Bọ Trong Hổ Phách - Chương 19

Chương 19

Biệt thự của Cedric được cho là do cha ông, Liam Kalisz, tự tay xây dựng cách đây 40 năm. (Theo lời kể của Chester) Khi đó Liam là ông trùm băng đảng Ireland kiểm soát miền đông nước Mỹ, nhà của ông lúc nào cũng chật ních những người Ireland nhập cư đến xin giúp đỡ. Theo câu châm ngôn Ireland ‘Con đường duy nhất đến thiên đường là làm từ thiện’, Liam luôn mời khách đến thăm dùng bữa tối cùng, tổ chức những bữa tiệc lớn, chiếc bàn gỗ Kauri khổng lồ này được làm ra hoàn toàn vì mục đích đó.

‘Gỗ Kauri của New Zealand là loại cây có sức sống mãnh liệt nhất trên trái đất. Cái cây này khoảng 1800 năm tuổi. Cây càng già, ván gỗ càng rộng và chắc, có thể làm được bàn tốt.’

Cedric luôn tự hào nói, dù không hiểu lịch sử của nó, cũng có thể thấy đây là một chiếc bàn tốt. Vân gỗ rõ ràng, không có mắt gỗ, tất nhiên cũng không có dấu vết ghép nối.

Đúng vậy, bản thân chiếc bàn không có vấn đề gì. Vấn đề là chiếc bàn dành cho 20 người này đang nhồi nhét gần 30 người đàn ông trưởng thành.

Không chỉ vậy, chỗ ngồi của Isaiah cũng rất tệ. Cedric ngồi vị trí chủ nhà, hai bên là Chester và Bran, Isaiah ngồi cạnh Chester, bên cạnh Bran là Samuel, bên cạnh Samuel là Gilman.

Isaiah cảm thấy sắp ngạt thở. Ngồi cạnh Chester, đối diện là Bran, Gilman ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm. Giống như bị sói rình rập mà còn kẹt giữa vách đá và vực thẳm vậy.

Đồ ăn không biết là đưa vào miệng hay mũi nữa, Cedric lại bổ sung thêm một đao. Ông ta dường như coi Isaiah như khuy cài tay áo của con trai, hoàn toàn phớt lờ. Khi ăn cơm chỉ chào hỏi từng thành viên tổ chức ngồi gần, thậm chí không thèm liếc nhìn Isaiah, trong cuộc trò chuyện cũng loại bỏ hoàn toàn cậu. Dù không mong được đối xử như con dâu – ngược lại như vậy còn đáng sợ hơn – nhưng bị phớt lờ như vậy, tâm trạng vẫn rất tệ.

“À đúng rồi, tối qua không có chuyện gì chứ?”

Cedric vừa cắt món Colcannon* vừa hỏi.

*Colcannon: món truyền thống của Ireland, khoai tây nghiền trộn cùng cải xoăn.

“Không có. Lúc rạng sáng quán bar Fiddler có chút náo động, nhưng cảnh sát đến trước khi giải quyết xong.”

“Cái gì?”

Bran chưa nói xong, Chester đã đặt mạnh cái nĩa xuống.

“Đó là địa bàn của tôi, sao anh lại quản?”

“Phải có người trông coi chứ.”

Người châm chọc không phải Bran, mà là Cedric.

“Chẳng lẽ vì để tang mà bỏ mặc sao? Bọn điên có biết nhìn tình hình mà gây rối không? Chỉ có lũ khốn nạn mới nhân lúc chủ nhân vắng mặt mà quậy phá. Lúc này càng phải trông kỹ hơn.”

Cedric nghiêm khắc trách mắng con trai, nhưng với Bran lại ôn hòa thân thiết.

“Cố gắng thêm một chút nữa, đến khi đám tang kết thúc.”

Bran mỉm cười, dường như không hề vất vả. Như vậy, Chester lại có thêm một lý do để giết Bran.

…Bữa ăn này sẽ kéo dài đến bao giờ?

Isaiah sắp phát điên lên rồi. Chỗ ngồi không thoải mái, xung quanh toàn người, không khí ngột ngạt. Nếu đồ ăn ngon còn có thể tận hưởng, nhưng món ăn Ireland xa lạ khiến cậu không buồn gắp. Thứ duy nhất quen thuộc là khoai tây chiên trong món cá nhưng cũng rất nhạt.

Isaiah xác định vị trí lọ muối, nhanh chóng với tay lấy.

Kết quả là có người cầm lọ muối trước cậu. Đó là Bran. Cuối cùng Isaiah lại nắm lấy tay anh ta.

Isaiah giật mình, buông tay ra. Bran dường như để cậu dùng trước, đưa lọ muối qua.

“À, cảm ơn…”

Isaiah chưa nói hết câu, Chester đã nhanh chóng giật lấy lọ muối từ tay Bran, rắc lên món hầm của mình trước. Vừa rắc muối, hắn vừa dùng kỹ thuật cổ tay khó chịu, rồi lại rắc muối lên cá và khoai tây chiên của Isaiah. Trông như đang đóng vai người yêu chu đáo, nhưng vấn đề là chỉ rắc muối lên miếng cá tuyết, còn khoai tây thì không động đến.

“Anh cũng muốn rắc chút muối chứ?”

Chester trong chớp mắt biến miếng cá tuyết của Isaiah thành cá tuyết muối, tay cầm lọ muối hỏi Bran.

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Bran lịch sự từ chối. Chester làm bộ ‘vậy thôi’, đưa lọ muối cho Bran, không, là giả vờ đưa qua rồi làm rơi trước mặt anh ta.

“À, xin lỗi.”

Bran dường như không để ý đến hành động tầm thường của Chester, thanh lịch nhặt lọ muối rơi trước mặt. Anh đang rắc muối lên bít tết cá hồi của mình và dường như cảm nhận được ánh mắt của Isaiah, ngẩng đầu lên, rồi khẽ lắc lọ muối, như đang hỏi có cần không. Isaiah do dự một chút, Bran nhìn đĩa cá và khoai tây chiên trước mặt Isaiah, đặc biệt là đống khoai tây chất đầy một bên, lại lắc lọ muối qua.

Làm sao anh ấy biết được…?

Isaiah hoảng hốt mới nhớ lại cuộc trò chuyện ban ngày trong nhà hàng, trong lòng lẩm bẩm ‘à’.

‘Cậu không thấy mặn quá sao?’

‘Vậy sao? Tôi thích khoai tây mặn một chút.’

‘Cái này mặn quá.’

Lúc đó chỉ là nói cho vui vậy mà hóa ra anh ấy đã ghi nhớ rồi. Hoặc là vì vị mặn quá mạnh, khiến người ta khó quên.

Isaiah rất muốn lập tức nhận lọ muối từ Bran, rắc lên khoai tây, nhưng luôn cảm thấy làm vậy không ổn. Đương nhiên, Chester trợn mắt nhìn chằm chằm cũng là một nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn… cảm giác không đúng lắm. Có chút kháng cự không muốn.

Dù ví dụ này không thích hợp lắm, nhưng nói sao nhỉ, giống như trước mặt người yêu lén lút trao đổi ánh mắt với đối tượng mập mờ. Hơn nữa là kỷ niệm và câu chuyện chỉ hai người biết xảy ra trong lúc hẹn hò, cảm giác lén lút trao đổi. Chỉ là ví dụ, so sánh thôi.

Dù không biết tại sao chỉ rắc chút muối mà lại có cảm giác này, nhưng sự thật là vậy. Dù nhận ra bản thân nghĩ như vậy rất kỳ lạ, có chút tự luyến, nhưng không còn cách nào. Đã nghĩ đến như vậy rồi, còn làm sao được nữa.

Đương nhiên, dù biện giải thế nào thì ví dụ này cũng thật không thích hợp. Đặc biệt là rất thất lễ với Bran. Đàn ông như Bran sao lại không đủ tốt, cần gì phải đóng vai đối tượng ngoại tình chứ? Nhìn thế nào Bran cũng xuất sắc hơn. Nếu Bran là chính thất, Chester ngay cả làm thiếp thứ tư… không, thứ mười bốn cũng không đủ tư cách.

Nghĩ như vậy, càng cảm nhận sâu sắc ví dụ của mình kỳ quặc và thất lễ thế nào. Để chuộc tội với Bran, Isaiah quyết định chấp nhận hình phạt ăn khoai tây nhạt.

Thời gian dùng bữa khó khăn cuối cùng cũng kết thúc, mọi người cùng chuyển đến phòng khách. Theo truyền thống, trong nhà canh thức* chuẩn bị rượu, hồi tưởng người đã khuất, trò chuyện. Mọi người đều vui mừng vì rời khỏi bàn ăn địa ngục, nhưng đối với Isaiah, địa ngục thật sự mới vừa bắt đầu.

*Nghi thức mọi người đang làm ở đây là nghi thức truyền thống canh linh cữu của Ireland, hay còn gọi là “Irish Wake”. Nghi thức canh linh cữu thường diễn ra vào buổi tối trước ngày chôn cất, kéo dài qua đêm, là dịp để gia đình, bạn bè và cộng đồng tụ họp để tưởng nhớ và chia sẻ những kỷ niệm về người đã mất. Có một số hoạt động chính gồm: canh thức (người thân và bạn bè sẽ thức suốt đêm bên cạnh thi thể người đã khuất); cầu nguyện và hát những bài hát truyền thống, thánh ca; chia sẻ kỷ niệm; ăn uống.

“Em yêu, sao em gầy đi nhiều thế? Chẳng lẽ hai ngày nay không ăn gì, chỉ khóc thôi sao? Ôi, đừng làm vậy. Cô Angelina biết sẽ càng đau lòng hơn. Đương nhiên, cô luôn coi anh như con trai, nên em cũng giống như con trai của cô vậy.”

Ngay từ đầu đã cố ý ngồi sát bên Isaiah, Chester không ngừng gọi ’em yêu’, ‘cưng’, vuốt ve eo, bụng, đùi của Isaiah. Nhìn thấy anh ta vừa nói chúng ta là gia đình, là anh em mãi mãi, vừa nói chuyện về gia tộc, rõ ràng là nhằm để xử lý Bran trong đám tang mà bố trí trước.

Đúng vậy, mục đích này rất rõ ràng, nhưng có cần thiết phải vuốt ve toàn thân như vậy không? Chỉ cần ngồi bên cạnh nói chuyện là được rồi mà.

Đã không phải người yêu thật sự, sao có thể như vậy được. Thật là điên rồ. Điều khiến người ta tức giận nhất là, không một thành viên nào của gia tộc Kalisz để ý đến hành động của họ. Rốt cuộc trước đây đã làm bao nhiêu lần chuyện này mới có thể để việc ngay trước mắt như vậy mà không buồn liếc nhìn.

Không, vẫn có người đang nhìn. Từ nãy đến giờ giả vờ uống rượu, dựa vào lò sưởi không lửa nhìn chằm chằm về phía này, chính là Gilman. Những người khác thậm chí không thèm liếc nhìn. Đặc biệt là Bran, thậm chí không hề quan tâm. Anh ta đến phòng khách, liên tục nói chuyện công việc với thuộc hạ của mình.

Giống như lúc ăn cơm, thuộc hạ của Bran và thuộc hạ của Chester tuyệt đối không ngồi lẫn lộn. Giữa họ có một ranh giới vô hình. Lấy ranh giới này làm mốc, phân chia khu vực nghiêm ngặt, từng nhóm tụ tập lại với nhau trò chuyện.

Cedric ngồi trên chiếc ghế bành giữa phòng khách, hút xì gà, nhìn tất cả những chuyện này. Trong tay ông ta cầm một ly whisky. Ông lão uống rượu theo hương thơm của xì gà, cuối cùng để lại một ngụm, đặt ly xuống.

“Vì mọi người đã đến đông đủ, tôi có chuyện muốn nói.”

Tiếng ồn ào trong phòng khách lập tức dừng lại. Cedric quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của khoảng ba mươi thuộc hạ, sau đó vừa dập tắt điếu xì gà chưa hút hết một nửa vào gạt tàn, vừa nói:

“Tôi đã nói trước đây, tôi dự định không lâu nữa sẽ rút khỏi tuyến đầu, sắp xếp lại công việc kinh doanh và giao lại cho một trong hai đứa Chester hoặc Bran. Ban đầu định sau khi đám tang ngày mai kết thúc, mọi người tụ tập lại cùng nhau sẽ tuyên bố giao cho ai, nhưng tôi còn có chút việc cần bàn bạc với luật sư, nên sẽ hoãn lại thời gian.”

“Còn phải mất thêm bao lâu nữa?”

Lời của Cedric chưa dứt, Chester đã như lò xo bật dậy hét lên.

“Sẽ không lâu đâu, khoảng hai ngày thôi.”

Miệng Chester gần như kéo dài đến mang tai. Thuộc hạ của anh ta cũng âm thầm reo hò, trao đổi ánh mắt với nhau.

Ngược lại, thuộc hạ của Bran dù giả vờ như không có chuyện gì, nhưng rõ ràng rất hoang mang. Đây là chuyện đương nhiên. Dù là hai ngày hay ba ngày, việc hoãn tuyên bố tự nó đã mang ý nghĩa tâm ý của Cedric đã thay đổi. Vịt đã chín mà bay mất, ai mà không tức giận?

Cedric dường như nhận ra tâm trạng của cả hai bên, bình tĩnh nói:

“Đừng hiểu lầm, quyết định của tôi từ đầu đã không thay đổi. Chỉ là sắp xếp tài liệu cần thời gian.”

Lời này có thể là thật, cũng có thể là giả. Nhưng dù là thật, đối với thuộc hạ của Bran cũng không có lợi. Đối với họ, Bran hôm nay, ngay lúc này đây nên trở thành boss của phe Kalisz. Vì đám tang, vô tình mất đi hai ngày, bây giờ lại phải hoãn thêm hai ngày nữa. Thuộc hạ của Bran vốn nghĩ ngay lập tức đuổi cổ bọn Chester, chiếm lấy địa bàn của chúng, bây giờ lại phải thất vọng.

Còn Bran…

‘…’

Isaiah lợi dụng lúc Chester thì thầm với Manny, quan sát biểu cảm của Bran. Từ nãy đến giờ Bran vẫn ngồi trên ghế của đàn piano tam giác trước cửa sổ. Anh cũng như mọi người, một tay cầm thuốc, tay kia cầm ly rượu, chăm chú nghe lời Cedric, nhưng rất khó đọc được cảm xúc từ khuôn mặt anh ta.

Đúng vậy, biểu cảm có ý nghĩa gì chứ? Dù sao anh ta cũng không phải loại người để suy nghĩ lộ ra mặt. Dù có khó chịu đến đâu, cũng không thể lộ vẻ khó chịu.

Nhưng chắc chắn là rất khó chịu. Hiện tại – đối với Bran là thời cơ tốt nhất. Đối thủ bị trói chân trói tay, giờ lên ngôi ông chủ, tìm cớ thích hợp tịch thu địa bàn của Chester, đưa hắn đến tận Texas hay Portland, mọi chuyện sẽ kết thúc.

“Nói chung, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, hôm nay uống thả ga đi. Đây mới là cách tưởng nhớ người chị gái của chúng ta. Ai mà gây sự, tôi sẽ không tha đâu.”

Cedric để lại lời dặn dò rồi lên lầu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo