Bọ Trong Hổ Phách - Chương 53

Chương 53
 
Isaiah ngơ ngác nhìn quanh, không tìm thấy chiếc xe của Bran đỗ bên cạnh, cuối cùng cậu bấm nút trên chìa khóa, nghe thấy tiếng mở khóa tự động mới tìm được xe, rồi vội vàng lên ghế phụ. Đầu óc choáng váng, cậu dựa đầu vào cửa kính, nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu. Cậu hiểu tại sao Bran lại có biểu cảm nghiêm túc như vậy. Sắc mặt quá tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa.
 
Cậu nhắm mắt lại muốn bình tĩnh, nhưng không có tác dụng. Ngược lại còn đau đầu buồn nôn, khó chịu không chịu nổi. Tim đập quá nhanh, cảm giác sắp xảy ra chuyện mất. Isaiah không nhịn được mở cửa xe phụ lao ra ngoài.
 
Trong nỗi bất an và bồn chồn ngơ ngác, nhìn quanh thấy Bran vẫn ở trong cửa hàng, đứng trước quầy thu ngân. Vừa thanh toán xong, chủ quán đưa thẻ và hóa đơn cho anh. Bên cạnh Bran có một người. Chính là chàng trai da đen vừa tìm đến bàn họ. Chàng trai đang nói gì đó với Bran, trên mặt luôn mang nụ cười ngượng ngùng.
 
Cậu từng thấy nụ cười đó.
 
Lúc đó chàng trai cũng nói chuyện một cách ngượng ngùng như vậy. Về ký ức người anh hàng xóm, thời nhỏ đã chăm sóc mình như thế nào, lải nhải kể.
 
Còn mình…, mình, rất ghen tị. Dù bề ngoài giả vờ bình thản nghe, nhưng trong lòng lại ghen tị đến mức không chịu nổi. Dù tên giống nhau, nhưng lại sống một cuộc đời hoàn toàn khác. Dù từng có thời gian bên Bran, nhưng ký ức của cậu ấy lại bình dị và đẹp đẽ.
 
“…”
 
Ký ức cuối cùng cũng hiện lên, đâm xuyên trái tim.
 
‘Mình không nên đến đây.’
 
Isaiah ôm ngực thở gấp.
 
‘Không nên đến nơi như thế này. Khi Bran giữ lại lẽ ra nên từ chối. Đó không thể là ký ức của 'Isaiah Diaz', người không tồn tại sao có quá khứ. Rốt cuộc tại sao lại đến? Tại sao lại muốn đến?’
 
Đột nhiên đầu lưỡi cảm nhận vị mặn. Là do gió. Gió biển mặn mòi thổi mạnh qua má, lỗ hổng trên ngực càng lúc càng rộng. Vì vậy mới đau đớn, mới khổ sở như vậy. Isaiah càng siết chặt áo khoác hơn. Nhưng không có tác dụng. Càng siết chặt, vị mặn trên đầu lưỡi càng đậm, nỗi đau nơi trái tim cũng càng dữ dội. Thở cũng khó khăn.
 
Không biết từ lúc nào, Bran đã đi đến cửa hàng, người hàng xóm cũ của anh nắm lấy anh. Rồi từ túi áo khoác lấy điện thoại ra, vội vàng bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Isaiah cảm thấy chàng trai muốn cho anh xem thứ gì.
 
‘Đừng, đừng làm vậy.’ 
 
Isaiah cầu nguyện trong lòng.
 
‘Đừng cho anh ấy xem. Như vậy Bran sẽ phát hiện. Anh sẽ hiểu tại sao tôi phải là Isaiah Diez, tại sao phải là sinh viên đại học mười chín tuổi.’
 
Không, thực ra có lẽ anh đã biết từ lâu. Dù không chắc chắn, nhưng rõ ràng anh mơ hồ nhận ra. Vì vậy anh mới ngăn cậu đến đây. Anh hy vọng cậu có thể nhanh chóng thoát khỏi khu phố bẩn thỉu đó. Lo lắng bản thân thực sự sẽ gặp Isaiah thật. Sợ hãi đối mặt với sự thật dù thế nào cũng muốn trốn tránh.
 
Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được nữa.
 
Isaiah quay người bắt đầu chạy. Chẳng mấy chốc, dường như nghe thấy phía sau xa xa có người gọi tên mình, nhưng cậu phớt lờ, tiếp tục chạy. Dù sao đó chỉ là tiếng gió.
 
Đúng vậy, đó là tiếng gió. Gió biển rất đáng sợ. Dù mặc bao nhiêu quần áo, nó cũng sẽ chui vào da, trong nháy mắt xé toang vết thương trên tim. Vì vậy không thể dừng lại. Một khi dừng lại, vết thương trên tim sẽ càng lớn hơn. Cuối cùng, cái lỗ nuốt chửng trái tim, trở nên to bằng cơ thể cậu sẽ nuốt chửng toàn bộ con người Isaiah. Rồi bị kéo vào vực sâu.
 
Mỗi lần xuyên qua lỗ hổng trên ngực, tiếng gió càng lớn. Âm thanh ma sát không khí được phóng đại vô hạn khiến tai không chỉ đau đớn, mà còn cảm thấy nặng nề.
 
Nhưng Isaiah không dừng lại. Cậu không thể dừng lại. Không thể bị kéo vào vực sâu hơn. Đối với cậu, vực sâu nhất không phải bên trong, mà là bên ngoài. Thế giới tối tăm nhất rốt cuộc là hiện thực.
 
Vì không muốn bị kéo đi, không muốn quay lại, Isaiah chạy hết sức. Nhưng một khi vực sâu méo mó bắt đầu vỡ ra, như tấm gương vỡ nhanh chóng nứt toác, suy nghĩ đứt đoạn, ký ức trở nên hỗn loạn.
 
Rồi.
 
-- Bíp!
 
Tiếng còi chói tai khiến Isaiah như tỉnh giấc mộng. Cuối cùng, tấm gương vỡ vụn thành từng mảnh. Bên trong và bên ngoài đảo ngược, thế giới hoàn toàn thay đổi, nhưng cậu lại một chút cũng không nhận ra. Cậu chỉ biết đây là một con phố lạ, chân không thuận tiện, và bản thân đang chạy không rõ lý do.
 
"Thằng khốn này, muốn chết à?"
 
Tài xế bấm còi chửi rủa rồi lái xe đi. Sau đó, xe cộ vun vút lao qua con phố tối tăm.
 
Bị đẩy ra lề đường, Isaiah quên mất thở, theo thói quen sờ vào túi sau quần.
 
Súng biến mất.
 
"Chết tiệt..."
 
Không trách chạy lên cảm giác sau đùi trống rỗng.
 
Isaiah vừa chửi rủa vừa lại bình tĩnh sờ soạng khắp người. Nhưng chỗ nào cũng không có súng. Thậm chí điện thoại cũng không. Smartphone Chester đưa và điện thoại chức năng liên lạc với WD đều biến mất.
 
Lúc này cậu mới phát hiện quần áo trên người cũng rất kỳ lạ. Vest, áo khoác, giày da. Kiểu dáng mà bình thường cậu tuyệt đối sẽ không mặc, hơn nữa nhìn là biết ngay phong cách của Chester.
 
Chẳng lẽ vừa tham gia tiệc xong sao? Nhưng bản thân hoàn toàn không nhớ gì. Tâm trạng bất an khiến cậu cố gắng nhớ lại từ ký ức gần nhất, nhưng có lẽ vì quá sốt ruột nên chẳng nhớ được gì. Trong đầu chỉ có cảnh sáng thức dậy gặp Chester, cùng nhau tuần tra khu vực cậu phụ trách, tối đến Mountain Dog, lướt qua như một cảnh toàn cảnh.
 
Isaiah sờ lên đầu mình. Đôi khi chấn động não sẽ khiến mất đi ký ức trước đó.
 
Nhưng dù sờ thế nào cũng không thấy u bướu, thậm chí còn không đau. Theo kinh nghiệm, nếu là chấn động đủ để gây mất trí nhớ, dù không có u bướu cũng nên để lại cơn đau.
 
Nói như vậy, không phải chấn động não.
 
Đang phiền não thì thấy một chiếc taxi trống, Isaiah lên xe trước. Trong tình huống này, một mình phiền não cũng vô ích. Dù sao trước đó dường như cũng luôn ở bên Chester, vẫn là tìm anh ta nói chuyện trước thì hơn.
 
“Đến 144 đại lộ Beryl.”
 
Vừa lên xe đã nói địa chỉ căn hộ.
 
“Chỗ nào?”
 
Tài xế taxi ngạc nhiên quay đầu lại. Isaiah không hiểu tại sao tài xế lại có phản ứng như vậy. Đang định hỏi có vấn đề gì thì anh nhìn thấy biển chỉ đường bên ngoài cửa sổ dần tiến lại gần.
 
Isaiah suýt nữa lộ ra biểu cảm giống tài xế. Nếu không nhìn nhầm thì đây là cảng Liberty. Rõ ràng trước đó còn trong thành phố Eloy, sao đột nhiên lại đến cảng Liberty.
 
Nhưng chuyện này thế nào là vấn đề sau. Hiện tại trước tiên phải thuyết phục tài xế. Từ đây đến căn hộ của mình lái xe mất gần hai tiếng.
 
“144 đại lộ Beryl. Ở phía tây thành phố Eloy, giữa công viên Mason Square và ga tàu điện ngầm Brona.”
 
Isaiah lại chính xác báo địa chỉ.
 
“Này, thời gian này từ đây đến đó…”
 
“Tôi sẽ cho anh 300 đô tiền boa.”
 
“Là 144 đại lộ Beryl đúng không?”
 
Tài xế taxi chưa đợi Isaiah nói xong đã nhập địa chỉ vào GPS, rồi lập tức đạp ga. Quả nhiên, không gì thuyết phục bằng tiền.
 
Isaiah nhân cơ hội xin tài xế:
 
“Xin lỗi, cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi cần gọi cho bạn.”
 
“Tất nhiên rồi.”
 
Tài xế dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu cần thậm chí có thể cho mượn cả xe.
 
Isaiah nhận điện thoại của tài xế, do dự không biết gọi cho Chester hay Manny, cuối cùng quay số của Manny. May mắn là cậu có thói quen nhìn thấy số là nhớ, học đạn đạo học đã rèn luyện được, thật may mắn.
 
May mắn là điện thoại vang lên vài tiếng thì Manny nghe máy.
 
“Alo.”
 
“Manny, là tôi đây.”
 
“Ai vậy?”
 
Có lẽ là số lạ, Manny quen miệng đáp lạnh nhạt, rồi dường như đột nhiên nhận ra giọng Isaiah, hét lên: “Chờ đã!”
 
“Isaiah? Là cậu à? Cậu đang ở đâu?”
 
“Cảng Liberty.”
 
“Hả? Sao cậu lại ở đó?”
 
Manny vừa nói vừa có tiếng ồn, rồi giọng nói đột nhiên biến thành Chester.
 
“Thằng điên này! Giờ cậu đang ở đâu!”
 
Chester vừa cướp điện thoại của Manny đã gào thét. Isaiah chép miệng, đưa điện thoại ra xa tai. Chính vì không muốn nghe thứ ồn ào này nên mới gọi cho Manny.
 
Nhưng khi nói mình ở cảng Liberty, phản ứng của Manny dường như cho thấy cậu không phải đi cùng Chester. Vậy thì…
 
“Manny sẽ nói cho anh biết tôi ở đâu.”
 
Isaiah cố ý tránh né không trả lời, rồi nhanh chóng nói ra chuyện chính trước khi Chester tiếp tục gào thét.
 
“Tôi hai tiếng nữa sẽ đến căn hộ của mình. Giờ tôi không mang ví, nên mang theo 300 đô tiền mặt ra.”
 
“Thằng điên, 300 đô là cái gì,”
 
“Anh nhìn số là biết đây không phải điện thoại của tôi. Tôi mượn điện thoại của tài xế taxi. Không thể nói chuyện lâu. Gặp mặt nói chuyện sau. Đến nơi tôi sẽ gọi lại. Đừng quên, 300 đô.” 
 
Isaiah nói xong điều mình muốn nói rồi cúp máy. Chẳng mấy chốc, điện thoại của Manny lại gọi đến, nhưng cậu phớt lờ, trả điện thoại cho tài xế.
 
“Có điện thoại gọi đến à?”
 
“Không cần quan tâm.”
 
“Có thể nghe mà.”
 
“Không cần nghe.”
 
Tài xế liếc nhìn Isaiah qua gương chiếu hậu, lặng lẽ từ chối cuộc gọi. Isaiah lúc này mới dựa người vào ghế. Gió nóng từ máy sưởi ô tô thổi ra khiến cơ thể đông cứng của cậu lập tức tan chảy.
 
Cơ thể thả lỏng, cảm giác mệt mỏi tràn về. Nhưng cậu không buồn ngủ. Tâm trí quá hỗn loạn. Hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. 
 
‘Tại sao mình lại ở đây?’
 
Isaiah quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng, ở cuối con đường tối tăm, cậu nhìn thấy biển cả bị màn đêm nhuộm đen.
 
Cảng Liberty.
 
Các thành viên băng đảng ở Eloy thường xuyên lui tới nơi này, như ra vào nhà mình. Nhưng với tư cách là người tình của Chester, trong những ngày bên cạnh anh, cậu chỉ đến đây một lần. Và không phải vì ma túy. Là vì chuyện riêng.
 
Là tháng tư sao? Không, là đầu tháng năm. Lúc đó cậu vừa gặp lại Bran chưa lâu. Ánh nắng như mùa hè thiêu đốt, gió rất lớn. Nhìn thấy người dân nơi đây mặc áo khoác là điều đương nhiên, cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo của gió biển.
 
Ban đầu chỉ là tò mò đơn thuần… không, cách diễn đạt này không chính xác. Chi bằng nói là hành hương* thì đúng hơn. Bởi vì cậu không thể khống chế cảm xúc với Bran, không thể nói chuyện bình thường bên cạnh anh, nên mới đến đây. 
 
*Hành hương là một chuyến đi đến các địa điểm linh thiêng để cầu nguyện, tỏ lòng sùng kính với Thiên Chúa, Đức Mẹ, hoặc các thánh và tìm kiếm sự bình yên, an lạc trong tâm hồn.
 
‘Mình muốn tận mắt nhìn thấy nơi anh sinh ra và lớn lên.Sau khi tận tay đưa anh đi, dù là vì cảm giác tội lỗi, tôi cũng sẽ không đến đây nữa. Trước đó, tôi muốn tận mắt nhìn thấy dù chỉ một nơi, khắc ghi trong lòng.’
 
Cậu chân thành như tín đồ hành hương, mỗi khi đến một nơi, mỗi khi nhìn thấy một cảnh tượng, đều gán cho nó ý nghĩa, đi khắp thị trấn nhỏ. Lúc đó cậu còn tin mình có thể giết Bran, nên sớm với tâm trạng của Thánh Longinus*, mang theo sự hối hận và sùng bái truy tìm mọi dấu vết của anh.
 
*Longinus là tên gọi của vị đại thần La Mã đã dùng giáo đâm vào cạnh sườn của Chúa Giêsu để chắc chắn rằng Chúa đã thực sự chết. Thánh Longinus mang lại hy vọng cho cả những tội nhân xấu xa nhất. Nếu người đàn ông đã giết Thiên Chúa bằng chính hai tay của mình có thể là một vị thánh, thì bất cứ ai cũng có thể trở thành thánh nhân.
 
Nếu cậu chỉ đi vòng quanh cảng thì tốt rồi, cuối cùng tìm được nhà anh mới là gốc rễ của tai họa. Không, đến nhà anh cũng không sao. Đó cũng có thể coi là một phần của hành hương. Nếu cậu không đánh cắp ID định danh và sách của anh... Không, nếu cậu không gặp anh khi đang ăn trộm... Nếu cậu không đổi chỗ tiếp tục trò chuyện... Nếu cậu không cảm nhận được tâm trạng đó...
 
Không biết từ lúc nào, Isaiah đã chìm vào giấc ngủ nông. Trước khi ngủ sâu, ý thức mơ hồ của cậu dường như nhớ ra điều gì, nhưng chưa kịp nhận ra là gì đã bị cơn buồn ngủ cuốn đi.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo