Sáng hôm sau thức dậy, phát hiện có 22 cuộc gọi nhỡ chỉ trong một đêm. Hai số điện thoại luân phiên gọi đến, một trong số đó là của Manny, số còn lại là…
“Chắc là Chester đấy.”
Bran vừa nói vừa rót cà phê vào cốc. Quả nhiên. Isaiah rên rỉ rồi ném điện thoại lên bàn ăn.
“Chiếc smartphone đó là của Chester. Lần nhiệm vụ này cần phương thức liên lạc trực tiếp nên anh ta đã đăng ký bằng tên mình.”
Bran tự tay rót cà phê rồi đặt lên bàn. Hai chiếc cốc cùng kiểu dáng nhưng khác màu, nhìn là biết ngay là cốc đôi.
“Không sao đâu. Cậu vốn dĩ đã ít khi nghe điện thoại, tôi nghe nói là vậy. Nên Chester và Manny chủ yếu nhắn tin khi có việc.”
“Nhưng cứ phớt lờ hoàn toàn như vậy có hơi kỳ lạ không. Hơn nữa bây giờ tôi là Isaiah Diaz, không phải Isaiah Cole.”
“Đây là một vấn đề.”
Bran uống một ngụm cà phê. Isaiah cũng uống một ngụm rồi nhổ ra. Không phải vì ghét chiếc cốc có thể là của người phụ nữ mà mình đã giết, mà vì vị cà phê rất lạ. Đậm quá. Bran như đã đoán trước, bình thản rót thêm chút nước lọc vào cốc của Isaiah.
“Lúc gặp mặt thì chỉ cần nói là đã đặt chế độ không làm phiền nên không để ý. Sau đó cứ khoảng năm lần thì nghe máy một lần là được.”
“Biết rồi.”
Đang uống cà phê đã được điều chỉnh độ đậm thì có người dùng chìa khóa mở cửa bước vào. Là Vanessa, người đã phụ trách việc nhà của căn biệt thự này được bốn năm.
“Vanessa, đây là Isaiah, Isaiah Cole.”
“Tay chân của cậu à?”
“Trông có giống không?”
Người phụ nữ năng động này, trông không giống sắp bảy mươi tuổi, bà ấy chăm chú nhìn khuôn mặt Isaiah rồi lắc đầu.
“Không biết nữa, mafia bây giờ chẳng giống mafia ngày xưa.”
Quả đúng là vậy. Trong bữa sáng, vài tay chân của Bran lần lượt đến, nhưng chẳng ai trông giống mafia cả. Buổi chiều, để đi viếng tang, những tên mafia mặc bộ vest đẹp nhất xuất hiện, ai nấy đều trông như những nhân viên văn phòng đứng đắn. Và ngay khi nhìn thấy Isaiah, sắc mặt họ đều biến đổi. Họ dường như cho rằng Isaiah là kẻ đã nhanh chóng đổi phe khi nhận thấy Chester sắp chết. Đặc biệt là tên Gilman hay gì đó, trông giống một doanh nhân trẻ phất lên nhờ Bitcoin, vừa thấy Bran rời khỏi chỗ ngồi đã lập tức áp sát Isaiah, thì thầm đe dọa sẽ khiến cậu biến mất trước khi đám tang kết thúc.
Isaiah – có lẽ nếu là Isaiah Cole – chẳng hề để tâm, ngon lành ăn món trứng ốp-la do Vanessa làm, nhưng trong lòng lại sục sôi vì sự nhục nhã. Để rồi xem, khi tôi trở về FBI, mày sẽ phải đeo còng tay đấy. … À, FBI không có quyền khởi tố à? Thôi kệ, dù sao cũng sẽ không tha cho mày.
Tất nhiên, cũng có những tay chân không như vậy. Sau bữa ăn, Samuel – người lái xe đưa hai người đến bệnh viện – là một ví dụ.
“Đến gặp trực tiếp bác sĩ Ackerman ạ? Tối qua nghe ngài nói tôi đã liên lạc với bên đó, nhưng chỉ sắp xếp được ba mươi phút. Lịch hẹn kín hết rồi.”
“Thời gian tư vấn là đủ rồi.”
“Vâng. Thông thường thời gian kiểm tra sẽ lâu hơn.”
Từ cuộc đối thoại của hai người, có vẻ như Samuel là nhân vật kiểu Manny bên cạnh Bran.
“Đừng lo lắng cho bọn trẻ. Chúng sẽ tự xử lý ổn thôi. Lúc này ai lại đi làm ầm ĩ lên. Đâu phải học sinh cấp ba.”
“Ừ, không phải học sinh cấp ba, mà giống như học sinh cấp hai phát hiện bao cao su ở hành lang vậy. Rốt cuộc tại sao lại hành xử như thế. Cũng đâu phải lần đầu gặp người yêu của tôi.”
… Nghe vậy, có lẽ chiếc cốc kia không phải của Irina.
Đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao lại càng thấy bứt rứt. Isaiah thở dài, hạ cửa kính xuống, Samuel ở ghế lái nói:
“Dù sao cũng là lần đầu với đàn ông, khác với phụ nữ mà. Thành thật mà nói, tưởng tượng hai người làm tình có hơi…”
“Vẫn còn đỡ hơn tưởng tượng làm tình với Chester ba người đấy.”
“À, đúng vậy đúng vậy. Tôi đi nôn một chút được không?”
“Đến bệnh viện rồi hãy nôn.”
Samuel nhịn nôn, hoàn thành tốt công việc của một tài xế, đưa hai người đến bệnh viện đúng giờ.
“Lâu rồi không gặp, Bran.”
Y tá ở quầy lễ tân vừa nhìn thấy Bran đã chào ngay.
“Chào, Gabi.”
Bran như mọi khi, mỉm cười dịu dàng. Anh ta tiến lại gần y tá, nói nhỏ vài câu, y tá liếc nhìn Isaiah đứng sau lưng Bran, gật đầu rồi đưa tờ phiếu khám bệnh.
Isaiah dùng số an sinh xã hội và các thông tin cá nhân khác của Bran để điền vào phiếu khám, chỉ viết các triệu chứng khác là của mình, sau khi nộp lên thì được yêu cầu đợi trước phòng kiểm tra thôi miên.
“Nhất định phải kiểm tra thôi miên sao?”
Lúc đầu không nghĩ nhiều, cảm thấy dù sao cũng thử xem sao, mọi người đều nói thôi miên có vẻ hiệu quả khá tốt, nhưng khi thực sự phải kiểm tra, không khỏi nảy sinh tâm lý chống đối.
“Tại sao? Sợ à?”
“Không hẳn là sợ… hơi lo lắng thôi.”
Bran như muốn hỏi “Lo lắng cái gì?”, chớp mắt chậm rãi.
“Chính là… sợ mình sẽ nói mấy lời kỳ quặc.”
“Không có gì kỳ quặc đâu, toàn là những lời có thể nói được thôi.”
Nếu nói với anh ta, điều đáng sợ hơn là những lời có thể nói đó… liệu anh ta có hiểu không?
Không, có lẽ anh ta tuyệt đối không thể hiểu được. Dù sao bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi. Trong thời khắc cần tìm manh mối để khơi gợi ký ức này, lại sợ hãi tâm trạng mình sẽ nói ra những lời có thể trở thành manh mối.
“Vậy thì sao? Nói với người lạ những lời không kỳ quặc cũng chẳng sao. Dù sao sau này cũng không gặp lại nữa.”
“Ừ, cũng đúng.”
Ít nhất trong phòng kiểm tra không có người đi cùng, đó là niềm an ủi duy nhất. Vì trên phiếu khám đã đánh dấu không muốn chia sẻ nội dung kiểm tra thôi miên với người đi cùng, nên Bran cũng sẽ không biết cậu đã nói gì.
“Ngài Wiseman.”
Cửa phòng kiểm tra mở ra, y tá hướng ra hành lang gọi. Isaiah theo phản xạ nhìn về phía Bran.
“Đang gọi cậu đấy.”
“Ừ.”
Lúc này mới nhớ ra phiếu khám dùng tên của Bran để điền, Isaiah vội vàng đứng dậy.
“Như này thật giống kết hôn quá.”
“Nói gì vậy?”
Khi hướng về phòng kiểm tra, Isaiah bất đắc dĩ cười. Kỳ thực bản thân cậu cũng nghĩ như vậy, nhưng đây sẽ là bí mật cả đời.
Kiểm tra thôi miên rất nhanh đã kết thúc. Không, không phải là kết thúc trong chớp mắt. Chỉ là ngồi trên ghế chợp mắt một chút, lúc ra ngoài đã qua ba mươi phút.
“Làm tốt lắm.”
Bran, người đang đợi trên chiếc ghế dài trước phòng kiểm tra, đứng dậy và lên tiếng.
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Cũng bình thường. Hơi mệt một chút.”
“Có phải vì cậu đã nói nhiều không?”
“Chắc hẳn là vậy…”
Cậu không thể nhớ được gì, nên dù có nói gì đi nữa, cậu cũng không thể phản ứng một cách thích hợp. Thật là kỳ lạ.
Nghĩ vậy, cậu bật cười một cách vô thức.
“Sao thế?”
Bran, người đang đi phía trước, quay lại mà không dừng bước.
“Chỉ là… thấy hơi buồn cười thôi. Xóa đi ký ức của chính mình một lần nữa trong khi đang ở trạng thái mất trí nhớ. Khiến bản thân tự hỏi tất cả chuyện này cuối cùng là vì cái gì.”
“Có lẽ là ‘Mise en abyme*’.”
“Cái gì cơ?”
“Đó là tiếng Pháp. Trong tiếng Hàn, nó có thể hiểu là ‘sự sắp đặt trong vực thẳm’. Nếu cậu đặt hai tấm gương đối diện nhau, nó sẽ tạo ra một không gian vô tận bên trong.”
“À. Tôi hiểu rồi.”
“Đúng vậy, giống như thế. Một tấm gương trong tấm gương, một câu chuyện trong câu chuyện.”
*Mise en abyme: khái niệm mang ý nghĩa sâu sắc về sự phản chiếu và lặp lại vô hạn, thường được sử dụng trong văn học, nghệ thuật và điện ảnh.
“Mise en abyme”
Isaiah lặng lẽ lặp lại từ ngữ xa lạ mà cậu vừa mới học được. ‘Sự sắp đặt trong vực thẳm’ nghe có vẻ sâu sắc và tinh tế, nhưng ‘một tấm gương trong tấm gương’ lại khiến anh cảm thấy kỳ lạ. Còn ‘một câu chuyện trong câu chuyện’… thì lại thật buồn. Bởi vì những câu chuyện luôn đi đến hồi kết. Và một câu chuyện trong câu chuyện sẽ còn ngắn ngủi hơn nữa.
“Isaiah.”
Bran dừng bước. Lần này, Isaiah ngay lập tức hiểu tại sao. Có lẽ là vì cậu đang khóc.
“Xin lỗi.”
Isaiah xin lỗi, dùng tay áo khoác lau đi những giọt nước mắt. Thay vì nói rằng không sao, Bran quay lại và đứng ngay trước mặt Isaiah, chắn cậu lại, như thể để che chắn cậu khỏi ánh mắt của người khác. Bran nói với giọng trầm và dịu dàng hơn bình thường:
“Có lẽ đó là tác dụng phụ của việc thôi miên. Cảm xúc thường không thể tránh khỏi việc trở nên nhạy cảm trong quá trình kiểm tra. Đây chỉ là dư âm thôi.”
Bran trở nên đặc biệt ân cần mỗi khi Isaiah khóc. Đêm qua cũng vậy. Anh ấy đã an ủi Isaiah với một thái độ dịu dàng hiếm thấy.
Nhưng đó không phải là lý do khiến Isaiah khóc. Cậu không rơi nước mắt vì muốn nghe những lời an ủi ngọt ngào từ Bran.
Có lẽ lời của Bran là đúng. Mặc dù không nhận thức được, nhưng có lẽ Isaiah đang trong trạng thái cảm xúc trào dâng do bài kiểm tra thôi miên. Khi nghĩ rằng câu chuyện trong câu chuyện, tức là câu chuyện của Isaiah Diaz, sẽ sớm kết thúc nên vì lý do nào đó mà nỗi buồn tràn đến như một cơn sóng lớn.
Cậu cũng không hiểu nổi là tại sao. Dù sao thì Isaiah Cole cũng là cậu, chuyện này hay chuyện kia, tất cả vẫn đều là cậu. Có lẽ cuộc sống của cậu với tư cách Isaiah Cole sẽ hạnh phúc hơn, vậy tại sao cậu lại buồn đến thế? Tại sao nước mắt cứ không ngừng rơi?
“Isaiah.”
Có lẽ là vì cậu biết điều đó không thể xảy ra. Kết cục của một kẻ phản diện luôn là kết cục tồi tệ. Không thể nào mà người đàn ông trong video, Isaiah Cole, một kẻ giết người không chút đắn đo, lại có thể hạnh phúc được. Điều đó thật chẳng có lý gì cả.
Nhưng cuối cùng, đó cũng là cậu. Không phải một ai khác, mà chính là cậu. Đó vẫn là Isaiah.
Nước mắt của một kẻ phản diện không nhận được sự thương cảm. Chúng chỉ khiến người ta thấy ghê tởm. Thực tế, cậu không hề biết rằng có lẽ Bran cũng đang nghĩ như vậy.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Isaiah lại dùng tay áo lau đi nước mắt.
“Giờ ổn rồi. Đi thôi.”
Nói xong, cậu bước đi trước. Bran nhìn Isaiah một lúc, rồi từ từ bước theo.