Bọ Trong Hổ Phách - Chương 72

Chương 72

"Đây không phải là đã bị loại sao?"
 
"Với chúng ta thì đã bị loại."
 
Bran nói rồi bấm còi. Một tiếng dài, hai tiếng ngắn. Ngay lập tức, một người đàn ông đứng trước tòa nhà chạy đến, gõ cửa kính phía lái. Đó là Samuel, thuộc hạ của Bran.
 
"Đưa điện thoại cho tôi."
 
Isaiah lấy điện thoại từ túi quần đưa cho Bran.
 
"GPS đang bật chứ?"
 
"Đang bật."
 
Bran hạ cửa kính, đưa điện thoại của Isaiah ra ngoài.
 
"Tầng 22. Tuyệt đối không nghe điện thoại, cũng đừng tắt máy."
 
"Biết rồi."
 
Samuel nhận lấy điện thoại, Bran lại khởi động xe.
 
"Tại sao lại tự tiện đưa điện thoại tôi cho người khác? Lỡ Samuel xem thì sao?"
 
Isaiah rốt cuộc cũng buột miệng càu nhàu.
 
"Trong máy có gì không thể xem à?"
 
"Không có."
 
"Hay là tin nhắn mờ ám với Chester?"
 
"Làm gì có chuyện đó."
 
"Hoặc... là ảnh hôm qua chẳng hạn?"
 
"Không phải! Mẹ kiếp."
 
Tự nhiên trêu chọc, kết quả lại chuốc lấy phiền toái.
 
"Điện thoại đó chỉ là cái vỏ rỗng. Thực chất là thiết bị định vị GPS có thể nghe gọi. Tôi chưa từng chụp loại ảnh đó trước đây—hôm qua là lần đầu tiên bị chụp."
 
"Ừ. Loại ảnh đó đúng là không thể tùy tiện mà chụp."
 
Bran quay đầu rời khỏi tòa nhà, không hiểu sao tâm trạng lại rất tốt.
 
Isaiah không nói gì. Rõ ràng chính Bran đã "tùy tiện" chụp loại ảnh đó, còn trói tay người ta lại để làm trò. Nhưng vẻ mặt thản nhiên và giọng điệu đầy tự tin kia, như thể bản thân hoàn toàn là ngoại lệ với mọi quy tắc, càng khiến người ta muốn nổi đóa.
 
Dù Isaiah có giận đến đâu, Bran vẫn vững tay lái trong cơn mưa ngày càng nặng hạt. Mục tiêu kế tiếp dường như là tòa nhà thứ ba: Debel Financial.
 
Tới đây, Isaiah đã hiểu Bran định làm gì. Giờ này chắc chắn Chester đang dùng ứng dụng GPS để theo dõi vị trí mình — vừa hẹn hò với Haley, vừa nhìn bản đồ di chuyển. Có lẽ từ khi Isaiah và Manny rời khỏi nhà thờ, mắt Chester đã dán vào đó.
 
Vì vậy, Bran đã để một chiếc điện thoại chạy ứng dụng định vị ở tòa nhà Titan, đánh lừa Chester. Còn mình thì thừa cơ đến Debel Financial — địa điểm kiểm tra thực tế đường bắn tỉa.
 
Mẹo nhỏ, đơn giản, nhưng hiệu quả. Tốt hơn nhiều so với việc tắt máy rồi bật lại — quá đáng ngờ. Cũng hơn hẳn cái lý do hết pin — quá rẻ tiền.
 
Quả nhiên, đầu óc thông thì thân thể mới thảnh thơi.
 
Vừa nghĩ xong, xe đã dừng trước Debel Financial. Từ Titan đến đây chỉ khoảng 600 thước — ba khu phố. Lái xe mất chưa đến năm phút, dù hôm nay mưa khiến thời gian kéo dài đôi chút.
 
An ninh đúng như dự đoán — cực kỳ nghiêm ngặt. Chỉ xe đã đăng ký mới được vào bãi đỗ. Còn muốn đi qua cửa chính? Phải quẹt thẻ ID hoặc nhập mã bảo mật.
 
"Giống như căn hộ cao cấp vậy."
 
"Chẳng khác gì nhau."
 
Sau khi vào thang máy, Bran bấm tầng 25. Trong tài liệu in, khoảng cách cũng được tính toán dựa trên tầng 25, có vẻ như phòng trống đã xem trước nằm ở tầng này.
 
Quả nhiên, khi đến tầng 25, Bran không thèm nhìn số phòng hoặc tên công ty trên cửa, đi thẳng một mạch.
 
"Đây là mê cung sao?"
 
Sau khi rẽ khoảng ba lần, Isaiah không nhịn được mà hỏi.
 
"Rốt cuộc là phòng số mấy?"
 
"Phòng 2527."
 
"Như thế này sẽ bị lạc mất."
 
"Không đâu. Nắm rõ vị trí thang máy trước, khi người khác lạc lối thì chúng ta có thể bỏ chạy trước, chẳng phải rất tốt sao? Chúng ta đi từ thang máy nối với bãi đậu xe lên, ở đây chắc chắn còn có thang máy khác. Tìm xem."
 
Cuối cùng, phòng 2527 ở cuối hành lang cũng hiện ra. Bran bấm mật khẩu 11 chữ số của khóa cửa nói:
 
"Hôm đó em một mình đến, nên phải nhớ mật khẩu."
 
"Dài quá, đổi thành bốn chữ số đi."
 
"Không được. Ở đây bắt buộc phải là 11 chữ số."
 
Isaiah nhíu mày. Bran với vẻ mặt hiền lành nói:
 
"Nhưng anh đã đặt giống mật khẩu cửa tòa nhà rồi, nên chỉ cần nhớ một cái thôi."
 
"Ồ, thật là chu đáo."
 
"Chỉ nói miệng thôi sao?"
 
Cách một tiếng, khóa cửa mở ra. Isaiah nhìn Bran với ánh mắt thăm dò, Bran mở cửa nói:
 
"Phải dâng lễ tạ ơn đặc biệt. Để đáp lại lòng từ bi của vị thần của em."
 
Cửa mở ra, một luồng không khí lạnh lẽo và tĩnh lặng của không gian bỏ trống lâu ngày ùa vào, như thể một loại thần lực nào đó hiện ra. Dù vị thần đó là thần chết hay thần đổ nát.
 
"Không biết sao? Anh đã lấy đi của tôi bảy mươi nghìn đô la rồi."
 
Isaiah bước vào văn phòng trống nói.
 
"Chester chỉ treo bảy mươi nghìn đô la trên cổ anh thôi sao?"
 
'Chỉ có vậy?'
 
"Đây là mức giá cao nhất từ trước đến giờ rồi đấy."
 
Nghe nói 7, 8 năm trước, vụ ám sát tổng thống Ecuador cũng chỉ có giá năm mươi nghìn đô la, Bran khoanh tay 'ừ' một tiếng. Biểu cảm khá phức tạp.
 
Văn phòng không hoàn toàn trống rỗng. Bàn ghế, vách ngăn và các đồ nội thất văn phòng khác được bày biện lộn xộn, trên sàn còn có vài máy in. Nhưng bụi bám đầy khắp nơi, có vẻ như đã bỏ trống ít nhất nửa năm.
 
"Nếu vướng víu thì anh có thể dọn hết đi."
 
"Không cần, không sao đâu."
 
Cậu không nói rằng có đồ đạc thì sẽ bớt hoang vu đi. Vì không muốn Bran nghĩ mình đáng thương.
 
"Dọn sạch bụi đi."
 
"Được."
 
Isaiah tránh các bàn ghế, đi đến cửa sổ. Trên cửa sổ vẫn còn rèm chớp.
 
"Rèm chớp này dùng được."
 
Isaiah kéo, xoay rèm chớp để điều chỉnh góc độ nói.
 
"Vậy sao?"
 
"Ừ. Như thế này thì không cần treo rèm che ánh sáng nữa. Tất nhiên là phải dọn sạch trước."
 
"Vậy thì dùng cái này đi. Nếu cần có thể thay cái mới."
 
"Không cần, cái này được rồi. Độ rộng và khoảng cách của các thanh dọc vừa vặn."
 
Isaiah mở hoàn toàn rèm chớp, mở cửa sổ. Bên ngoài vẫn mưa như trút nước, nhưng không có hạt mưa nào bay vào. Gió cũng không mạnh.
 
"Tốt hơn tưởng tượng."
 
"Đúng không?"
 
"Ừ."
 
Cậu hiểu tại sao Bran lại chọn tòa nhà này. Nếu bên cạnh có một tòa nhà tương đương, bất kể ứng dụng thời tiết ghi lại hướng gió thế nào, ở đây cũng sẽ có gió lớn. Nhưng trong phạm vi 400 thước xung quanh không có tòa nhà cao tầng nào. Cửa sổ hướng Bắc, buổi chiều muộn bắt đầu phục kích cũng không phải đối mặt với ánh mặt trời lặn, mắt sẽ không mỏi. Quan trọng nhất là tầm nhìn thoáng đãng, từ đây đến nhà thờ có thể nhìn thấy rõ ràng. Bệ cửa sổ cũng rộng, đặt giá súng rất vừa vặn.
 
"Hơn nữa cách âm rất tốt, quả nhiên là văn phòng cao cấp."
 
Không biết từ lúc nào Bran đã đi đến bên cạnh, ngắm nhìn nhà thờ ở phía xa nói.
 
"Đúng là hơi xa, nhưng 1400 thước vẫn có thể làm được."
 
"Ừ..."
 
Isaiah do dự trả lời, Bran lên tiếng trước:
 
"Đâu phải tay mơ, khoảng cách này chẳng là gì."
 
“Đúng không?” Anh cười nói, khiến người ta khó chịu. Thái độ đương nhiên tham khảo ý kiến cũng khiến người ta khó chịu, nhưng khó chịu nhất là anh ta biết mình quyến rũ đến mức nào. Isaiah suýt nữa không nhịn được mà cười theo, đành cố ý làm mặt lạnh lùng nói:
 
"Nói cái gì vậy. Nói là 1400 thước, thực tế có 1500 thước đấy."
 
"Xêm xêm."
 
"Xêm xêm cái gì."
 
"Đừng có keo kiệt thế. Em đã lấy bảy mươi nghìn đô la rồi mà."
 
"Người khác còn tưởng là anh bỏ tiền ra đấy. Ăn chực nằm chờ của Chester."
 
"Anh thực sự cảm ơn Chester."
 
Bran giả vờ khiêm tốn nói. Cuối cùng Isaiah cũng không nhịn được mà cười.
 
Mặc dù không có gió, nhưng trời mưa cứ mở cửa sổ mãi cũng nhanh chóng lạnh đi. Isaiah đóng cửa sổ nói:
 
"Nhưng có vẻ tôi phải đến Virginia một chuyến nữa."
 
"Tại sao?"
 
"Để lấy đạn Magnum."
 
Mặc dù Bran có đạn Magnum, nhưng Isaiah cuối cùng vẫn không mang theo được. Nhưng nếu là Chester, thì không cần phải do dự nữa.
 
"Em không nói là sẽ dùng AT sao? AT của em toàn cỡ nòng 30 thôi mà?"
 
"Không, có một khẩu điều chỉnh thành cỡ nòng .338. Hơn nữa đạn Magnum không phải để dùng cho AT, mà là cho M24A2. Nếu thời tiết hôm đó không tốt, tổ hợp này tương đối an toàn nhất."
 
"Hình như anh có thấy đạn .338 Winchester Magnum trong hộp đồ của em."
 
"Đúng vậy, để cùng với nòng súng điều chỉnh thành cỡ .338."
 
"Vậy em dùng luôn cái đó không được sao?"
 
"Quá chậm. Vượt quá 700 thước thì không đạt được 500m/s. Tôi phải mang Lapua đến."
 
"Không dùng đạn KTW sao?"
 
"Không cần thiết."
 
Isaiah quay đầu nhìn lại nhà thờ.
 
"Dù sao dùng đạn KTW là để xuyên áo chống đạn. Nếu một phát bắn trúng đầu, thì không cần đạn KTW nữa. Dù sao ở khoảng cách này, tốc độ không giảm là quan trọng nhất, đạn Magnum tốt hơn."
 
"Nói như chắc chắn bắn trúng đầu vậy."
 
Bran khoanh tay nói.
 
"Phải bắn trúng đầu thôi."
 
Isaiah trả lời bình tĩnh. Đây không phải là vấn đề có làm được hay không, mà là có thể hoàn thành nhanh chóng và suôn sẻ hay không. Ít nhất là với cậu.
 
"Tỷ lệ thành công trong 1000 yard là bao nhiêu? Dữ liệu chính thức."
 
"Khoảng 93% trong mười năm. Nhưng hai năm gần đây vượt quá 98%."
 
Bran dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi gật đầu nói:
 
"Đúng vậy, bắn trúng tim Irina không phải là sai lầm."
 
Isaiah ngay lập tức cảm thấy máu toàn thân lạnh đi. Lời nhắc đến bất ngờ này khiến cậu càng thêm dao động.
 
"Nhân tiện, em có biết Irina lúc đó không mặc áo chống đạn không?"
 
Ngược lại, Bran vẫn như thường lệ. Nói về sự thật cái chết của người yêu cũ một cách bình tĩnh đáng kinh ngạc.
 
Chính sự bình tĩnh ấy mới khiến người ta tuyệt vọng. Với anh, chuyện đó đã là quá khứ nhạt nhòa. Nhưng với Isaiah, nó vẫn là một ký ức khủng khiếp, vẫn còn rỉ máu.
 
Bất cứ điều gì—với Bran đều là chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng lưu tâm. Nhưng với Isaiah, lại mang sức nặng của ý nghĩa, của hồi ức, của những dấu ấn không thể xoá mờ. Tất cả những gì từng xảy ra giữa hai người, kể cả bây giờ, và sau này, có lẽ cũng sẽ chỉ là “chuyện không quan trọng” trong mắt Bran. Mãi mãi như vậy.
 
"Không, tôi không biết. Đó mới là sai lầm."
 
Isaiah không chút biểu cảm đứng dậy khỏi bệ cửa sổ nói.
 
"Vốn định khoét một lỗ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta… tiếc thật."
 
Cậu cũng muốn để lại cho Bran thứ gì đó—dù là hối hận, vết sẹo, hay nỗi nhục. Một điều gì đó khiến anh phải nhớ. Để rồi mỗi khi vô tình nghĩ lại, tim sẽ lạnh đi từng nhịp, miệng sẽ đắng ngắt như nuốt phải tro tàn. Để anh, cũng như cậu, không thể thoát được.
 
"Em nói dối không thành thạo lắm."
 
Nhưng Bran vẫn bình tĩnh nói. Thái độ điềm nhiên đó khiến Isaiah càng thêm đau khổ. Dù mình có vật lộn thế nào, cũng không thể mang đến cho anh chút tổn thương nào.
 
"Nói dối gì?"
 
Isaiah không thèm nhìn Bran, bước ra khỏi văn phòng.
 
"Vậy em thật sự nhắm vào đầu cô ấy?"
 
Bran đi theo sau nói.
 
"Trong cụm tòa nhà đó, khoảng cách xa nhất cũng chỉ 400 yard. Một xạ thủ như em mà phạm sai lầm ngớ ngẩn thế? Hay là em không muốn trúng?"
 
"Đúng vậy, nên hãy cảm thấy vinh dự đi. Người yêu của anh đã lọt vào 2% hiếm hoi đó."
 
Isaiah bực bội nói, rẽ qua góc hành lang. Bước chân nhanh hơn, tốc độ nói cũng nhanh hơn.
 
"Tôi luôn muốn giết cô ta. Mỗi lần thấy cô ta đứng cạnh anh, tôi đều phát điên. Nên khi cơ hội tới, tay tôi run lên vì phấn khích. Vậy đủ chưa?"
 
Cậu muốn nhanh chóng rời khỏi hành lang mê cung này. Nơi đây quá ngột ngạt và chóng mặt.
 
Nhưng dù rẽ thế nào, cũng không thấy cái thang máy chết tiệt. Lúc này, Bran lại gần nghiêng đầu quan sát mặt Isaiah.
 
"Rốt cuộc tại sao em tức giận thế?"
 
Bran cười hỏi. Nụ cười đó quá đẹp, Isaiah càng thêm tức giận hét lên:
 
"Vì cô ta không hợp với anh!"
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo