Chương 70
Isaiah đút tay vào túi áo khoác, khẽ cười một tiếng.
Nhưng cái ảo tưởng méo mó do ghen tị gây ra, cuối cùng lại biến thành một mũi boomerang hành hạ chính cậu. Bởi vì tối qua, khi về đến căn hộ, giọng nói của Bran lại vang vọng bên tai, hành hạ cậu suốt cả đêm.
‘Tại sao từ chối? Hiến thân không phải là tố chất của tín đồ tà giáo sao?’
‘Chán lắm sao? Nằm im như xác chết để người ta bày trí.’
‘Thế nào? Đã ướt rồi, vậy xuất ra được chưa’
‘Nếu em có sở thích bị ngược đãi, anh đề cử cái đó.’
Bản thân cách diễn đạt của Bran thực sự rất nhẹ nhàng. Xét cho cùng, hầu hết mọi người khi phấn khích sẽ chửi "con đĩ" trước, sau đó mới tìm kiếm thứ âm đạo không hề tồn tại. Những lời nói này của Bran đã được coi là gần với mức độ trữ tình trong ca từ của Bob Dylan.
Vấn đề nằm ở chỗ đây là lời của Bran. Cậu chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ nghe thấy những lời như vậy thốt ra từ miệng anh. Tất nhiên, cậu cũng không ngờ rằng mình sẽ bị lột sạch quần áo, bị ép nằm trên bàn và bị buộc phải thực hiện hành vi khó nói. Mặc dù cậu biết rằng Isaiah Diez đã từng làm những chuyện còn tệ hơn, nhưng đó chỉ là những ký ức không hề tồn tại.
Nhớ lại hành động đêm qua, cảm giác hoàn toàn là sự bốc đồng và đột ngột, một sự cố nằm ngoài mọi kế hoạch.
Vì vậy, nếu phải chọn ra câu nói gây sốc và ngạc nhiên nhất mà Bran đã nói với cậu đêm qua, thì đó chính là câu này:
‘Lần sau làm tiếp.’
Là cậu sẽ yêu cầu anh ấy vào, hay là cậu tự leo lên... Dù sao đi nữa, trong lúc cậu đang lảm nhảm những lời vô nghĩa, Bran đã nói câu đó.
Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Isaiah rất muốn hỏi, nhưng không dám mở miệng. Đặc biệt là thái độ cực kỳ bình tĩnh của Bran khi đưa cậu về căn hộ càng khiến cậu bối rối hơn.
"Em đừng lo cho tôi. Cứ làm theo ý em muốn. Như vậy Chester sẽ không nghi ngờ."
Mặc dù vừa xảy ra chuyện như vậy, nhưng trên đường đưa cậu về căn hộ, Bran không hề nhắc đến chuyện trong nhà kính, chỉ bàn về kế hoạch tương lai. Khi đến nơi, anh đưa cho cậu một túi giấy. Trên đường đi, Bran đã dừng lại ở cửa hàng Walgreen* hoạt động 24/24 để mua nó.
*Walgreens là một chuỗi cửa hàng dược phẩm lớn ở Hoa Kỳ, cung cấp các dịch vụ như bán lẻ thuốc, tiêm phòng, xét nghiệm COVID-19 và cúm, quản lý đơn thuốc
Trong túi là miếng dán giảm đau kháng viêm.
"Dán vào cổ tay khi ngủ."
"Đây có phải là đánh rồi lại xoa dịu không?"
Isaiah bất lực nói, Bran thản nhiên đáp: "Anh không đánh em."
"Nhưng nếu em muốn thì anh có thể hôn em."
Dù sao thì, anh ấy cũng là một người đàn ông xảo quyệt. Những quý bà giàu có nếu nhìn thấy Bran lúc này, chắc chắn sẽ càng thích anh hơn.
Isaiah rút hai tay ra khỏi túi áo khoác, đặt lên thành ghế, nhìn xung quanh. Không biết là do đã dán miếng dán hay vì cơn đau gần như biến mất. Vết thương do dây lưng cũng mờ đi rất nhiều, nếu không chú ý thì gần như không nhìn thấy. Trước đây, khi bị một người đàn ông có sở thích đó trói lại, vết thương sẽ kéo dài vài ngày. Đêm qua là dùng dây lưng trói sao? Hay đây cũng là một kỹ thuật?
‘Khoan đã. Nói đến kỹ thuật, người đàn ông trước đây chắc chắn phải có kỹ thuật tốt hơn. Anh ta đã trói hàng chục lần rồi... Không phải sao? Chẳng lẽ Bran cũng…’
"Miếng dán có hiệu quả không?"
Đột nhiên, giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Isaiah theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn sang. Hình ảnh ảo giác của Bran đang nhìn cậu.
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy...?’
Isaiah chớp mắt, ngước nhìn "ảo giác" đang đứng bên cạnh. Khi ánh mắt chạm nhau, hình ảnh ấy mỉm cười. Khóe mắt hơi nhăn lại, hằn sâu như lúm đồng tiền. Cái "ảo giác" này rõ ràng đến mức đáng sợ.
Điều đầu tiên cậu nghĩ đến, tất nhiên, là miếng dán Bran đã đưa tối qua.
‘Nghe nói gần đây loại ma túy dạng miếng dán đang thịnh hành, chẳng lẽ đây là thứ đó? Sao lại giống thật đến vậy? Nó đã được lưu hành trên thị trường mà chưa bị phát hiện sao? Mình cẩn thận như thế, lẽ nào lại nghiện ma túy rồi sao…’
Đang suy nghĩ miên man, "ảo giác" của Bran cười và ngồi xuống bên cạnh cậu. Tiếng áo khoác cọ xát, cùng cảm giác cứng rắn từ khuỷu tay và đầu gối chạm vào, khiến cậu nhận ra đây không phải là ảo giác. Isaiah kinh ngạc lùi lại, hỏi:
"Anh làm sao lại ở đây?"
"Đây là nhà thờ anh vẫn đến."
Giọng điệu của Bran thản nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
"Cái gì? Từ khi nào vậy?"
Isaiah nhìn anh với vẻ ngơ ngác, và Bran bình tĩnh đáp: "Từ thứ Ba tuần trước."
"Cedric bảo anh đi học giáo lý."
"Học giáo lý gì vậy?"
"Giáo lý để chuẩn bị rửa tội."
Hóa ra, Giáo hội Trưởng lão Ireland yêu cầu học bốn tiếng giáo lý mỗi tuần để được rửa tội, nhưng Bran đặc biệt học một tiếng mỗi ngày, liên tục trong mười ngày, và sẽ được rửa tội vào thứ Năm tuần sau.
"Vậy cũng được sao?"
"Nếu trở thành mục sư thì được."
Chính xác hơn, là Cedric nói được, nên mục sư cũng đồng ý, nhưng những chuyện này chẳng quan trọng.
"Đặc biệt cho anh rửa tội, có vẻ như họ định truyền lại vị trí boss cho anh rồi."
"Cũng có thể họ đang cố tình khiến anh nghĩ như vậy."
Rửa tội. Isaiah nhìn chằm chằm vào cây thánh giá trên bàn thờ. Có lẽ vì nơi cuối cùng cậu từng ở là một tổ chức từ thiện Công giáo chứ không phải nhà thờ Tin lành, nên cây thánh giá không có hình Chúa Jesus trông thật lạ lẫm.
"Để trở thành ông trùm xã hội đen mà thậm chí còn đổi cả tôn giáo."
*Nhắc qua cho mọi người tránh nhầm lẫn là Bran vốn theo Đạo Công Giáo còn đây là nhà thờ của Đạo Tin Lành. Đạo Công Giáo và đạo Tin Lành đều là các nhánh của Kitô giáo, nhưng có nhiều điểm khác biệt. Thánh giá có tượng Chúa chịu nạn thường được liên kết với Công Giáo, trong khi Tin Lành thường chỉ sử dụng cây thánh giá trơn. Về mặt giáo lý, Công Giáo có cấu trúc tổ chức tập trung, với Giáo hoàng là người đứng đầu, trong khi Tin Lành có xu hướng phân tán, các hội thánh độc lập.
Isaiah không khỏi thở dài.
"Dù sao thì từ khi rời khỏi John Bosco, tôi cũng chưa từng đến nhà thờ nữa."
Không cần phải nói quá lên như thế nhưng đúng là vậy. Suy cho cùng, lúc đó cậu chỉ là vì muốn vào trại trẻ mồ côi nên mới miễn cưỡng chịu rửa tội. Thậm chí bản thân Isaiah cuối cùng cũng không chịu rửa tội. Nhưng tại sao...
"Tại sao tôi lại cảm thấy tiếc nuối?"
‘Đúng vậy, tại sao mình lại cảm thấy tiếc nuối? Tại sao Bran hoàn toàn không bận tâm, còn mình lại thấy tiếc?’
"Chỉ là, tôi nhớ đến lúc anh phụ trách việc phụ tế ngày xưa."
Isaiah thẳng thắn nói.
"Đó là khi nào vậy?"
Bran bật cười, vẻ bất lực.
"Cũng khá lâu rồi."
"Quá lâu rồi."
"Tôi biết."
Dù vậy, Isaiah đút hai tay vào túi áo khoác.
"Tôi nhớ rất rõ. Anh mặc bộ đồ trắng tinh, đứng sau lưng linh mục, đánh chuông và làm dấu thánh giá."
"Ừ."
Biểu cảm của Bran không chút gợn sóng, khóe miệng hơi nhếch lên, có vẻ hơi khó chịu. CCó phải cậu đang ảo tưởng không? Không, chắc là ảo tưởng thôi. Có điều gì trong chủ đề vừa rồi khiến anh ta không vui sao? Isaiah tự mình đi đến kết luận.
"Nhân tiện, hình như em rất thích chiếc áo khoác này?"
Chủ đề áo khoác đột ngột khiến Isaiah ngơ ngác nhìn Bran. Rồi cậu mới nhận ra mình đang mặc áo khoác của Bran.
‘Chết tiệt.’
Nói chung, thời điểm này thật tồi tệ. Mới mặc có một lần, mà lại đúng lúc này gặp phải.
Nhưng trong tình huống này, càng không thể tỏ ra hoảng loạn. Isaiah cố gắng nói một cách bình tĩnh và tự nhiên nhất có thể:
"Sao, anh cần nó bây giờ à? Có cần tôi trả lại không?"
"Trả lại gì?"
Bran thản nhiên hỏi lại. Không đợi Isaiah mở miệng, anh lại nói:
"Đó là của em."
"Cái gì?"
Lần này Isaiah thực sự hoảng hốt.
"Anh đang nói gì vậy..."
"Là của em."
Bran nhấn mạnh lần nữa.
"Tôi đưa cho em."
"..."
Tâm trạng Isaiah đột nhiên chùng xuống. Dù không thể diễn tả chính xác cảm xúc của mình, nhưng việc Bran cố tình nhắc đến chiếc áo khoác vào lúc này càng khiến cậu cảm thấy phiền não.
"Tôi đi đây."
Isaiah đứng dậy rời đi. Bran không giữ lại, cũng chẳng có lý do gì để giữ.
Bước ra khỏi nhà thờ, bầu trời đã kéo mây đen kịt. Dù trông có vẻ sắp mưa, nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa mưa. Thế là đủ.
Rời nhà thờ, Isaiah băng qua đường thẳng tiến vào khu dân cư để tìm điểm bắn tỉa. Dù sao cũng không thể ra tay bên trong nhà thờ; tốt nhất là đợi buổi lễ kết thúc rồi mới hành động.
Vì không biết thời tiết ngày hôm đó sẽ thế nào, tốt nhất là nên giải quyết mục tiêu trong phạm vi 1000 thước. Khu dân cư này không có gió mạnh giữa các tòa nhà cao tầng, tầm nhìn là ưu tiên hàng đầu, chỉ cần có chỗ ẩn nấp là được. Cậu bắt đầu tìm kiếm địa điểm, nhưng không hề dễ dàng. Khác với khi nhìn từ phía bên kia đường, các ngôi nhà ở đây xếp sát nhau hơn, người cũng đông hơn. Khi kinh tế khó khăn, luôn có vài cửa hàng bỏ hoang, nhưng ở đây hầu như không có. Cuối cùng, cậu tìm được một chỗ, nhưng chỉ cao hai tầng, và có quá nhiều chướng ngại vật chắn tầm nhìn đến nhà thờ.
Có nên sang bên kia đường xem không? Đằng đó dường như có vài tòa nhà cao tầng có thể sử dụng.
Đang ước tính số tầng của những tòa nhà cao tầng ở xa, một giọt nước lạnh buốt rơi xuống đầu mũi, và ngay lập tức một trận mưa lớn đổ xuống, che khuất tầm nhìn.
Để tìm chỗ trú mưa, Isaiah quay đầu nhìn xung quanh. Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng còi xe. Quay lại nhìn, là xe của Bran.