Bọ Trong Hổ Phách - Chương 17

Chương 17

Trên đường về, Bran hầu như không nói gì. Tất nhiên, có thể là do tập trung lái xe, nhưng Isaiah lại cảm thấy bồn chồn không rõ lý do.

Ngay khi về đến nhà, anh lập tức xách chiếc túi câu cá đựng đầy súng của Isaiah vào phòng mình.

“Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi đi, tôi có chút việc cần xử lý.”

“Ừ, biết rồi…”

Isaiah vốn nghĩ anh ta sẽ giải thích gì đó nên kết quả là cảm thấy bất an và lo lắng. Dù muốn nghỉ ngơi nhưng trong lòng cũng không thoải mái nên vẫn không thể yên tâm thả lỏng.

Trong nhà rất yên tĩnh. Vanessa thậm chí đã dọn dẹp nhà cửa xong xuôi và rời đi, không còn cảm nhận được hơi người. Phòng khách rộng rãi càng trở nên yên tĩnh hơn, ngồi một mình ở đó, thậm chí còn nhớ đến những tay chân của Bran mà sáng nay vừa gặp. Thật đấy, bây giờ dù Gilman có nói nhảm bên tai mình, cậu cũng sẵn sàng chấp nhận.

Thà về phòng mình còn hơn, nhưng không hiểu sao lại không thể rời khỏi tầng một.

Có lẽ vì thái độ của Bran khiến cậu bận tâm. Nhưng cũng không thể lập tức đến phòng Bran gõ cửa.

Cứ như vậy, không thể làm thế này cũng không thể làm thế kia, ngồi thẫn thờ trên ghế sofa phòng khách, bên ngoài cửa sổ trời dần tối. Cuối cùng, Bran cũng xuống dưới.

“Tôi tưởng cậu ở trong phòng.”

“À…, vốn định đi, nhưng thấy phiền quá.”

Isaiah đưa ra một cái cớ vụng về.

“Vậy à.”

Nghe có vẻ không quan trọng.

Anh ta đi đến bên cạnh ghế sofa, ngồi xuống cạnh Isaiah. Sau đó rút từ túi quần ra một khẩu súng ngắn.

“Đây là khẩu súng trên giường cậu.”

“Khẩu súng dưới gối?”

“Ừ.”

Bran tháo băng đạn khẩu súng trước mặt Isaiah, lấy ra những viên đạn bên trong.

“Vừa nãy tôi lấy ra mấy viên đạn?”

“Bảy…, không, sáu?”

“Bảy, đúng vậy. Súng của cậu chứa được bảy viên.”

Nhớ lấy. Bran dặn dò ngắn gọn rồi tay trái cầm băng đạn rỗng, tay phải cầm súng nói:

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ dạy cậu cách bắn súng.”

“Hả…? Đột nhiên vậy?”

Isaiah lắp bắp hoảng hốt.

“Rất đơn giản thôi. Ngay cả trẻ mẫu giáo cũng bắn được súng ngắn mà, đúng không?”

Mặc dù không biết tại sao cậu lại hoảng hốt, nhưng Bran vừa nói vừa bắt đầu giải thích các bước.

“Đầu tiên, dùng tay trái lắp băng đạn. Lúc này dùng ngón trỏ chạm vào đỉnh băng đạn, xác nhận xem có đạn không. Đôi khi xui xẻo sẽ lắp nhầm băng đạn rỗng. Tất nhiên, bây giờ chỉ là tập luyện, nên thực sự là băng đạn rỗng.”

Cách một tiếng, băng đạn được lắp vào súng.

“Sau khi lắp băng đạn, kéo khóa nòng về phía sau rồi thả ra. Như vậy khóa nòng sẽ di chuyển về phía trước, viên đạn đầu tiên sẽ tự động nạp vào buồng đạn, cò súng sẽ được đẩy đến vị trí sẵn sàng. Thấy không? Cứ như vậy bóp cò, nhưng cần chú ý lúc này phải cầm chắc tay cầm. Như thế này, dùng cả hai tay cầm chắc, tự nhiên sẽ nhấn được cò trên tay cầm. Chỉ khi nhấn cò này, đạn mới được bắn ra. Đây là khóa an toàn tay cầm, thiết bị an toàn duy nhất của khẩu súng.”

Bran vừa giải thích vừa thao tác mẫu.

“Xong rồi. Rất đơn giản phải không? Lắp băng đạn, kéo khóa nòng rồi thả ra, bóp cò là xong.”

Anh ta lặp lại hai lần động tác tương tự, để Isaiah làm quen với trình tự. Quả thật, chỉ nghe giải thích thì rất đơn giản. Lắp băng đạn, đẩy khóa nòng, bóp cò.

“Thử xem.”

Bran đưa khẩu súng cho Isaiah. Dù sao bên trong cũng không có đạn, không có gì phải sợ. Isaiah coi nó như một khẩu súng đồ chơi nặng nề, vụng về làm theo các bước Bran dạy để thao tác khẩu súng.

“Lắp băng đạn…, kéo khóa nòng rồi thả ra, sau đó bóp cò.”

“Không, không thể cầm súng như vậy.”

Bran lấy lại khẩu súng từ tay Isaiah.

“Đầu tiên, dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải tạo thành hình chữ V.”

“Như thế này…?”

“Đúng. Cắm súng vào giữa chỗ này. Lúc này nòng súng và cánh tay phải giữ thành đường thẳng. Tay trái như muốn che tay cầm súng lại.”

“Vậy, như thế này?”

Isaiah cẩn thận nâng cánh tay lên, không để cổ tay cong, cho đến khi ngang tầm mắt.

“Đúng, rất tốt. Giữ nguyên tư thế này. Làm lại từ đầu, chú ý cách cầm súng.”

Isaiah cố gắng không thở dài, lấy hộp đạn ra khỏi súng. Giả vờ sờ vào đỉnh hộp đạn trống để xác nhận đạn, lắp hộp đạn vào, đẩy lên nòng. Rồi chú ý góc độ cổ tay, hai tay nắm lấy tay cầm bóp cò, Bran khen ngợi: “Rất tốt.”

“Tiếp tục luyện tập, để động tác tự nhiên trôi chảy. Cho đến khi đến nhà Cedric.”

“Cái gì? Đến nhà Cedric?”

Cậu á? Isaiah chỉ vào mình nói.

“Tại sao?”

“Phải đi. Trước đó, đưa điện thoại của cậu cho tôi xem.”

Chuyển đề tài quá nhanh, căn bản không kịp ngăn hắn nói nhảm.

“Điện thoại nào?”

“Điện thoại của Chester.”

Isaiah rút điện thoại thông minh từ túi sau quần đưa cho Bran.

“26 cuộc gọi nhỡ.”

“Nhân tiện, buổi trưa có một lần ghi lại reset (chắc là nhiều quá nên auto reset).”

Isaiah chán nản vén tóc trán, ném khẩu súng lên sofa.

“Thằng Chester đó chắc có mặc cảm Oedipus*.”

*Mặc cảm Oedipus: là sự cự tuyệt vô thức và bình thường đối với bố hoặc mẹ cùng giới tính với trẻ, do sự hình thành tình yêu cho bố hoặc mẹ ở giới tính kia. (VD: con trai thù ghét cha do khát cầu tình yêu thương của mẹ).

“Đàn ông càng thiếu tự tin càng như vậy.”

Bran gật đầu như thể hiểu, xem xét thời gian hiện tại trên điện thoại thông minh, rồi lại trả lại cho Isaiah.

“Một tiếng sau, khoảng sáu giờ tắt chế độ không làm phiền.”

“Rồi sao?”

“Nghe cuộc gọi đầu tiên gọi đến, dù là Chester hay Manny. Rồi lập tức bảo họ đến nhà Cedric. Nếu họ nói không có tiền, tôi sẽ trả tiền xe giúp, để họ đến trước. Tôi sẽ cho họ xuống xe gần đường Adams, từ đó bắt taxi đi. Như vậy chi phí cũng tương đương từ căn hộ của cậu đến nhà Cedric.”

“Đợi đã, sao phải làm vậy?”

Đến mức này, việc đến nhà Cedric bản thân nó đã không còn là vấn đề. Bầu không khí có chút không ổn. Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên.

“Chester biết cậu đứng về phía tôi. Chính xác mà nói, là Isaiah Cole.”

Isaiah cảm thấy toàn thân máu đông lại.

“Chester biết thế nào…”

“Không sao, bây giờ cậu là Isaiah Diaz.”

Bran dịu dàng ngắt lời Isaiah đang ấp úng, mỉm cười. Giọng nói của hắn bình tĩnh, như thể không có gì phải lo lắng.

“Đối với Chester thật may mắn. Isaiah Cole biến thành Isaiah Diaz, không nhớ chuyện hợp tác với tôi nữa. Đúng là một gã may mắn.”

Bran đầy ngưỡng mộ nói, nhưng từ biểu hiện xem, hắn dường như rất thưởng thức Chester. Thái độ của Bran đối với Chester luôn ung dung như vậy, như thể kẻ mạnh đang khoan dung kẻ yếu. Có lẽ điều Chester thật sự không thể chịu đựng không phải là bản thân sự tồn tại của Bran, mà là thái độ này của anh.

“Vì vậy, ngược lại với tôi, Chester không muốn cậu lập tức hồi phục trí nhớ. Đương nhiên, như vậy thì mạng hắn sẽ không giữ được. Chester muốn chỉ là kỹ thuật bắn súng của cậu. Dù là bản năng bẩm sinh, hay nỗ lực không ngừng, đều không quan trọng. Kỹ thuật bắn súng bắt buộc phải hồi phục. Để ngày kia sau khi đám tang kết thúc và tuyên bố người thừa kế, cậu sẽ giết tôi. Vì người yêu mà cậu yêu sâu đậm trước khi mất trí nhớ.”

Bran như nhìn thấu nội tâm Chester. Dù hắn kiên nhẫn giải thích, để ngay cả Isaiah tự cảm thấy ngu ngốc cũng có thể hiểu, nhưng Isaiah bây giờ muốn không phải điều này. Có chuyện quan trọng nên được giải thích trước hơn là kế hoạch không thực tế của Chester.

“Bran.”

Isaiah gọi tên Bran.

“Làm sao Chester biết được?”

Lần này cậu không ấp úng, bình tĩnh hỏi xong. Bran nhìn Isaiah như vậy, sau đó đặt tay lên thành ghế sofa nói:

“Cậu không cần biết.”

“Cái gì…?”

Đây là một câu trả lời ngoài dự đoán.

“Ý anh là sao?”

Isaiah nhìn Bran với vẻ mặt ngơ ngác.

“Đây là chuyện của tôi, tại sao không cần biết?”

“Không biết sẽ có lợi hơn cho cậu khi đối phó với Chester.”

“Thật vô lý…”

Isaiah bất lực lẩm bẩm.

“Vậy thì tạm thời giữ lại đi. Bây giờ không cần biết, nhưng đến lúc đó cậu tự nhiên sẽ hiểu.”

Có vẻ như Bran dù thế nào cũng không định nói cho cậu biết. Điều này khiến lòng người thật bất an. So với việc không biết nội tình sự việc, thái độ giấu giếm của Bran càng khiến người ta lo lắng hơn.

Cho đến hiện tại, Bran đã nói với Isaiah tất cả những gì anh ta biết. Không chỉ là thông tin về Isaiah Cole mà Chester cố tình giấu diếm, mà còn cả kiến thức về súng đạn. Anh ta luôn ân cần, tỉ mỉ chỉ dạy, không một chút mất kiên nhẫn. Và…

“Tôi tưởng chúng ta là đồng minh.”

Isaiah không kiềm chế được, dùng giọng run rẩy nói.

“Vì vậy tôi tưởng anh tuy chịu đựng phiền phức nhưng vẫn từng chút một giải thích cho tôi biết.”

Cậu nhận ra mình đang làm nũng như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng không còn cách nào khác. Thực tế cậu cảm thấy rất bất lực. Ngoài Bran ra, cậu không có chỗ dựa nào khác. Bran là trụ cột duy nhất của cậu.

“Nhưng cuối cùng là như vậy, tôi…”

“Isaiah.”

Bran lập tức bỏ tay khỏi thành ghế sofa. Anh ta chống hai tay lên đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước, quay đầu nhìn Isaiah bên cạnh nói:

“Cậu dường như có chút hiểu lầm, tôi nói cho cậu biết những điều này chỉ là xuất phát từ thiện ý của tôi.”

Trên khuôn mặt Bran không còn nụ cười mà giống như một bức tượng. Anh ta đẹp đến mức khiến người ta nghi ngờ thân phận thật sự, đồng thời cũng lạnh lùng vô tình. Có lẽ chính anh cũng biết điều này nên luôn duy trì nụ cười trên môi.

“Điều kiện giao dịch của chúng ta rất đơn giản. Tôi giúp cậu lấy lại trí nhớ, đổi lại cậu phải vô điều kiện tuân theo mệnh lệnh của tôi.”

Giọng nói cũng vậy. Sau khi loại bỏ sự dịu dàng tao nhã từ giọng nói trầm ấm ngọt ngào như mật ong, cuối cùng chỉ còn lại âm vang trầm thấp không thể kháng cự.

“Chỉ cần cậu làm theo những gì tôi nói, cậu sẽ an toàn. Vì vậy đừng suy nghĩ lung tung, đi tập bắn đi. Đây là mệnh lệnh.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo