Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
“Gì cơ, giám đốc á?”
Bà ngơ ngác nhìn, rồi nheo mắt lại, đảo mắt từ đầu đến chân người đàn ông to lớn một lượt.
Trước ánh nhìn rõ ràng mang tính dò xét của bà, người cảm thấy ngại lại là Ha Kyung. Cậu biết lỗi là do mình đã không giải thích rõ rằng giám đốc không phải là một “cô gái Seoul” như bà từng hiểu, mà là một “ông chú Seoul”. Nhưng mà dù vậy… nhìn như thế cũng hơi lộ liễu quá rồi…
Sợ Moo Hyun khó chịu vì bị soi mói như đang bị điều tra, Ha Kyung vội vàng giới thiệu anh ngay.
“À, bà ơi. Đây là giám đốc của công ty cháu đang làm việc ạ.”
“Cháu là Lee Moo Hyun, chào bà ạ.”
Nghe Ha Kyung giới thiệu, Moo Hyun cúi đầu chào. Giọng anh trầm ấm lại một lần nữa vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp.
“Ra, ra là vậy hả. Trời ơi, mau lại đây ngồi đi! Vất vả quá, đưa thằng Ha Kyung về tận đây!”
Bà như sực tỉnh sau lời chào của anh, vội chỉ vào chỗ bên cạnh mời ngồi. Moo Hyun không từ chối, ngồi xuống luôn dưới sàn. Thấy vậy, Ha Jo phải nhanh chóng lùi ra sau, rồi lại luống cuống chạy sang ngồi sát cạnh anh trai.
Người đàn ông mà khi đứng thì đỉnh đầu gần chạm trần nhà, dù đã ngồi xuống cũng không hề bớt “khổng lồ” hơn. Cái thân hình choán cả căn phòng khiến không chỉ bà mà cả đôi mắt của Ha Jo — em trai Ha Kyung — cũng run lên khe khẽ.
“Thế… chú là giám đốc á? Công ty Ha Kyung làm đó? Công ty đó có tận hai giám đốc hả?”
Không rõ bà đang hỏi ai, chỉ biết là câu hỏi cứ tuôn ra liên tiếp. Ha Kyung, người vừa nãy còn hùng hổ lớn tiếng bắt bà đi viện, giờ chỉ biết im thin thít như con sò.
Vì quá vội vàng chạy về khi nghe tin bà bị thương, cậu hoàn toàn quên mất chuyện mình chưa từng kể rõ về "thân phận thật sự" của giám đốc. Cũng không hề lường trước được, nếu bà biết “giám đốc đó” chính là “giám đốc này” thì sẽ thấy sốc cỡ nào.
Cổ Ha Kyung cúi gập dần xuống, như con rùa rụt đầu. Dù lúc kể chuyện hai người đang quen nhau, cậu từng hào hứng chia sẻ đủ thứ, nhưng riêng về việc Moo Hyun chính là giám đốc công ty thì cậu chưa một lời nhắc đến.
“Công ty chỉ có một giám đốc là cháu thôi ạ.”
“Hở…?”
“Trước hết, bà hãy đến bệnh viện đi đã. Ha Kyung lo cho bà lắm đấy.”
Dù bình thường lời con cháu bà chẳng buồn nghe tới, nhưng lần này, bà lại gật đầu cái rụp.
“Vậy thì… giám đốc, cậu đỡ tôi dậy được không? Mấy cái thằng heo con này mà cõng tôi đi thì kiểu gì cũng ngã cho xem.”
Bà nhìn hai đứa cháu với thân hình bé tí mà khẽ tặc lưỡi, vẻ không hài lòng. Dù tộc cá heo sông vốn nổi tiếng là nhỏ người hơn so với các tộc cá heo khác, nhưng khi đặt cạnh ông giám đốc từ Seoul kia thì thở dài là chuyện khó tránh khỏi.
Nghe tiếng tặc lưỡi của bà, hai anh em nhà cá heo phụng phịu má đầy vẻ oan ức. Vì chính bà mới là người có thân hình nhỏ nhắn, cao chưa quá 150cm cực kỳ đáng yêu kia mà.
“Mời bà lên lưng ạ.”
Moo Hyun quay lại, đưa lưng ra trước mặt bà. Ha Kyung giật mình vội bước tới, bảo để mình cõng bà, nhưng anh chẳng buồn để tâm.
Một giám đốc công ty — hoặc cũng có thể là đại ca xã hội đen — vậy mà giờ lại cõng bà trên lưng. Vậy mà bà lại nở nụ cười rạng rỡ. Đến mức còn vỗ vai anh đôm đốp, bảo rằng lưng anh thoải mái chẳng khác gì đang ngồi trong xe limousine.
Cậu cũng biết cái lưng đó vững chãi và thoải mái ra sao… À không, không phải thế!
Người vốn ghét nhận sự giúp đỡ từ người khác như bà, cớ sao lại nhận lấy lòng tốt của giám đốc dễ dàng đến thế? Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng Ha Kyung khi cậu lẽo đẽo đi sau Moo Hyun và bà.
Bên cạnh cậu, Ha Jo cũng lật đật chạy theo, rồi bất ngờ thốt lên một tiếng “Oa~!” đầy kinh ngạc. Cậu nhóc đang đứng trước chiếc xe mà Ha Kyung đã cùng giám đốc về đây, mắt sáng rỡ không rời.
“Cái này đúng là siêu đắt luôn á…! Giám đốc của anh chắc là giàu lắm luôn đó nha!”
“Này, Kang Ha Jo! Em làm gì thế! Mau qua đây!”
“Rồi mà… Nhưng mà thật đấy, xe này ít cũng hơn ba tỉ đó. Em thấy lạ nên mới ngắm tí mà.”
Dù bị Ha Kyung kéo đi, Ha Jo vẫn không thể rời mắt khỏi chiếc xe. Ha Kyung đánh nhẹ một cái lên trán em trai, rồi kín đáo liếc sang giám đốc để dò phản ứng. Bình thường anh không phải kiểu người để tâm đến chuyện xe cộ, nhưng cậu không dám chắc liệu anh có khó chịu trước sự phấn khích thái quá của em mình không.
Tuy nhiên, trái với nỗi lo của Ha Kyung, Moo Hyun chẳng hề bận tâm, chỉ chú tâm vào việc đỡ bà ngồi lên xe một cách an toàn.
“Lên đi.”
Sau khi cài dây an toàn cho bà xong, Moo Hyun quay sang nói với Ha Kyung. Cậu lập tức ngồi vào ghế phụ. Ở ghế sau, chẳng biết từ khi nào, Ha Jo đã ngồi cạnh bà rồi.
Dù không hét lên như lúc nãy, nhưng Ha Jo trông như sắp thốt ra tiếng cảm thán đến nơi, chân không ngừng nhún nhảy. Ngoại thất của xe đã đủ khiến người ta xuýt xoa, còn nội thất thì đúng là đỉnh cao.
Chất liệu ghế mềm mịn vượt xa cái xe van cũ kỹ của trưởng thôn, khiến nước bọt như muốn nhỏ ra khỏi miệng. Trước vẻ phấn khích lố bịch đầy bản năng của đứa em trai, Ha Kyung khẽ thở dài.
“Sao lại thở dài?”
“Tại em thấy nó xấu hổ quá…”
Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu, còn Moo Hyun thì bật cười khẽ.
“Có gì đâu, em với nó giống nhau mà.”
“Gì ạ? Em với nó á? Sao… sao lại!”
Bị so sánh với em trai, Ha Kyung phản ứng ngay lập tức. Cậu bắt đầu liệt kê từng điểm khác biệt, nào là mình cao hơn, đẹp trai hơn, đâu có giống gì đâu — cái cách cậu lắp bắp phản bác, mím môi cãi lý trông thật đáng yêu.
Moo Hyun khẽ xoa đầu cậu qua lớp mũ, như một cách đồng tình ngầm. Nếu không làm thế, chắc cậu sẽ phồng má như cá nóc suốt cả chặng đường đến bệnh viện mất.
Tuy vậy, sự thật là hai anh em giống nhau đến ngạc nhiên.
Khi nãy, lúc vừa đến nơi và theo chân Ha Kyung lao vào nhà, Moo Hyun thực sự đã bất ngờ — dù không để lộ ra mặt.
Trong nhà là một cậu học sinh cấp ba với mái tóc hồng rối bời và chiếc mũ lưỡi trai. Một Ha Kyung thời trung học — y như bản chính đang đứng cạnh nhau nhìn chằm chằm vào anh, cảm giác đó đúng là cú sốc nhẹ.
Dĩ nhiên, trong hai người thì bản gốc Ha Kyung vẫn là dễ thương và đáng yêu nhất. Nhưng nhờ vậy mà Moo Hyun cũng dần có thiện cảm với gia đình cậu.
Là một imoogi — rồng non — sinh ra từ trứng và lớn lên đơn độc, trừ vài trường hợp đặc biệt, Moo Hyun vốn không có khái niệm "gia đình".
Nên lần này, nếu xem như cơ hội được “chơi trò gia đình” thì cũng chẳng tệ. Đặc biệt nếu những người tham gia là người thân của Ha Kyung thì lại càng tốt.
Thậm chí, anh còn thấy vui. Và nếu tiện thể khiến Ha Kyung “mắc nợ” mình một chút thì cũng không sao cả.
Dù đầu óc đang suy tính đủ điều, gương mặt Moo Hyun vẫn điềm tĩnh trong khi lái xe.
Đến phòng khám chỉnh hình quen thuộc, vừa được khám là đúng như những gì Ha Kyung đã cằn nhằn trước đó, y bác sĩ cũng lặp lại nguyên văn:
“Trời ơi, bà ơi! Nhìn này! Xương nứt toác ra luôn rồi! Mà còn để vậy nữa là cái chỗ này này nó nẻ ra rồi gãy gọn lỏn đấy bà ơi!”
“Gì mà gãy gọn lỏn chứ, quá lời!”
“Thế chứ còn gì nữa! Bà sống ngoài ruộng như thế mà còn không chịu đi viện à?!”
Với mối quan hệ đã gần 30 năm, bác sĩ và bà cãi nhau chí chóe chẳng kiêng dè gì cả.
Nhìn hai người lớn tiếng ồn ào, cả nhân viên lẫn các bệnh nhân khác vẫn ung dung làm việc của mình, ai nấy đều tỏ vẻ bình thường như thể chuyện này xảy ra hàng ngày.
Chỉ có hai anh em nhà cá heo là mặt mày tái mét, như sắp khóc đến nơi.
“V-vậy phải làm sao ạ? Phẫu thuật hả? Có cần nhập viện không ạ?”
“Không, chưa đến mức đó. À mà Ha Kyung, con về hồi nào đấy? Bác nhớ là con lên Seoul làm việc rồi mà?”
Bác sĩ nhìn Ha Kyung cười tươi. Cảm giác như mới hôm qua cậu còn là thằng nhóc nhảy từ mỏm đá xuống bị rách trán đến khám, giờ đã trưởng thành, tự lo được cho gia đình — thật đáng tự hào và cũng lạ lẫm.
“Dạ… nghe tin bà bị đau nên con tranh thủ về một chút ạ.”
“Ừ, về đúng lúc đấy. Chậm chút nữa là phải bó bột cả tháng luôn rồi.”
Nghe bác sĩ nói vậy, hai anh em cá heo lập tức “Hic!” một tiếng, hít sâu kinh hãi, rồi rụt cổ lại.
Bà thì lại nổi cáu, bảo bác sĩ làm gì dọa bọn trẻ. Bác sĩ chẳng thèm chớp mắt, đi luôn để chuẩn bị dụng cụ bó bột.
Vừa thấy bác sĩ khuất bóng, Ha Kyung — vốn đang dỗ dành em — liền nổi giận hầm hầm bước lại gần bà.
“Thấy chưa bà! Chân bà nứt xương thật đấy! Phải bó bột luôn đấy!”
“Trời đất, chỉ là nứt chút xíu thôi mà, làm quá!”
Bà gắt lên như để che giấu sự ngượng ngùng, rồi liếc Ha Kyung một cái. Cái liếc đó làm cậu khựng người lại, hơi lùi về sau một bước.
“Còn cái thằng heo con này…”
“Cháu? Cháu làm sao cơ?”
“Giám đốc hả? Gì cơ, phụ nữ lớn tuổi hả? Cái thằng heo con mất nết này, trong mắt mày thằng cha to như cái cổng là đàn bà hả?!”
“Bà ơi! Giám đốc đẹp trai thế mà, tất nhiên là không phải rồi!”
Chuyển sang chủ đề về giám đốc, mặt Ha Kyung lập tức đỏ bừng vì xấu hổ. Bà nhìn đứa cháu trai như đang đắm chìm trong tình yêu, lắc đầu ngao ngán.
“Thích dữ vậy hả.”
“Dạ… thích lắm luôn.”
“Trời ạ, tôi đến chịu mấy người rồi!”
Bà lắc đầu cười khẩy, không tin nổi. Cái thằng cháu trai cứ lăn lộn thích thú vì mang về được thằng cha đen thui nào đâu, đúng là hết thuốc chữa.
Rõ ràng trong mắt bà, đứa cháu này quý giá đến mức chẳng ai xứng đáng cả.
Chán nản, bà vỗ mạnh một cái vào lưng Ha Kyung. Bị đánh sau bao lâu, cơn đau lan đến khiến cậu chảy cả nước mắt.
Trúng ngay chỗ không với tới, cậu chỉ biết nhăn nhó rên rỉ.
Ngay lúc ấy, Moo Hyun bước vào phòng xử lý, đưa bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lưng Ha Kyung.
“Người nhỏ xíu thế này, đánh vào đâu được chứ.”
Câu phản đối nhẹ nhàng ấy khiến bà nhíu mày tức thì, lông mày nhăn tít lại — rõ ràng là cả hai đứa đang thi nhau làm bà phát điên.