Cách để Omega phản diện sống sót - Chap 6

“Em thật sự muốn cưới anh ta đến vậy sao?”

Henry hỏi, thấy cô rõ ràng thích Edwin mà không hiểu sao lại giấu được trước mặt anh ta. Hena trả lời bằng giọng điệu như thể đó là điều hiển nhiên:

“Không phải là muốn cưới, mà là vì tụi em hợp nhau.”

“Hợp nhau?”

Henry lặp lại với vẻ hoài nghi. Hena làm như chưa từng đỏ mặt, giấu tay ra sau lưng rồi kiêu hãnh ngẩng cằm lên.

“Trong Đế quốc này, còn ai hợp với anh Edwin hơn em chứ? Hoàng gia không có công chúa nào đến tuổi kết hôn, cũng không cần tìm ra nước ngoài làm gì. Với lại, em là Omega, cưới anh Edwin thì em có thể sinh con Alpha. Tiếc là anh ấy không ngửi được pheromone của em…”

Nghe lời cô nói một cách buồn bã về việc Edwin không thể ngửi thấy hương thơm tuyệt vời của mình, Henry thấy nhói lòng. Cậu vốn đã khổ sở vì chuyện mình cảm nhận được pheromone của Edwin trong khi người khác thì không.

“Thôi, em cũng đâu cảm được pheromone của anh ấy đâu, vậy là công bằng.”

…Thật sao? Dù sao thì hiện giờ, Edwin không cảm nhận được pheromone nào cả.

Nếu ai cũng coi anh ta là Beta thì chắc không sao…

Trong lúc Henry còn đang tự an ủi, Hena bỗng cất tiếng.

“Nghĩ kỹ thì anh Edwin thật tội. Có tất cả mọi thứ, vậy mà lại không cảm nhận được pheromone của người mình yêu.”

Lời nói của Hena giống như những con dao đâm vào tim Henry.

"Anh ấy không sinh ra là một Beta, mà trở thành một Alpha siêu trội không thể cảm nhận pheromone. Đó là một điều buồn. Nhưng không sao cả. Anh ấy có mọi thứ khác rồi."

Khi Hena tiếp tục, đầu Henry cúi xuống ngày càng thấp hơn. Nếu không có cậu, Edwin sẽ là một con người hoàn hảo không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Vô tình, Henry đã trở thành một trở ngại trong cuộc đời anh ta.

"Anh Henry? Có chuyện gì vậy?"

"...Không có gì đâu. Nhưng Hena."

"Vâng?"

"Em có... yêu Edwin không?"

Henry lẩm bẩm với cái đầu cúi gằm. Những lời cô nói về “hợp nhau” khiến cậu thấy tò mò. Hena, ghé sát lại để nghe cậu nói, hỏi lại như thể cô không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Em có yêu anh Edwin không?"

"Ừ."

"Tất nhiên là không."

Hena trả lời một cách dễ dàng.

"Làm sao em có thể yêu anh Edwin khi em không thể cảm nhận pheromone của anh ấy? Anh không định nói cái chuyện lỗi thời về việc kết hôn vì tình yêu đấy chứ?"

Yêu đương thì không mang lại quyền lực đâu, anh ngây thơ quá.

Hena gõ quạt lên vai Henry như thể đang cho lời khuyên cuộc sống. Cuộc trò chuyện khô khan về hôn nhân dựa trên điều kiện khiến Henry thở dài. Cậu cảm thấy tội lỗi vì đã khiến người khác không thể cảm nhận pheromone của Edwin, đồng thời cũng thấy buồn trước cách nhìn thực dụng của Hena về hôn nhân. Mọi thứ đều rối ren cả.

Miễn là cậu không đột nhiên nổi khùng lên và đòi chiếm lấy Edwin, thì tương lai của Hena sẽ không bị hủy hoại. Cô có thể nhận lời cầu hôn của Edwin và sống với anh ta, hoặc tìm một người tốt hơn.

Henry xoa đầu Hena vài cái. Ngay cả khi đó là một gia đình phù hợp và một đối tượng phù hợp...

“Nhưng vẫn nên tìm người em thật sự thích.”

Nếu cô yêu Edwin và muốn cưới, cậu cũng không định ngăn cản, nhưng cô lại quá khô khan. Thế nên Henry mới bộc lộ một chút cảm xúc thật của mình. Cậu hy vọng Hena sẽ tìm được một người mà cô có thể sống trọn đời bên nhau một cách chân thành. Henry từ từ rút tay khỏi đầu cô, mong rằng cô hiểu được tấm lòng ấy.

“Em đã có cả tiền tài và quyền lực rồi. Tốt nhất là nên tìm người để yêu sâu sắc.”

Hena, cảm nhận được sự chân thành trong lời Henry, khẽ vuốt lại mái tóc vẫn còn lưu lại chút ấm áp từ bàn tay cậu.

Anh trai vừa xoa đầu mình hai lần thật à? cô nghĩ rồi nhìn vì sốc.

“Anh điên à?”

Henry nhận ra quá muộn rằng hành động vừa rồi hoàn toàn không giống với tính cách của bản thân. Cảm giác như vừa phạm phải sai lầm, cậu liền ôm đầu tự trách.

____

"Hôm nay anh trai cư xử kỳ lạ lắm."

Hena không chỉ hét lên với Henry, hỏi cậu có điên không, mà còn lôi chuyện đó ra nói trong bữa tối. Cha mẹ cô, vừa từ hoàng cung trở về, vẫn điềm nhiên dùng bữa bất chấp sự ầm ĩ của cô.

Nữ công tước mỉm cười bao dung và đáp:

"Thế nào là kỳ lạ?"

"Kỳ lạ đến mức một người như anh trai, lúc nào cũng hành động như thể sẽ chẳng bao giờ tháo găng tay, lại dùng tay trần xoa đầu con đấy."

"Thế thì có gì lạ đâu chứ..."

Henry chỉ tháo găng tay ra vì cảm thấy bí bách sau khi trở về nhà. Cậu xoa đầu Hena chỉ vì thấy cô ấy dễ thương.

Henry nghiêng ly rượu, không hiểu tại sao cô em lại làm quá lên như vậy. Nhưng Hena trả lời như thể điều đó là quá rõ ràng:

"Anh trai bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà. Anh còn thấy việc chạm vào người khác thật ghê tởm..."

"Hena, nói thế là bất lịch sự đấy."

Nữ công tước phải lên tiếng ngăn Hena lại. Mặc dù lời của Hena không hoàn toàn sai, nhưng bà chọn cách cắt ngang thay vì sửa lại cho đúng.

"Henry, con hãy hiểu cho. Hena vẫn còn trẻ con lắm."

"Không sao đâu. Con bé đáng yêu mà."

Henry lắc đầu, ra hiệu rằng chuyện đó không có gì to tát, nhưng vẻ mặt nữ công tước lại có vẻ ngạc nhiên với phản ứng của cậu. Bà quay sang nhìn Hena, người đang nhìn bà với ánh mắt kiểu như: "Thấy chưa, con nói đúng mà."

"Hôm nay đúng là hơi kỳ lạ thật."

Nữ công tước cũng nói y hệt như vậy, còn Henry thì giả vờ không để ý, nhấp một ngụm rượu. Cậu biết mình sẽ trông có vẻ khác lạ so với trước đây. Thay vì đưa ra lời giải thích, cậu nghĩ tốt hơn hết là cứ để mọi người dần quen với sự thay đổi của mình.

"Chưa hết đâu. Mẹ biết không, ảnh còn bảo con nên tìm người mình thích nữa chứ. Ảnh còn nói rằng vì con có nhiều tiền, nên dù người ta là ăn mày thì cũng chẳng sao."

Hena, như thể câu chuyện vẫn chưa kết thúc, liền bám lấy mẹ, kể hết mọi chi tiết. Nghe cô kể lại sống động như vậy khiến Henry cảm thấy hơi bị oan ức. Từ khi nào mình bảo nó yêu một tên ăn mày chứ?

"Hena, đủ rồi đấy."

Không chịu nổi nữa, Henry nhẹ giọng cảnh cáo, và Hena lập tức im lặng. Dù cô vừa vạch trần những hành động kỳ lạ của anh trai, nhưng cô cũng đủ hiểu tính cách của Henry để biết điểm dừng.

Henry liền giải thích lại những gì mình đã nói với Hena trước đó.

"Hena có phóng đại một chút. Con chỉ khuyên em ấy hãy gặp người mà em có cảm xúc, thay vì chỉ nghĩ đến điều kiện thôi."

"À, mẹ hiểu rồi. Hena vẫn đang ở độ tuổi chưa hiểu rõ về tình yêu."

"Mẹ ơi!"

"Gặp được người mình yêu là một điều vô cùng may mắn. Giống như mẹ đã gặp cha con vậy, mẹ cũng mong Hena có thể trải nghiệm điều đó."

Nữ công tước khen Henry nói hay, hài lòng với cương vị một người anh trai. Hena thì có vẻ còn muốn nói gì nữa nhưng lại nín lặng, chỉ nhấp một ngụm nước. Cô liếc nhìn Henry, như thể lo lắng mình đã lỡ lời.

Nhưng Henry lại chỉ thấy em gái thật đáng yêu.

Sau khi dàn xếp mọi chuyện, Henry nhìn về phía gia đình nguyên chủ. Cậu từng nghĩ rằng tính cách khó chịu của cậu ta vốn bị mô tả là phản diện có thể là vấn đề gia đình. Cậu từng nghĩ liệu có một mặt tối nào đó chưa được tiết lộ trong tiểu thuyết hay không.

Tuy nhiên, qua những lời yêu thương chân thành, cậu nhận ra công tước và nữ công tước thật sự rất yêu nhau. Họ cũng yêu thương và lắng nghe Henry và Hena một cách công bằng. Ngay cả trong bữa tối yên bình này, Henry đã đi đến kết luận rằng:

‘Chỉ có mình tôi là vấn đề.’

Một người cầu toàn, dễ cáu kỉnh. Hơn nữa, là một kẻ phản diện mù quáng vì tình yêu đến mức phạm phải những hành vi tàn nhẫn.

Henry, người luôn tự trách bản thân, nhìn sang công tước người đang tập trung dùng bữa trong im lặng.

"Cha ơi."

"Ừ, có chuyện gì vậy?"

Công tước cũng đang uống rượu như Henry trả lời nhẹ nhàng. Lần đầu tiên gặp công tước, Henry thấy gương mặt nghiêm nghị và có phần khó gần, toát ra trọng trách của gia tộc. Nhưng trước mặt con cái, ông lại vô cùng dịu dàng.

"Thái tử điện hạ muốn ra ngoài."

"Đó là lý do con đến hoàng cung hôm nay sao?"

"Vâng."

Henry kể sơ qua những gì đã xảy ra tại hoàng cung. Thái tử muốn đến một nơi đang bị đồn thổi, nhưng hoàng đế có lẽ sẽ không cho phép. Sau đó, thái tử đã gợi ý Henry cùng đi với mình.

"Vậy nên con định sẽ đi cùng Thái tử William, nhưng con cần cha thuyết phục hoàng đế."

"Hừm..."

Công tước phát ra một tiếng trầm ngâm sau khi nghe lời giải thích của Henry.

"Không tính tới thái tử, đây là lần đầu tiên con đi xa như vậy. Con ổn chứ?"

"Thật lòng mà nói, con cũng không chắc."

Thế giới này không phải lúc nào cũng thuận tiện, trừ khi có sự giúp đỡ của người hầu, nên Henry có hơi lo lắng. Tuy nhiên, vì có lý do để đi, nên cậu đã nói lên suy nghĩ thật của mình.

"Nhưng con vẫn muốn đi."

Cậu không thể tưởng tượng được việc ra khỏi nhà sẽ bất tiện đến mức nào, nhưng vẫn phải đi. Đây không chỉ là một chuyến đi đơn giản. Nhìn ánh mắt đầy quyết tâm của Henry, công tước gật đầu nặng nề.

"Cha sẽ nói chuyện với hoàng đế."

"Cảm ơn cha."

"Nhưng mà..."

Khi công tước ngập ngừng như muốn hỏi điều gì, Henry nhìn ông với vẻ tò mò.

"Edwin không đi cùng con sao?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo