biết rằng nếu thời gian săn mồi kéo dài thì chắc chắn sẽ bất lợi. Vì vậy, nó sẽ cắn chặt con mồi rồi xiên lên cành cây. Sau đó từ từ xé xác.”
Tất nhiên, cũng có những con mồi bị xiên lên cành cây mà không bị ăn. Có người nói rằng chỉ là để giải trí, cũng có người cho rằng đó là để trưng bày, nhưng vẫn chưa có kết luận chính xác. Điều chắc chắn là tập tính của chim bách thanh là như vậy. Vì thế loài chim nhỏ nhắn đáng yêu này còn có biệt danh là chim Phật.
Đột nhiên nhớ lại đoạn video mà Chester cho cậu xem trong xe. Người đàn ông đó, cố tình đi đến gần mục tiêu, nhắm bắn ngay trước mặt, chính là hình ảnh của bản thân mình. Vì biết rằng thời gian săn mồi kéo dài chắc chắn sẽ bất lợi. Vì vậy, để giết chết con mồi ngay lập tức, đã áp dụng phương thức giết người táo bạo. Một tên đao phủ nhỏ bé.
“Theo như tôi biết, cậu gia nhập White Dove từ khi còn rất nhỏ. Lúc đó chắc chắn không cao lớn như bây giờ. Huấn luyện viên dạy kỹ thuật cho cậu chắc hẳn đã tính đến điều kiện thể chất của cậu, truyền thụ kỹ thuật tối ưu nhất.”
Bran hiếm khi nói những lời an ủi như vậy. Isaiah đang thắc mắc không hiểu sao, thì nhìn thấy chiếc khăn giấy Bran đưa ra mới hiểu. Bản thân không biết từ lúc nào đã khóc.
“Bắn tỉa thất bại sẽ dẫn đến cái chết. Nếu không muốn chết thì chỉ có thể giết chết ngay lập tức.”
“Không biết nữa, chuyện đó…”
Isaiah quay lưng lại với chiếc khăn giấy Bran đưa ra, lẩm bẩm.
“Tôi chỉ là Isaiah Diaz.”
“Không, cậu là Isaiah Cole.”
Bran dùng giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí kiên định nói. Khóc thì không sao, nhưng làm nũng là không được phép.
“Hãy nhớ lấy, tôi đã nói rồi đúng chứ? Tôi cần là Isaiah Cole. Chỉ có người đó mới có thể giúp được tôi.”
Cậu biết thứ Bran muốn là Isaiah Cole đứng về phía anh. Vì điều đó có ích cho anh. Những thứ không có ích cho anh thì không cần. Isaiah vô dụng sẽ bị giết chết. Trong tay Bran, hoặc trong tay Chester.
Cậu không muốn chết. Dù thế nào cũng phải sống. Vì vậy nhất định phải nhớ lấy.
Isaiah khóc rất lâu, dùng khăn giấy Bran đưa lau nước mắt, nói:
“Tôi, đã nghe nói đến.”
“Cái gì?”
“Cái tên chim bách thanh.”
“…Ở đâu?”
“Có một tin nhắn.”
Buổi sáng, lúc vừa mới ngủ dậy. Isaiah vừa hít hà vừa tiếp tục nói:
“Là một chiếc điện thoại trượt kiểu cũ. Có một tin nhắn viết gì đó về chim bách thanh, tôi tưởng là điện thoại của người khác nên để đó không động vào.”
“Đó là ở căn hộ của cậu à?”
“Ừ, ở trong căn hộ… trên giường. Chắc vẫn còn ở đó.”
“Ra vậy.”
Bran đặt lại tờ khăn giấy mà Isaiah cuối cùng đã từ chối vào chỗ cũ rồii tiếp tục rót rượu chưa rót xong lúc nãy. Anh ta uống cạn một ly whisky đầy, đặt ly xuống và nói:
“Hôm nay đã muộn rồi, cứ ngủ đi đã. Ngày mai hãy đến căn hộ xem sao.”