Chương 68 - H
Ánh mắt đó nên miêu tả thế nào? Kinh ngạc, vui mừng và đau buồn đan xen. Đúng vậy, giống như đoàn tụ với người yêu tưởng đã chết. Bàn tay xoa lưng cậu cũng vậy. Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên hình xăm đã phai một nửa, động tác đó dịu dàng đến đau lòng.
Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên, cậu thật sự ghét Bran.
“Buông ra.”
Isaiah bực bội giật khỏi Bran. Dùng lực quá mạnh nên suýt ngã, nhưng cậu phải quay người trước. Vì không muốn bị Bran nắm lấy, không muốn anh nhìn thấy lưng mình.
“Em vốn thích làm chuyện trẻ con như vậy sao?”
Isaiah cố ý đối mặt đứng mặc quần, tận dụng tối đa khả năng chế nhạo.
“Chắc là để phù hợp với trình độ đứa trẻ mười chín tuổi? Năm ngày nay cậu ta đã làm đủ thứ.”
“Chuyện trẻ con.”
Bran khoanh tay lặp lại. Anh cười rất lâu, dường như cảm thấy rất thú vị, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Isaiah nói:
“Đúng vậy, xăm hình. Ba mươi mấy tuổi còn làm chuyện này thật sự rất trẻ con. Không bằng đi ăn trộm sách nhà người khác, đúng không?”
Isaiah không ngờ bị phản bác, nhất thời không nói được lời, đồng thời má nóng bừng.
“Nhìn thế nào cũng thấy ăn trộm tốt hơn. Đọc đi đọc lại đoạn văn miêu tả đôi mắt anh đến tối mịt. Dù sao cũng ít trẻ con hơn khắc lời cầu nguyện trong sách lên người, đúng chứ?”
Isaiah không đáp lại, chỉ vội vàng mặc quần. Nhưng quần vẫn chưa khô hẳn, lại là quần jeans dễ dính vào người, mãi mà không được như ý.
Vất vả lắm mới mặc xong quần, cậu cầm tiếp áo phông trên ghế mặc vào. Bran vốn đang khoanh tay nhìn đột nhiên tặc lưỡi, thô bạo vén tóc mái lên, bất lực nói:
"Được rồi, phối hợp với anh."
"Tôi không phải nói rồi sao?"
"Phối hợp theo cách của anh."
Isaiah nghi hoặc nhìn hắn.
"Làm theo lời anh nói."
Đúng vậy, đáng lẽ nên nghĩ đến anh sẽ nói như vậy. Nếu không phải Bran nhìn thấy hình xăm trên lưng mình lộ ra biểu cảm đó, có lẽ còn cân nhắc một chút. Nhưng mà...
"Đừng đùa nữa."
Isaiah cầm lấy áo khoác trên ghế.
"Tôi không định làm vậy đâu."
"Không, em sẽ làm."
Chưa kịp hỏi ý nghĩa là gì, đã bị Bran nắm lấy cánh tay.
"Gì vậy, làm gì thế?"
"Đừng động đậy."
Bran thô bạo kéo Isaiah, ép cậu nằm sấp lên bàn.
"Bran!"
Isaiah giật mình, muốn đứng dậy, nhưng lập tức bị một lực mạnh đè xuống.
"Bran, dừng lại!"
"Bảo anh đừng làm gì?"
"Đừng làm gì cả!"
Isaiah giãy giụa hét lên, nhưng lực lượng chênh lệch, không thể thoát ra. Một cánh tay đè xuống, đã liền không nhúc nhích được.
"Bran!"
"Tại sao lại từ chối?"
Bran cuối cùng dùng toàn bộ cơ thể đè lên cậu, cười khẽ bên tai nói:
"Hiến thân không phải là tố chất của tín đồ tà giáo sao?"
Giọng nói trầm thấp khiến người ta rùng mình.
"Mang lòng cảm kích mà tiếp nhận đi."
Nghe thấy tiếng mở khóa thắt lưng phía sau, Isaiah khó mà tin nổi.
"Điên rồi... dừng lại, thật đấy."
Cậu giãy giụa muốn thoát ra, nhưng vô ích. Nửa người trên đã bị cố định trên bàn, chỉ có thể dùng chân đạp đất.
"Nếu em muốn thả lỏng cơ bắp trước, anh sẽ không ngăn cản."
Bran chế nhạo Isaiah đang giãy giụa tại chỗ, cởi thắt lưng trên eo.
Isaiah giật nhẹ người, ánh mắt hoảng hốt nhưng không phản kháng rõ ràng. Như thể chính cậu cũng không biết mình muốn gì. Bran cúi người áp sát, thì thầm bên tai:
“Chán lắm sao? Nằm im như xác chết để người ta bày trí.”
Da thịt ấm áp của Bran chạm vào cổ tay cậu. Isaiah phản ứng bản năng, cố giật ra, nhưng bị giữ lại dễ dàng.
"Ngoan ngoãn chút."
Vừa cảnh cáo bằng giọng thấp, cổ tay đã bị một lực đột ngột trói lại. Đau đớn vì vai bị vặn xoắn khiến cậu không kịp kêu lên, dây da đã quấn quanh cổ tay. Không biết là đã buộc sẵn nút hay sao, Bran chỉ kéo sợi dây, thắt lưng đã siết chặt lại.
"Á...!"
Dây da lập tức siết vào cổ tay. Không biết siết chặt đến mức nào, đã không cảm nhận được máu lưu thông.
"Xem ra em rất thích loại trói buộc này."
Bran buông cánh tay đang đè nửa người trên của Isaiah, hài lòng nói.
"Điên rồi, tiếng..."
Lời chưa dứt, đã cảm nhận được hơi ấm của Bran truyền từ phía sau. Khí tức nguy hiểm hoàn toàn khác biệt so với trước khiến Isaiah không tự chủ nuốt nước bọt. Lần này thật sự bị lột quần rồi, cậu nhắm mắt lại nghĩ, nhưng không ngờ áo phông bị lột trước. Không, chính xác là bị xé rách. Đi cùng âm thanh chói tai, cái áo biến thành giẻ rách.
"Hừ..."
Cơn lạnh đột ngột khiến cậu không tự chủ co người lại, phía sau lóe lên một tia sáng mạnh. Isaiah giật mình, quay đầu nhìn lại.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Nhìn là biết."
Bran vừa trả lời vừa tiếp tục chụp ảnh. Isaiah hoảng hốt hét lên:
"Anh là biến thái sao?"
"Anh?"
Bran cuối cùng cũng bỏ điện thoại xuống, dùng tay vừa cầm điện thoại nãy vuốt ve bộ phận sinh dục của Isaiah, cười sâu kín.
"Hay là em?"
Kích thích bất ngờ khiến Isaiah giật nảy người. Nhận ra sự thật mình đã cương cứng, chưa kịp cảm thấy xấu hổ. Bàn tay to lớn vô tình nắm lấy bộ phận sinh dục lắc lư, Isaiah không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể run rẩy trong lòng Bran.
"Nói đi. Người chụp ảnh và người bị chụp lúc cương cứng, ai biến thái hơn?"
"Không, không phải..."
"Không phải? Vậy đây là gì?"
Câu trả lời là im lặng và tiếng thở đứt đoạn.
"Hừ, ha, ha...!"
Tay nắm lấy dương vật càng thô bạo hơn. Đó không phải là vuốt ve, mà là trừng phạt. Isaiah cảm nhận rõ sự thô bạo đó — không mang theo ham muốn, mà là một lời kết tội. Như thể Bran đang trừng phạt sự chối bỏ rõ ràng kia, bằng hành động tàn nhẫn nhưng vẫn đầy kiểm soát. Bàn tay không chút thương xót đã khiến dương vật cương cứng trong tay Bran lại càng căng phồng.
“Ồ, không phải vì bị chụp ảnh nên mới cương lên sao?”
Bran vô tư hỏi, rồi bất chợt giật mạnh sợi dây da đang buộc lấy cổ tay Isaiah.
“Á!”
“Vậy là vì cái này?”
Sợi dây da dày càng siết chặt cổ tay.
“Hả? Em thích cái này à? Hay cái nào? BDSM?”
“Ư, ừm, ư…”
“Hay là, chỉ đau thôi?”
“Á!”
Dây da siết chặt đến giới hạn, cổ tay cậu như muốn đứt lìa. Cạnh cứng của dây da cào xước da thịt. Cảm giác nguy hiểm đan xen giữa đau âm ỉ và đau nhói khiến mắt tối sầm. Isaiah không ngừng hét lên, cơ thể vặn vẹo, mỗi lần đều chảy ra chất lỏng như nước tiểu.
“Xem ra em thích cả hai.”
Bran tự mình đưa ra kết luận sau khi nhìn chiếc quần ướt sũng của Isaiah. Anh không đợi Isaiah phản bác, lại bắt đầu xoa nắn dương vật qua lớp quần áo.
“Dù sao, tuổi chúng ta, so với chuyện trẻ con, vẫn là chuyện biến thái thú vị hơn, đúng không?”
“Ha, ừm… ư…”
Bàn tay thô bạo khiến âm thanh tự nhiên tuôn ra. Dương vật và hạ bộ bị bàn tay to lớn của Bran thô bạo xoa bóp, mỗi lần đều có chất lỏng chảy ra từ niệu đạo.
“Thế nào? Đã ướt rồi, vậy xuất ra được chưa?”
Bran dường như nhận ra khoái cảm đang đến gần, nói.
“Chết tiệt, khốn nạn…”
Isaiah thở gấp nguyền rủa.
“Ừ, xem ra em rất thích.”
Bran vừa cười vừa càng nắm chặt dương vật. Isaiah vì cổ tay bị trói sau lưng, chỉ có thể vặn vẹo eo. Trong chớp mắt, dương vật ướt sũng khiến quần lót bó sát, áp lực tăng gấp bội. Mỗi lần đầu dương vật nhạy cảm cảm nhận được cảm giác thô ráp của vải, toàn thân lại như sôi sục không thể chịu nổi.
“Nói đi. Muốn xuất ra như vậy không? Áo phông đã thành giẻ rách rồi, cởi quần luôn được không? Taxi chắc dễ gọi lắm. Không cần trả thêm phí cũng có người chở. Nếu có sở thích bị mắng, anh sẽ giới thiệu chỗ kia.”
“Điên rồi, ai…”
Nói chuyện không chút khách khí. Cậu học sinh gương mẫu gọn gàng dịu dàng đầu tiên nói chuyện với mình ở trại trẻ mồ côi rốt cuộc đi đâu rồi? Isaiah cảm thấy bị phản bội, toàn thân run rẩy.
Nhưng kỳ lạ là, nghe những lời này trong chớp mắt làm bụng dưới co bóp dữ dội. Toàn thân nóng bừng, bụng bị cảm giác đau nhói xâm chiếm. Khoái cảm gần cực đến cực hạn khiến Isaiah dưới người Bran vặn vẹo eo.
Vị thần thiêng liêng mà cậu từng ngước nhìn, giờ đây lại hạ mình thấp hơn bất kỳ ai, nhục mạ cậu, chà đạp cậu. Người ấy – người đầu tiên cậu từng gọi tên giữa cơn mê dục vọng – giờ đây hiện hữu bằng xương bằng thịt, đang bẻ gãy tất cả những giới hạn mà cậu từng tin là bất khả xâm phạm.
Cảm giác nhục nhã nhưng đầy thành tựu, tội lỗi nhưng quyến rũ đến không thể dứt ra. Bị vị thần của chính mình làm ô uế… đồng thời bản thân cũng đang làm ô uế ngài. Một thứ dục vọng lệch lạc, mang theo sự sùng bái đến mức biến dạng.
“Vậy, Isaiah?”
Bran dịu dàng lên tiếng, như đây là cơ hội cuối cùng.
Isaiah hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy nói:
“Cởi ra…”
“Được. Xem ra đã nghĩ thông rồi.”
Cúc áo mở, khóa kéo kéo xuống. Quần và quần lót cùng lúc bị tụt xuống, dương vật vốn bị ép trong không gian chật hẹp bật ra. Căng phồng đến mức sắp nổ tung, dương vật nhỏ giọt chất lỏng bị đầu ngón tay chạm nhẹ, Bran khẽ nói:
“Còn muốn anh làm gì nữa?”
Không có chỗ cho do dự, cũng không cần thiết.
“Chà xát mạnh.”
Isaiah thở gấp nói. Bàn tay to lớn lại lập tức nắm lấy bộ phận sinh dục. Lòng bàn tay của Bran cứng hơn tưởng tượng. Vết chai thô ráp mỗi lần chà xát bề mặt đầu dương vật khiến miệng cậu tự nhiên hét lên.
“Nữa, mạnh hơn nữa.”
Isaiah dùng giọng khàn khàn cầu xin.
“Mạnh hơn nữa…, nắm chặt lại.”
“Em thật sự rất thích đau đấy.”
Bran cười, không giấu được vẻ chiều chuộng đầy trêu ghẹo, nhưng vẫn vui vẻ làm theo yêu cầu của Isaiah. Ở bờ vực cực khoái, kích thích mạnh mẽ lặp đi lặp lại khiến Isaiah gần như suy sụp tinh thần. Cơn run rẩy trong cơ thể Isaiah chẳng còn kiểm soát nổi nữa, thần trí mờ mịt, lý trí như sợi dây mỏng manh treo lơ lửng giữa lằn ranh thỏa mãn và tuyệt vọng.
Không phải vì xấu hổ hay tự trọng nên cậu không nói lời thỉnh cầu cuối cùng. Chỉ là—chưa từng nghĩ xa đến vậy. Chỉ muốn được giải thoát ngay lúc này. Chỉ muốn Bran đừng dừng lại.
“Á, Bran…, làm ơn….”
Tất nhiên, dù không nói ra, nhưng eo lại điên cuồng vặn vẹo. Đùi run rẩy, thắt lưng siết chặt rồi lại thả lỏng. Từng chuyển động như mời gọi, cầu khẩn, điên cuồng đến tuyệt vọng. Càng như vậy, càng sốt ruột, không hiểu sao, toàn thân như bốc cháy, chỉ trông cậy vào bàn tay đàn ông, khát khao muốn được. Hai đầu gối cậu cong lại, gần như treo lên bàn, nằm sấp, không biết mình đang nói gì, chỉ lảm nhảm.
“Ở trên tôi, cưỡi lên….”
“Nghiền nát tôi. Đè bẹp tôi. Dùng lực, thật chặt…” Đủ loại lời lẽ tuôn ra từ miệng.
“Lần sau nhé.”
‘Lần sau…? Lần sau còn… làm chuyện này nữa sao? Làm chuyện này với Bran…?’
Isaiah trong trạng thái mơ màng cảm nhận được trái tim đập thình thịch. Không biết là vì vui mừng hay vì sợ hãi.
“Ừ…!”
Ngay lúc đó, bàn tay Bran nhẹ nhàng xoa bóp vùng đáy chậu. Trên đỉnh khoái cảm sắp mất kiểm soát, xen vào kích thích bất ngờ. Trong chớp mắt, Isaiah co giật cơ thể, xuất tinh.
“Ha, ha….”
Dư âm như sóng cuộn ập đến, trong nháy mắt nuốt chửng toàn thân. Không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm sấp trên bàn thở gấp, cảm nhận được lưng ướt đẫm. Bran dùng tay lau đi tinh dịch dính trên tay. Không may, Isaiah nhận ra điều này là sau khi đèn flash sáng lên.
“Ảnh chụp đẹp chứ? Chester sẽ rất thích đấy.”
Bran khoe điện thoại nói. Trên màn hình tràn ngập hình ảnh lưng mình nằm sấp trên bàn. Trong bối cảnh tối tăm, hình xăm lộ ra qua chiếc áo phông rách và tinh dịch rải rác trên eo, trông như một cảnh trong phim khiêu dâm khá chân thực. Tất nhiên, tinh dịch đó là của mình, nhưng chỉ nhìn bức ảnh này, làm sao biết được. Trông như vừa chơi đùa điên cuồng với ai đó. Tất nhiên, điều này cũng không hoàn toàn sai.
“Không cần kích thích bệnh đa nghi của gã đó, đúng không?”
“…”
“Chỉ còn một tuần nữa. Thoải mái đi, cả hai chúng ta.”
Isaiah không nói được lời, chỉ ngơ ngác nhìn Bran, anh cười cởi dây đeo trên cổ tay.
“Anh sẽ đưa em về căn hộ. Giờ mà đi thế này, không chỉ tài xế taxi, đàn ông cả khu phố sẽ xông vào đấy.”
Cổ tay được tự do, Isaiah ngơ ngác nhìn Bran rất lâu. Nhìn vị thần của mình vừa dịu dàng yêu thương, vừa thấp kém xảo quyệt.