Bọ Trong Hổ Phách - Chương 73

Chương 73

"Vì cô ta không hợp với anh!"
 
Cậu biết đó không phải trọng tâm vấn đề. Nhưng chẳng sao cả. Điều quan trọng là làm anh đau.
 
"Cô ả người Nga cũ kỹ đó—không hợp với anh!"
 
Lời vừa ra khỏi miệng, Isaiah lập tức hối hận. Không phải vì nói dối. Mà vì chính mình là người đang bị tổn thương nhiều hơn.
 
Càng nói, càng như tự xé da xé thịt mình. Cảm giác như đang chìm dần trong một đầm lầy mà mỗi lần vùng vẫy lại càng lún sâu.
 
"Em cho rằng có ai hợp làm đối thủ của tôi không?"
 
May mắn là khi rẽ qua khúc cuối, thang máy đã hiện ra. Isaiah vờ như không nghe thấy gì, bước nhanh đến nhấn nút gọi tầng.
 
"Chẳng lẽ là em?"
 
Bran dừng lại ngay bên cạnh, nghiêng đầu hỏi tiếp, giọng nhẹ như trêu chọc.
 
"Isaiah Cole không cũ kỹ hơn Irina?"
 
"Làm sao có thể."
 
Isaiah bật cười. Thật lòng. Một tiếng cười chua chát và buồn cười đến vô lý.
 
"Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
 
Thang máy đang ở tầng hầm thứ hai, mất một lúc mới lên tới nơi. Hơn nữa vì là tòa nhà cũ, tốc độ rất chậm.
 
Isaiah sốt ruột nhìn chằm chằm vào những con số thay đổi chậm chạp.
 
"Bran, tôi rất tiếc vì đã giết Irina."
 
Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói. Isaiah vì câu nói bất ngờ này mà hoảng hốt nhìn sang. Bran không nhìn Isaiah, anh đang nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, chính xác hơn là hình ảnh phản chiếu của họ trên cửa thang máy.
 
"Nhưng nếu gặp tình huống tương tự lần nữa, tôi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy."
 
"..."
 
Hai người trong cửa thang máy trông như đang đứng cạnh nhau, nhưng thực ra không phải. Isaiah để bấm nút đã bước lên phía trước vài bước. Lúc này Isaiah mới nhận ra, Bran thông qua cửa thang máy đã nhìn thấy khuôn mặt mà mình không thể nhìn thấy.
 
"Những lời em đã khóc từng nói."
 
Cuối cùng Bran cũng quay đầu lại. Ánh mắt gặp nhau, Bran nhìn Isaiah đang bối rối bình thản cười.
 
"Tất nhiên, có thể em không nhớ rồi."
 
Câu nói này khiến cơn giận vừa nguôi ngoai của Isaiah lại bùng lên.
 
"Tại sao anh luôn nhắc đến chuyện đó?"
 
Nhắc đến chuyện đó, bản thân dù thế nào cũng không thể phản bác. Xét cho cùng bản thân không nhớ, Bran nói gì cũng không thể phản bác được.
 
Nhưng ngoài ra, việc Bran nhắc đến chuyện đó khiến cậu rất khó chịu. Anh vui vẻ nói về những ký ức mà mình không biết, liên quan đến mình, điều này khiến cậu rất khó chịu.
 
"Tại sao anh luôn nhắc đến những chuyện tôi không nhớ?"
 
"Vậy tại sao em luôn nhắc đến chuyện quá khứ?"
 
Bran dường như đã chuẩn bị sẵn đáp án hỏi ngược lại.
 
"Cái gì..."
 
Isaiah không tự chủ lẩm bẩm, không ngờ lại bị hỏi câu này.
 
"Tại sao em không nhìn anh của hiện tại, mà cứ bám lấy hình bóng anh của hai mươi năm trước?"
 
Đỉnh đầu vang lên tiếng chuông leng keng. Thang máy đã đến tầng 25. Theo tiếng xào xạc, cánh cửa phía sau mở ra. Nhưng Isaiah không nhúc nhích được, như bị ai đóng đinh tại chỗ. Bran quay sang, nhìn cậu với ánh mắt như biết rõ tất cả, khẽ cười.
 
"Tại sao? Vì đó là vị thần hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của em."
 
"..."
 
"Bàn luận về con người không hoàn hảo trước mắt, không bằng hồi tưởng vị thần hoàn mỹ nay đã không còn tồn tại, có thể kích thích lòng tin hơn."
 
Không phải sao? Bran cười nói bước vào thang máy. Isaiah chỉ ngơ ngác nhìn Bran. Ngay trước khi cửa đóng lại, Bran nắm lấy cánh tay Isaiah, gần như là cưỡng ép kéo cậu vào thang máy.
 
Trên đường đến bãi đậu xe, hai người không nói câu nào. Trên xe đến tòa nhà Titan cũng vậy.
 
May mắn là sau khi đến tòa nhà Titan, họ tự nhiên thảo luận về cách thức vào, vấn đề an toàn, có thể nói được vài câu. Nhưng đều là chuyện công việc, không có tán gẫu. Isaiah không biết nên nói gì, hoặc đúng hơn là cảm thấy chẳng có gì để nói. Còn Bran, có vẻ như cũng chẳng muốn trò chuyện.
 
"Anh đến rồi sao?"
 
Đến phòng 2208, bấm chuông cửa, Samuel đang đợi bên trong mở cửa.
 
"Chester gọi điện à?"
 
Bran vừa nói vừa đẩy cửa bước vào. Isaiah đi theo phía sau khựng lại ở cửa. Vốn tưởng là văn phòng trống, không ngờ trước mắt lại là một phòng khách bình thường. Dạo gần đây nhiều tòa nhà văn phòng cải tạo thành nhà ở, có vẻ như đây cũng là trường hợp như vậy.
 
"Vâng, vừa mới đây, khoảng ba phút trước."
 
Samuel đưa điện thoại thông minh của Isaiah cho Bran.
 
"Không nghe chứ?"
 
"Vâng."
 
"Vất vả rồi, đi đi."
 
Samuel rời đi, Bran cởi áo khoác rồi ngồi xuống sofa phòng khách. Isaiah cũng muốn cởi áo khoác dài. Có lẽ Samuel đã điều chỉnh máy sưởi lên cao, không khí khá ngột ngạt.
 
Nhưng không hiểu sao, cậu không thể cởi áo khoác. Nếu lúc Samuel còn ở đây, vừa vào cửa đã cởi áo khoác thì tốt rồi. Bây giờ chỉ còn hai người, cởi áo khiến cậu hơi do dự. Hơn nữa đây không phải là văn phòng lạnh lẽo, mà là một căn nhà được bày trí ấm cúng - trên tường treo đèn nháy Giáng sinh, dưới sàn trải thảm trắng - không khí càng thêm khó xử.
 
Isaiah tránh ánh mắt Bran. Cậu giả vờ quan sát xung quanh, tiện tay mở một cánh cửa bên cạnh bước vào. Không ngờ lại là phòng ngủ. Cậu đứng một lúc rồi bật công tắc đèn, lại tắt. Làm ra vẻ như đang đánh giá căn phòng, rồi hỏi vọng ra:
 
"Anh tìm được chỗ này kiểu gì vậy?"
 
Bran ở phòng khách trả lời:
 
"Trên ứng dụng Airbnb."
 
"Hóa ra là homestay à..."
 
Isaiah khẽ lẩm bẩm, ánh mắt quét qua chiếc giường cỡ lớn đã được dọn dẹp tươm tất. Những chi tiết nhỏ rải rác trong phòng đều là dấu vết đặc trưng: hai bộ đồ dùng cá nhân mới nguyên, khăn tắm trắng xếp ngay ngắn trong tủ, một tờ giấy hướng dẫn Wi-Fi đặt trên kệ đầu giường. Trong phòng khách, chiếc sofa kiểu Ý là loại có thể kéo ra thành giường phụ.
 
"Không tệ."
 
Quay lại phòng khách, Isaiah cuối cùng cũng cởi áo khoác treo lên giá, đi đến cửa sổ. Kéo rèm mở cửa sổ, bóng dáng nhà thờ St. Patrick từ xa hiện ra trước mắt. Quả nhiên gần hơn nhiều so với nhìn từ Debel Financial.
 
"Khoảng cách này nhắm mắt cũng bắn trúng."
 
"Hoàn toàn có thể."
 
Bran đứng dậy từ sofa giường, đi đến bên cạnh Isaiah, khoanh tay nhìn nhà thờ trong đêm.
 
"Sau khi buổi cầu nguyện tối kết thúc sẽ tối hơn, cần kính nhìn đêm."
 
"Đúng vậy."
 
"Phiền phức nhỉ."
 
Bran tự lẩm bẩm đóng cửa sổ lại, rồi đưa điện thoại cho Isaiah.
 
"Gọi cho Chester, bật loa ngoài."
 
Isaiah thở dài nhận điện thoại. Tìm thấy lịch sử cuộc gọi nhấn nút gọi, sau bốn tiếng chuông Chester nghe máy.
 
-Này nhóc, sao không nghe điện thoại?
 
"Đang đi vệ sinh."
 
Isaiah lười biếng trả lời. Vốn dĩ lười động não với Chester, ứng phó qua loa một câu, nhìn thấy Bran ngồi trên sofa giường lặng lẽ mỉm cười, mới cảm thấy hơi xấu hổ. Isaiah vội vàng quay người hướng về cửa sổ.
 
-Dù sao, giờ cậu đang ở đâu?
 
Chester thản nhiên hỏi. Xét cho cùng hắn luôn dùng ứng dụng theo dõi GPS để xem.
 
"Tòa nhà Titan."
 
-Đến đó làm gì?
 
Isaiah giải thích không tìm được nơi nào thích hợp khác, nên đến đây. Chester kéo dài giọng nói.
 
-Tòa nhà Titan à...
 
-Gần đó cũng chỉ có nơi đó thôi. Vậy, cậu thấy ổn chứ?
 
"Hiện tại ở tầng 22, không tệ."
 
-Tầng 22? Sắp đến tầng cao nhất rồi chứ? Ở đó có văn phòng trống không?
 
"Không phải văn phòng, là homestay. Tìm thấy trên ứng dụng Airbnb."
 
Isaiah trả lời theo lời Bran nói.
 
-Ra vậy. Điểm bắn tỉa ở phòng khách hay phòng ngủ?
 
"Phòng khách."
 
-Cần xây dựng thêm công sự bắn tỉa không?
 
"Không cần."
 
-Rèm cửa thì sao? Trước đây cậu ở Lombard không phải yêu cầu lắp rèm chắn sáng sao?
 
"Ừ..."
 
Isaiah không tự chủ lẩm bẩm một tiếng.
 
Lombard chỉ khu vực xung quanh câu lạc bộ Lombard do Chester quản lý, đồng thời cũng là nơi Isaiah xử lý thành viên gia đình Martino. Ở đó khách sạn giá rẻ san sát, rất dễ tìm điểm bắn tỉa.
 
Nhưng vấn đề là Chester. Dù Isaiah đã nhắc nhở trước, tên ngốc này cho đến ngày hôm đó hoàn toàn quên mất sự tồn tại của rèm chắn sáng. Thậm chí hai lần đều như vậy. May mắn là, lần đầu tiên cửa sổ khách sạn rất nhỏ, rèm tuy mỏng nhưng màu sẫm, không có vấn đề gì lớn. Lần thứ hai thì không được, cửa sổ rất lớn, rèm chớp hoàn toàn hỏng. Kết quả là Manny phải cầm chăn bẩn đứng trên ghế che chắn cửa sổ.
 
Lần này dù chỉ là nói, nhưng Chester chủ động chuẩn bị rèm chắn sáng. Thực ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên — ngược lại nên cảm thấy ngạc nhiên hơn vì hắn hai lần đều quên — nhưng xét đến đối phương là Chester, cũng không khỏi cảm thấy hắn tiến bộ.
 
"Được rồi, anh cũng nên hiểu chuyện. Cuối cùng anh cũng trưởng thành rồi, Chester."
 
-Cậu nói cái gì vậy.
 
Chester tức giận hét lên, nhưng trong giọng nói ẩn chứa sự vui mừng.
 
"Chờ chút."
 
Isaiah sờ vào rèm cửa phòng khách. Rèm làm bằng vải dệt hoa tuy dày, nhưng không chắn sáng.
 
Dù sao cũng không thật sự bắn, nói vậy không có vấn đề gì. Bây giờ là ban đêm, nhà hướng bắc, mức độ này cũng đủ rồi. À, không đúng. Để Chester không nghi ngờ, vẫn nên đổi thành rèm chắn sáng.
 
Cậu đang loạn cả suy nghĩ, dùng ngón tay vô thức nghịch rèm cửa.
 
"...!"
 
Đột nhiên bị ôm eo từ phía sau, Isaiah suýt nữa hét lên. Cố gắng nhịn được, ngẩng đầu lên lúc này ánh mắt đụng phải chính mình trong cửa sổ.
 
Bản thân trong cửa sổ bị Bran ôm siết lấy từ phía sau. Xét cho cùng trong nhà này chỉ có hai người họ, đây là chuyện đương nhiên.
 
Nhưng rốt cuộc là lúc nào, không, quan trọng hơn là tại sao đột nhiên như vậy?
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo