Chương 66
Giờ đây, đôi mắt Isaiah đã hoàn toàn thích nghi với bóng tối. Dưới ánh trăng nhạt, đôi mắt màu vàng của Bran càng lúc càng hiện rõ giữa làn sáng mờ đục. Mây trôi chậm, ánh trăng bị che khuất từng phần, khiến đôi mắt ấy trở nên bất định—như có một con bọ đang động đậy phía sau tròng mắt.
Isaiah bất giác nín thở. Không rời mắt khỏi đôi mắt ấy, như thể bị thôi miên. Rồi giọng anh vang lên, khẽ khàng nhưng đầy vẻ trêu chọc:
“Nếu không anh cố ý mang con bọ về chẳng phải uổng công sao? Đúng không?”
Sắc mặt Isaiah lập tức cứng lại. Đúng lúc này mà lôi chuyện đó ra—rõ ràng là cố ý.
Nhưng điều khiến cậu xấu hổ hơn… lại là bản thân. Dù đã biết rõ anh ti tiện thế nào, cậu vẫn cứ bị hút lấy, vẫn đắm chìm trong đôi mắt đó như kẻ bị thôi miên. Đúng như anh muốn.
Cậu nghiến răng, quay người bước đi, như trốn chạy khỏi ánh mắt kia.
“Này, đợi đã.”
Phía sau vang lên giọng nói của Bran. Cậu phớt lờ tiếp tục đi, Bran lại hét lên:
“Đợi đã, bên đó có công tắc—”
Lời Bran chưa dứt, chân Isaiah đã giẫm phải thứ gì đó. Ngay sau đó, nước từ dưới phun lên mãnh liệt. Isaiah hoảng hốt tránh ra, nhưng vô ích. Tia nước từ khắp nơi phun ra.
“Là vòi phun nước. Giẫm thêm lần nữa đi.”
Bran vứt điếu thuốc trên tay nói.
Isaiah trong lúc hoảng loạn lại đưa chân giẫm lên bàn đạp. May mắn là tia nước nhanh chóng dừng lại. Nhưng Isaiah đã ướt sũng.
“Chết tiệt.”
Isaiah cởi áo khoác ướt đẫm, chửi bới. Cậu định rời đi nhưng Bran đã kịp nắm lấy tay giữ cậu lại.
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Trong tình trạng này?”
“Bắt taxi về.”
“Tài xế taxi sẽ chở em à.”
“Trả phí vệ sinh là được.”
Isaiah thô bạo giật tay khỏi Bran. Nhưng tiếp tục lại bị nắm lấy. Bran dùng lực mạnh hơn lúc trước nắm lấy cánh tay Isaiah, nói:
“Làm khô quần áo rồi hãy đi.”
“Không cần.”
“Nghe lời!”
Bran hiếm khi hét lớn.
Không biết từ lúc nào, Bran đã dùng hai tay nắm lấy Isaiah. Giọng điệu kiên quyết, lực nắm cánh tay Isaiah cũng rất mạnh, đau đến mức nhói.
Có cầu xin anh buông tay cũng vô ích, chi bằng cứ làm theo lời anh. Tùy tiện thay quần áo, nhanh chóng về căn hộ mới là sáng suốt.
“Biết rồi.”
Isaiah dùng giọng điệu khuất phục nói.
“Nhưng tôi không muốn đến phòng anh. Chester ở đó.”
“Ta không định đến đó.”
Bran cởi áo khoác của mình khoác lên người Isaiah, rồi giật lấy chiếc áo khoác ướt trên tay Isaiah, nói:
“Đi theo anh. Cẩn thận dưới chân.”
Bran nắm lấy cổ tay cậu, kéo đi như thể đang áp giải. Isaiah bị anh dẫn qua một góc khuất của khu vườn—đến một nhà kính nhỏ bằng kính trong suốt. Nhưng khi bước vào bên trong, cậu lập tức nhận ra nơi này chẳng giống nhà kính chút nào. Không có hoa cỏ hay cây cảnh, chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ, một chiếc lò sưởi điện, vài món đồ nội thất tinh giản nhưng được sắp xếp rất chỉn chu. Thậm chí còn có cả một khu bếp nhỏ để đun nước. Đây rõ ràng không phải nhà kính—mà là một căn phòng tắm nắng, hoặc một nơi để trốn khỏi thế giới.
Quả nhiên, trên bàn đặt ấm trà và tách trà, trên ghế xếp gọn chăn và đệm ngồi, dấu vết thưởng thức trà chiều gần đây rất rõ ràng.
"Cởi quần áo ra."
Bran vừa bật lò sưởi bên cạnh bàn vừa ra lệnh. Nhà kính này vốn dĩ chỉ dùng vào ban ngày nên không có đèn, chỉ có ánh trăng mờ soi qua lớp kính mỏng. Trong bóng tối, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng và bí ẩn hơn. Cũng may, cậu nghĩ, nếu Bran yêu cầu nhìn hình xăm sau lưng thì có thể lấy cớ không đủ sáng để từ chối. Vừa tính toán cách thoát thân, cậu vừa cởi áo khoác của Bran, rồi đến áo sơ mi của mình.
"Quần cũng cởi ra."
Cậu khựng lại một chút, rồi vẫn cúi đầu cởi nốt. Quấn lấy chiếc chăn dày đặt trên ghế, Isaiah rúc người ngồi xuống. Cậu lạnh, nhưng hơn cả là cảm giác lạ lẫm từ căn phòng này, từ người đàn ông kia. Bran kéo lò sưởi đặt ở cửa vào lại, trải quần áo ướt lên ghế thổi gió nóng, nói:
"Khoảng hai tiếng là khô thôi."
Ngay khi lớp quần áo ẩm bị lột bỏ, cơn lạnh cuối cùng cũng ập đến. Isaiah rùng mình. Đáng lẽ phải lau khô người trước khi quấn chăn mới đúng. Nhưng giờ thì đã muộn. Cậu co vai lại, hơi run. Bran đang kéo ghế ra định ngồi xuống, rồi lại đổi ý.
Anh rời khỏi chỗ, bước về phía góc nhà kính nơi đặt tủ bếp, mở cánh cửa tủ trên, nói:
"Có rượu port... nhưng chắc em cũng không muốn uống đâu."
Bran mở cánh tủ trên, lấy ra một ấm đun nước điện và—tất nhiên—cả chai rượu port mà anh vừa nói. Khi anh bắt đầu đổ nước vào ấm, Isaiah lên tiếng, giọng nghiêm túc:
"Anh sống ở đây sao? Sao quen thuộc thế?"
"Tiếng ngáy của Chester ồn quá."
Bran thản nhiên nói, rồi lại lấy ly rượu từ trong tủ ra, bổ sung: "Đùa đấy."
"Được mời đến uống trà chiều vài lần."
"Vài lần?"
"Grace rất thích anh."
Quả nhiên là vậy. Nếu tên này là gay, chắc chắn sẽ rất thành công.
Bran rót đầy rượu vào ly, uống một nửa rồi lại rót đầy. Cùng lúc đó, nước trong ấm đun cũng sôi. Bran không hỏi ý kiến Isaiah, mở một hộp thiếc trên kệ, bỏ túi trà vào tách rồi đổ nước nóng vào. Trong nhà kính lập tức tràn ngập hương chanh tươi mát và vị cay nồng của gừng.
"Đây."
Bran đưa tách trà cho Isaiah.
"Tại sao lại là trà gừng chanh?"
Isaiah hỏi khi nhận tách trà. Chẳng lẽ Isaiah Diaz thích trà gừng chanh? Trong lòng cậu vừa căng thẳng vừa mong đợi.
"Vì anh luôn uống trà gừng."
Isaiah thầm thở dài. Vừa cảm thấy an tâm, vừa dâng lên một chút vui mừng thầm kín. Nhưng ngay sau đó, cậu lại cảm thấy vô cùng bi thảm. Cậu ghét bản thân vì một câu nói của Bran mà vui buồn thất thường. Đáng sợ hơn là cậu lại ghen tị với chính mình.
"Em không thích chanh sao?"
Bran thấy Isaiah mãi nhìn chằm chằm vào tách trà, tưởng cậu không thích loại trà này, liền hỏi. Anh kéo ghế lại, ngồi đối diện Isaiah, nói:
"Còn có trà khác."
Isaiah do dự một chút, rồi lắc đầu.
"Không, không sao."
"Uống đi, người sẽ ấm lên."
Bran nói xong, uống một ngụm rượu port, rồi đặt ly lên bàn bên cạnh, bổ sung:
"Tất nhiên, để làm ấm người, rượu là tốt nhất."
"Vậy bây giờ anh không phải đang bốc cháy sao?"
Isaiah giả vờ đùa cợt nói. Cậu đang châm chọc Bran từ bữa tối đã uống nhiều rượu, nhưng Bran chỉ khoanh chân, thản nhiên nói:
"Vậy sao? Anh còn tưởng vì có em trước mặt, người mới nóng thế. Hóa ra là do rượu."
Isaiah vừa định uống trà lại ngẩng đầu nhìn Bran. Ánh mắt hai người chạm nhau, Bran thản nhiên mỉm cười. Nhìn thấy cảnh này, Isaiah vô cớ tức giận, nhớ lại cảnh Bran làm say đắm Haley trong bữa tối. Cậu đặt tay cầm tách trà xuống, nói:
"Anh chi bằng làm gay đi, chẳng phải hợp hơn sao? Như vậy anh sẽ thành công hơn."
Bran khẽ cười.
"Anh cũng nghĩ vậy."
Anh với tay lấy ly rượu trên bàn.
"Và sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều."
Anh cười uống một ngụm rượu, rồi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Ánh mắt Isaiah cũng theo đó hướng lên. Xuyên qua trần kính trong suốt, có thể nhìn thấy bầu trời đêm. Trăng thật sự rất sáng, sự di chuyển của mây rõ ràng. Hầu như không thấy sao. Ngày mai có lẽ sẽ âm u, có lẽ sẽ mưa. Isaiah nhìn bầu trời vừa đoán thời tiết, Bran đột nhiên nói:
“Bây giờ nhìn lại, nhà kính này thật giống lồng chim.”
Isaiah hơi kinh ngạc. Cậu tưởng Bran cũng đang nhìn bầu trời, hóa ra không phải. Bran đang quan sát kết cấu nhà kính nơi họ đang đứng, quan sát mái nhà nhọn hoắt, giống tổ chim. Không biết anh cố ý quan sát, hay vô tình nhìn thấy.
“Lồng chim lớn như vậy, chim cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt chứ.”
Bran lẩm bẩm, không biết đang nói với ai rồi lại uống một ngụm rượu. Ánh đèn lò sưởi khiến khuôn mặt anh một nửa chìm trong bóng tối, trông càng quyến rũ. Đồng thời, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng bi quan.
Bran lộ ra biểu cảm u sầu như vậy là lần đầu tiên. Cậu không thích như vậy. Bran nên luôn tự tin và kiêu ngạo. Như vậy mới hợp với anh. Dù trong bóng tối cũng phải tỏa sáng, dù nhuốm đầy máu cũng phải xinh đẹp. Vị thần của cậu hoàn toàn có tư cách như vậy.
“Bran.”
Isaiah bốc đồng gọi tên Bran. Bran đặt ly rượu xuống, như ra hiệu cho cậu nói chuyện, chớp mắt. Isaiah do dự một chút, nói:
“Dù tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng tôi cảm thấy chiếc lồng chim tôi đang ở không tệ.”
“Em chỉ muốn tin như vậy thôi.”
Bran khịt mũi cười. Isaiah vì sự chế nhạo rõ ràng này mà hơi tổn thương. Cậu vốn định hỏi Bran dựa vào đâu mà khẳng định như vậy, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức chửi một câu:
“Nếu Isaiah Diaz nói gì, hãy quên đi. Cậu ấy không phải tôi.”
“Tại sao không phải em?”
“Vì tôi không nhớ được,”
“Dù em mộng du, nói chuyện với anh trong lúc ngủ.”
Bran ngắt lời Isaiah.
“Vậy cũng không phải em sao? Vì em không nhớ được? Ăn thuốc nói thật, nói nhảm trong lúc tinh thần hỗn loạn cũng không phải em nói sao? Vì em không nhớ được?”
“…”
Dù cảm thấy tình huống khác nhau, nhưng vì không có kiến thức liên quan, hoàn toàn không thể phản bác. Bran nhìn Isaiah không nói được lời nào, cười đầy tinh nghịch, lại cầm ly rượu lên.
“Isaiah Diaz không nói chuyện lồng chim. Điều anh biết chỉ là nghe trực tiếp từ em, yên tâm đi.”
“Cái gì?”
Isaiah trợn mắt.
“Tôi lúc nào, nói cái gì?”
Cậu nhìn Bran, Bran như đang hỏi cậu quên rồi sao?
“Mỗi tối đều đặt súng dưới gối.”
“À.” Isaiah khẽ lẩm bẩm.
“Nếu chiếc lồng chim đó thật sự không tệ, em đã không ngủ như vậy.”
Bran nói xong, uống cạn phần rượu còn lại và lập tức đứng dậy. Isaiah nghe tiếng Bran đi về phía tủ, khẽ thở dài.
“Không tệ. Cái đó cũng vậy.”
“Không tệ?”
Bran mở cửa tủ hỏi lại. Dù không nhìn, cũng có thể tưởng tượng biểu cảm bất lực của anh.
“Ừ.”
Isaiah dùng gót giày khẽ gõ xuống đất trả lời.
“Đó cũng là nỗi sợ hãi chỉ có thể cảm nhận khi còn sống.”
Khác với đất đóng băng bên ngoài, đất trong nhà kính khá mềm. Có lẽ do ban ngày hấp thụ nhiều ánh nắng và nhiệt lượng. Nhà kính bằng kính giống lồng chim cũng có tác dụng bảo vệ, không để nhiệt lượng hấp thụ thoát ra ngoài.
“Thật ra tôi cảm thấy hai mươi năm trước đã chết một lần rồi.”
Chỉ khẽ gõ vài cái, giày đã nhanh chóng bẩn. Vì giày cũng ướt. Nhận ra điều này, mới cảm thấy chân hơi lạnh. Nhưng cái lạnh đó cũng là cảm giác chỉ có thể cảm nhận khi còn sống. Isaiah co ngón chân trong giày nói:
“Nếu bây giờ là sống mỗi ngày với tâm thái có thể chết bất cứ lúc nào, vậy lúc đó mỗi ngày đều nghĩ nhanh chết đi.”
“Vậy, lúc đó đã giống như chết rồi?”
Bran đóng cửa tủ hỏi.
“Đúng vậy.”
Trả lời xong, Isaiah uống một ngụm trà. Vị chua và ngọt chạm vào lưỡi trước, sau đó nhiệt độ ấm áp chảy xuống cổ họng. Cuối cùng, hương thơm thanh mát và cay nồng tràn ngập khoang mũi. Tất cả đều là chứng minh bản thân còn sống. Đều là cảm giác chỉ có thể cảm nhận khi còn sống.
“Nhưng giờ vẫn còn sống.”
Bran cầm ly rượu ngồi xuống ghế đối diện.
“Ừ.”
Isaiah trả lời ngắn gọn. Rồi ngẩng đầu nhìn Bran ngồi trước mặt nói:
“Vì anh đã cứu tôi.”
Bran đang định đưa ly rượu lên miệng thì khựng lại. Isaiah chẳng để tâm, chỉ lặng lẽ nói tiếp, giọng điềm nhiên như thể đang kể lại một điều rất đỗi bình thường:
“Lúc đó anh đã cứu tôi.”
‘Anh không nói không giằng mang đi con bọ đang gặm nhấm cơ thể tôi, nói cho tôi biết ý nghĩa thật sự của cái tên.’
Những điều ấy, Bran hẳn đã biết cả rồi, Isaiah không cần phải tốn công nói lại.