Cách để Omega phản diện sống sót - Chap 5

Thấy Thái tử William vung kiếm trước, Henry đến gần giá vũ khí. Mặc dù thấy nhiều loại vũ khí khác nhau, cậu vẫn do dự không biết nên chọn cái nào.

'Không có súng!'

Thật đáng tiếc khi thế giới này lại không dùng súng. Bắn súng là sở trường của cậu, thậm chí từng được nghỉ phép khen thưởng trong quân đội vì thành tích đó. Thế nhưng cậu lại không hứng thú với việc vung gậy. Nếu biết trước sẽ bị đưa vào một cuốn tiểu thuyết, cậu đã học kiếm đạo rồi, nhưng tiếc thay, việc đến đây quá đột ngột.

Tuy nhiên, cậu cũng có một chút kinh nghiệm với taekwondo và judo khi mơ ước trở thành vệ sĩ, mặc dù bây giờ những kỹ năng đó không có ích gì.

'Nếu bị một trong những thanh kiếm đó chém thì toang thật.'

Cuối cùng cậu cũng chọn một thanh kiếm gỗ tập luyện phù hợp nhưng lại nặng một cách bất ngờ. Cậu vung thử và ngạc nhiên về cách cơ thể mình di chuyển tốt.

'Mình cứ nghĩ mình sẽ yếu ớt và mỏng manh...'

Ít nhất thì cậu vẫn có thể vung kiếm gỗ một cách dễ dàng. Chân cậu giữ vững, tay cũng điều khiển thanh kiếm khá tốt.

Hài lòng với kết quả bất ngờ này, Henry vung kiếm tự tin hơn.

Tuy không phải kiểu bẩm sinh đã giỏi kiếm thuật như thể linh hồn từng luyện qua, nhưng cậu vẫn thấy hài lòng.

Khi cậu đang nghịch thanh kiếm gỗ, Edwin đến gần. Edwin cũng chọn một vũ khí một cách hờ hững.

"Cậu hôm nay kỳ lạ thật đấy."

Henry tự nhủ. Không, tôi đã hành động kỳ lạ từ hôm qua rồi.

"Không phải một người có thể thay đổi sau một đêm, nên hãy cứ xem đi."

"Tùy anh."

Vì quả thực cậu đã thay đổi chỉ sau một đêm, nên Henry cũng chẳng mấy lo lắng. Trong lúc cậu tiếp tục vung kiếm gỗ, phớt lờ Edwin, thì Edwin lại chọn một cây thương trông nặng rồi vung lên một cách dễ dàng.

Nghe thấy âm thanh đáng sợ của nó khi cắt xuyên không khí, Henry cảm thấy một sự khó chịu.

Chỉ mới vài khoảnh khắc trước, cậu đã rất ấn tượng với sức mạnh của chính mình, nhưng Edwin lại làm lu mờ điều đó bằng cách sử dụng một vũ khí cồng kềnh như vậy một cách dễ dàng.

Henry giữ khoảng cách với Edwin.

Một nửa trong cậu muốn tránh tình huống nguy hiểm là bị cây thương của Edwin xiên, và nửa còn lại chỉ đơn giản là không muốn ở gần anh ta. Đó là một phản ứng tự nhiên.

Henry điều chỉnh tư thế, dang hai chân cách nhau một khoảng cố định, hơi khuỵu gối và nắm chặt thanh kiếm gỗ.

Henry chĩa thanh kiếm gỗ vào Edwin. Mặc dù Edwin là nhân vật chính tàn nhẫn, nhưng họ đã biết nhau từ thời thơ ấu.

Edwin thực sự phải đẩy Henry đến bờ vực của cái chết sao? Những hành động sai trái của Henry đều là một nỗ lực tuyệt vọng để nhận được tình yêu của Edwin, nhưng Edwin đã không trân trọng những tình cảm chân thành của cậu ta.

Khi cảm xúc dâng trào trong lòng, ánh mắt của Henry trở nên sắc bén hơn, và bầu không khí xung quanh cậu trở nên lạnh lẽo.

Cảm nhận được sự thù địch nhắm vào mình, Edwin siết chặt cây thương. Ai lại thể hiện ác ý như vậy với anh ở đây?

Có sát thủ nào đang ẩn mình trong cung điện của thái tử không? Edwin, cố gắng không để lộ sự hiện diện của mình, cẩn thận quan sát xung quanh, cảnh giác tìm kiếm kẻ nào ẩn nấp.

Ngay khi cảm nhận được hướng sát khí, Edwin quay đầu lại, rồi thở ra một hơi đầy hoang mang

Anh nghĩ rằng mình đã xác định được sát thủ, nhưng chỉ có Henry, đang chĩa một thanh kiếm gỗ vào anh. Edwin nhanh chóng gạt bỏ sự nghi ngờ - không thể nào là Henry.

Một người vụng về với kiếm gỗ như vậy không thể phát ra sự thù địch ác ý như vậy.

Hơn nữa, Henry thậm chí còn không nhìn anh. Cậu lúng túng liếc xuống tay áo của mình, nó đã bị kẹt giữa các ngón tay và chuôi kiếm gỗ.

Vậy thì đó là ai? Loại trừ Henry, Edwin quan sát xung quanh một cách dữ dội, nhưng không phát hiện ra sự hiện diện nào khác. Thái tử đi qua Edwin đang bối rối và cười khúc khích khi quan sát tư thế của Henry.

"Lộn xộn thật đấy. Cậu quên hết mấy điều cơ bản rồi à?"

"Tôi thậm chí không thể nhớ mình đã học kiếm thuật bao giờ chưa."

Tất nhiên, Henry hiện tại chưa bao giờ học kiếm thuật một cách bài bản. Đáp lại một cách khéo léo lời nhận xét của William, Henry kìm nén những cảm xúc mà cậu đã hướng về Edwin.

'Chịu đựng. Ở một khía cạnh nào đó, anh ta cũng là nạn nhân.'

Nếu Henry đã không đến phòng của Edwin, Edwin sẽ hoàn toàn bộc lộ là một alpha siêu trội và đi theo một con đường mạnh mẽ hơn với tư cách là người thừa kế.

Trong một thế giới ưu tiên alpha và omega, một alpha trội luôn được sự đối xử đặc biệt. William, thái tử, sinh ra đã là một alpha trội và không ai phản đối việc anh ta lên ngôi.

Trong một kịch bản như vậy, việc Edwin trở thành một alpha siêu trội là một sự kiện lớn sẽ lan truyền tên tuổi của anh khắp lục địa.

Tuy nhiên, cuối cùng anh lại là một alpha siêu trội nửa vời. Chắc hẳn nó giống như một sự sa sút đột ngột. Do đó, đổ lỗi mọi thứ cho Edwin có vẻ không công bằng.

'Đó là lỗi của tác giả'

Tác giả đã cho nhân vật nam chính một hành trình khó khăn để làm nổi bật một nhân vật chính khác, người sẽ cùng nhau chịu đựng những khó khăn.

Vung thanh kiếm gỗ vài lần, Henry đặt nó trở lại giá trưng bày.

"Tôi sẽ chỉ xem thôi."

"Đã xong rồi sao?"

William, người đã sẵn sàng đấu kiếm với Edwin, hỏi với một nụ cười. Anh ta bắt chước tư thế vụng về mà Henry đã thực hiện trước đó, William chĩa kiếm vào Edwin. "Có phải là như thế này không? Vụng về ghê," anh ta lẩm bẩm.

“Di chuyển không phải thế mạnh của tôi.”

Henry giơ tay, để lộ ống tay áo.

Ống tay có viền ren là một chi tiết thời trang tinh tế, nhưng lại rất vướng víu khi dùng kiếm.

Sáng nay lúc thay đồ cậu đã thấy ren rồi, nhưng vẫn mặc kệ.

Henry thường mặc gì cũng được, hay chọn sơ mi đen đơn giản với quần dài, chẳng mấy khi quan tâm đến phối màu. Vì lúc nào cũng có người mang quần áo tới, nên cậu chẳng bận tâm về ren gì cả.

Hôm nay thì khác, ren lại trở thành cái cớ hoàn hảo.

"Cậu không cố ý chọn bộ trang phục đó, phải không?"

"Tất nhiên là không."

"Cũng đúng, người ghét đổ mồ hôi như cậu dù có mặc đồ thoải mái cũng không thèm cầm kiếm. Edwin, trận đấu của chúng ta cá cược tí không?"

Henry, người đã lắng nghe những lời không cần thiết của William, đột nhiên thấy sự chú ý chuyển sang Edwin. Chưa kịp để Edwin chuẩn bị, William đã vung kiếm, đề nghị kẻ thắng được ra một điều ước.

Edwin lập tức dùng thương đỡ, William cũng liền chuyển hướng kiếm. Những đòn tấn công dồn dập của William và sự phòng thủ chắc chắn của Edwin tạo nên một cuộc đấu đầy kịch tính. Bị bỏ quên ở một góc, Henry ngồi xuống.

Dưới bóng râm với một ly đồ uống mát lạnh và bánh quy, Henry thư giãn, xem trận đấu.

“Kén chọn với sạch sẽ quá cũng có cái hay.”

Thấy William và Edwin đã thấm mệt, Henry nhàn nhã nhấp ngụm nước.

“Hai người này đánh nhau dữ vậy làm gì?”

Trận đấu giữa William và Edwin diễn ra gay gắt đến bất ngờ. Đây là một trận thật sự, dùng vũ khí thật, có thể gây thương tích. vậy mà cả hai chẳng hề do dự tung chiêu. Henry không nhớ trước giờ họ có như vậy không.

"Đây là vì sự tin tưởng lẫn nhau hay chỉ là sự liều lĩnh?"

Nếu một trong hai bị thương nặng thì sẽ rắc rối to. Cây thương của Edwin vừa rồi suýt nữa cắt trúng sườn William. Tuy chỉ rách áo, nhưng có thể đã tệ hơn nhiều. Một bên là Thái tử, một bên là người thừa kế công tước.

Henry tò mò hỏi một lính gác gần đó xem việc này có phải bình thường không. Người lính điềm nhiên gật đầu xác nhận là đúng.

“Đúng là điên thật.”

Henry lầm bầm, ngửa mặt nhìn trời như thể chẳng muốn xem tiếp nữa. Ngoài việc Henry thảnh thơi trong khi hai người kia đấu sống đấu chết, thì mọi chuyện cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

____

“Là pheromone đấy. Pheromone…”

Henry vừa bước vào biệt thự vừa lẩm bẩm, đưa găng tay cho người hầu. Edwin hiếm khi thể hiện cảm xúc, nhưng lại luôn vô tư phát tán pheromone.

Có lẽ vì nghĩ không ai nhận ra được, nên anh ta không thèm che giấu.

Nhưng vấn đề là mùi đó quá mạnh để có thể làm ngơ. Henry không hiểu bản thân trước kia đã chịu đựng thế nào, vì giờ đây, chỉ cần ngửi thấy pheromone của Edwin là tim cậu lại thắt lại như bị mắc kẹt trong một làn sương dày vô hình. Với cảm giác như vậy, cậu chẳng thể đối mặt với Edwin một cách bình tĩnh được.

"Anh trai!"

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Henry ngẩng đầu lên thì thấy Hena đang tựa vào lan can tầng trên, cúi đầu nhìn xuống.

“Anh vừa từ hoàng cung về à?”

Henry nửa che tai rồi buông tay xuống. Có cần thiết phải nói to đến thế khi chỉ cách nhau có hai mươi bậc thang không? Dù đã học lễ nghi, nhưng trong mắt Henry, Hena vẫn là một cô gái trẻ tự nhiên và sôi nổi.

“Ừ.”

“Em sẽ đi cùng anh. Em có chuyện muốn nói với anh Edwin…”

Henry vừa từ cung điện về theo lời mời của Thái tử William, nên thật lòng cậu cũng chẳng nghĩ đến Hena.

Lo rằng Hena sẽ tiếp tục hét lớn, Henry nhanh chóng leo lên cầu thang. Khi đến gần Hena, thay vì chào hỏi, cậu chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.

“Edwin về nhà rồi. Em có gì thì tới đó mà nói.”

"Vì một cuộc gặp gỡ tự nhiên sẽ tốt hơn."

"Làm thế nào mà việc em theo anh đến cung điện lại là một cuộc gặp gỡ tự nhiên được?"

Henry đáp lại với vẻ mặt không tin được. Hena vuốt mái tóc nơi bàn tay Henry vừa chạm vào và nói chậm một nhịp.

"Sẽ thật kỳ lạ nếu đến nhà anh ấy và hỏi liệu anh ấy có định cầu hôn vào ngày sinh nhật của em không."

Anh thấy hỏi thẳng vậy cũng đâu có sao…

 

Bình luận
malleyting
malleytingChap 5
đấy nói mà bot bộ này đặc biệt á =)) nhiều khi nhìn ổng mình lại nghĩ có khi nào ổng cầm kiếm chém lun top ko, tuýp bình tĩnh của người trưởng thành và cũng thấu đáo về mọi việc hha
Trả lời·08/08/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo