Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#143
Tôi vội vàng chạy về phía cậu ta. Nhưng mà vừa rẽ vào thì đã chẳng thấy bóng dáng Seung-hyuk đâu.
Đi đâu rồi? Xuống cầu thang à?
Hình như là mình đi lạc đường rồi. Tôi định gọi điện thì nghe thấy tiếng Seung-hyuk vọng ra từ đâu đó.
"Kim Joon, tôi phải đợi đến bao giờ nữa?"
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh. Seung-hyuk đang đứng trong một phòng học trống bên cạnh. Và bên cạnh cậu ta là Kim Joon.
Chẳng lẽ cậu ta đến tận đây không phải là để gặp mình mà là để gặp Kim Joon? Còn đợi là đợi cái gì chứ?
Tôi nhìn hai người đó trong sự hoang mang.
"Đừng như vậy."
"Tôi làm gì cậu chứ?"
"Anh còn hỏi! Tối qua anh cũng đến tìm tôi...!"
...Tối qua Seung-hyuk ở cùng Kim Joon á? Hóa ra thời gian qua cậu ta không phải bận việc mà là bận đi gặp Kim Joon?
Tạch.
Tay tôi bỗng dưng buông lỏng, điện thoại rơi xuống đất. Tôi giật mình vội nhặt điện thoại lên rồi bỏ chạy khỏi chỗ đó như chạy trốn.
Chạy thục mạng một hồi thì tôi đã đứng trước thư viện. Đây là nơi tôi hẹn gặp Seung-hyuk. Đến nước này rồi mà mình vẫn đến đây được, tôi cũng phục mình thật...
Nhưng mà chẳng lẽ cái sức mạnh của cốt truyện gốc đó thực sự đang phát huy tác dụng...?
Chuyện gì đó đã xảy ra ở ký túc xá vào ngày đầu học kỳ hai, rồi từ đó đến giờ hai người đó lén lút gặp nhau?
Không, không thể nào. Giờ mà còn cốt truyện gốc gì nữa, vớ vẩn...
Hơn nữa nghĩ kỹ thì bầu không khí lúc nãy cũng chẳng có gì lãng mạn cả. Ngược lại còn có vẻ nghiêm trọng nữa? Thậm chí có vẻ căng thẳng ấy chứ...
Ừ, không có gì đâu. Tiền bối hậu bối thì đi cùng nhau có sao đâu. Đi gặp hậu bối vào đêm khuya mà không cho người yêu biết cũng có... Không, không thể có chuyện đó. Dù thân đến đâu thì cũng chẳng ai đi vào ban đêm cả.
À không, vẫn có thể chứ! Nghĩ lại thì mình cũng từng đến phòng của Park Geon-woo còn gì. Vậy nên Seung-hyuk cũng...
Không, dù gì thì mình cũng khác mà, mình là Beta. Chẳng ai đời Alpha lại đến phòng của một Omega sống một mình vào đêm khuya cả.
Tôi nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay.
Sau đợt phát tình, Seung-hyuk vẫn đòi đeo nhẫn đôi. Cậu ta còn tặng tôi chiếc nhẫn lấy được từ cổng liên kết nữa. Vậy nên không cần phải lo lắng.
Tôi siết chặt bàn tay đeo nhẫn, bỗng có ai đó ôm nhẹ lấy cổ tôi từ phía sau.
"Anh."
Người duy nhất gọi tôi là "anh" ở trường này, chính là Seung-hyuk. Tôi nắm lấy tay cậu ấy.
Tôi vẫn chưa nghe được lời giải thích nào cả. Nhưng chỉ cần cảm nhận được hơi ấm từ cậu ấy truyền đến thôi, là trái tim đang run rẩy bất an của tôi đã dịu lại ngay lập tức.
"Đến rồi à?"
"Em xin lỗi. Em đến muộn quá."
"Không. Không sao đâu. ...Mà sao em lại đến muộn thế?"
"Có chút việc ạ."
"...Ra vậy."
Cậu ta không hề nhắc đến chuyện gặp Kim Joon.
"Seung-hyuk..."
"Dạ?"
"Không, không có gì."
Tôi muốn hỏi cậu ta , thời gian qua, đêm nào cậu ta cũng ở cùng Kim Joon sao?
Nhưng tôi không thể nào mở miệng được. Tôi sợ câu trả lời của cậu ấy nên tôi thậm chí còn không dám hỏi.
Hôm nay Seung-hyuk lại bảo có việc nên ra ngoài vào buổi tối.
Sau khi cậu ta đi, tôi lấy mấy cuốn sách mượn từ thư viện ra đọc. Tất cả đều là sách về Omega.
Guide mà phát triển thành Omega thì lượng mana sẽ tăng lên. Thậm chí có những trường hợp tăng lên một cách đáng kinh ngạc, như thể vừa được tái thức tỉnh vậy.
Không chỉ vậy, tỷ lệ tương hợp cũng tăng lên đáng kể, và khi guiding Esper Alpha, họ có thể giao tiếp sâu sắc hơn. Do đó, dù có cùng cấp bậc thì người đã phát triển cũng được đánh giá cao hơn.
Không ít người còn chúc tôi phát triển thành Omega nữa.
Nhưng tôi chẳng thấy ghen tị với Omega guide chút nào, tôi cũng không muốn phát triển thành Omega.
Phát triển thành Omega thì sẽ bị ảnh hưởng bởi pheromone. Đến chu kỳ heat, và cảm giác hưng phấn khi guiding cũng mạnh mẽ hơn. Gần đây công nghệ y học đã phát triển nên có thể điều chỉnh bằng thuốc ức chế pheromone, nhưng vẫn có những hạn chế nhất định.
Trong sách có ghi chi tiết về những khó khăn của Omega guide. Mọi người đều nghĩ Omega guide rất giỏi, nhưng sách lại nhấn mạnh rằng họ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn.
Không cần phải đọc sách thì tôi cũng biết Omega guide vất vả đến mức nào. Tôi đã chứng kiến những người xung quanh mình khổ sở như thế nào rồi.
Ngoài chu kỳ phát nhiệt hay cảm giác hưng phấn ra thì còn có những vấn đề khác nữa.
Trong số các Esper Alpha có không ít kẻ xấu lợi dụng pheromone để thao túng guide. Gần đây các biện pháp an toàn cho guide đã được cải thiện, việc giáo dục đạo đức Esper cũng được tăng cường, nên những người làm như vậy đã giảm so với trước đây, nhưng vẫn còn nhiều.
Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn tuân thủ việc guiding giai đoạn 1. Tôi có khả năng điều chỉnh guiding tốt, nhưng nếu là Omega thì chắc chắn tôi đã không trụ vững được.
Mọi người nói gì thì nói, tôi vẫn hài lòng với hình thái của mình. Tôi không hề muốn phát triển thành Omega. Dù có đọc những cuốn sách liên quan thì tôi cũng không thay đổi ý định.
Phát triển thành Omega chỉ toàn là bất tiện thôi. Tôi thích làm Beta hơn.
Nhưng mà...
Tôi vội cầm cuốn sách khác lên trước khi những suy nghĩ vô bổ đó xuất hiện.
"Sốc do phát triển Hắc Lân Hoa"
Cuốn sách này nói về những thí nghiệm và thành quả liên quan đến việc phát triển được thực hiện ở Mỹ trong thời kỳ cuồng phong Hắc Lân Hoa, cũng như những tác dụng phụ của nó.
Từ việc phát triển Beta, biến Alpha thành Omega, đến việc Omega trở lại thành Beta, rất nhiều thí nghiệm trên người đã được thực hiện.
Và có vô số tác dụng phụ xảy ra, từ các triệu chứng về thể chất như bệnh tim mạch hay mất thính giác, vị giác, đến các triệu chứng về tinh thần như trầm cảm, suy nhược, ảo giác, ảo thanh, và cả các triệu chứng về năng lực như giảm tỷ lệ tương hợp hay mất kiểm soát mana. Thậm chí nhiều người còn mất mạng. Nhưng so với số lượng người đã hy sinh thì thành quả thu được là rất ít.
Có một số trường hợp pheromone của Omega và Alpha biến mất, nhưng họ cho rằng đó là một loại tác dụng phụ chứ không phải là thành quả nghiên cứu. Có một người Beta phát triển một cách lặn, nhưng họ cũng không thể xác định được liệu đó là do tác dụng của Hắc Lân Hoa hay là do phát triển tự nhiên.
Dữ liệu thí nghiệm mà tôi đã thấy trong thư phòng của Joo Kyung-chan cũng tương tự như vậy...
Nhưng ngay cả sau khi thời kỳ cuồng phong Hắc Lân Hoa của những năm 90 kết thúc, các thí nghiệm liên quan đến việc phát triển vẫn tiếp tục được thực hiện. Thậm chí có những người sẵn sàng tình nguyện tham gia thí nghiệm vì họ muốn phát triển, dù có tác dụng phụ xảy ra cũng không sao.
Nếu tôi đọc cuốn sách này vào năm ngoái, chắc chắn tôi đã nghĩ là mình không thể nào hiểu được. Phát triển thì có gì mà phải đánh đổi cả mạng sống chứ?
Nhưng bây giờ tôi có thể hiểu được phần nào tâm lý của họ rồi.
Tôi gấp cuốn sách lại rồi nằm xuống giường. Dù có vùi mặt vào chăn thì tôi cũng chẳng cảm nhận được gì cả.
Người ta nói rằng Alpha trội thì pheromone rất mạnh nên sẽ lưu lại hương thơm trên chăn gối... Nếu mình là Omega thì mình đã có thể ngửi được pheromone của Seung-hyuk rồi...
Đến pheromone mạnh mẽ trong đợt phát tình mà mình còn chẳng cảm nhận được, thì làm sao có thể ngửi được hương thơm còn sót lại chứ. Tôi biết. Tôi biết hết mà, nhưng nỗi buồn vẫn chẳng biến mất.
Mình muốn biến đổi. Mình không quan tâm đến việc lượng mana hay tỷ lệ tương hợp tăng lên đâu. Mình chỉ muốn ngửi pheromone của Seung-hyuk thôi.
Chỉ vì cái lý do vớ vẩn này, mà mình lại muốn trở thành Omega. Đúng là một suy nghĩ ngu ngốc.
Tôi biết. Tôi biết hết mà, nhưng những suy nghĩ đó vẫn không ngừng lại.
Tôi đã hiểu tại sao Lee Yeon-soo trong truyện gốc lại muốn biến đổi đến thế.
Mình đúng là đồ ngốc. Biết đâu giờ Seung-hyuk đang ở cùng Kim Joon, mà mình lại ngồi đây nghĩ vớ vẩn. Mình đúng là vừa đáng thương vừa ngốc nghếch.
"Anh. Em có chuyện muốn nói. Ngồi xuống đi."
Giọng của Seung-hyuk trầm xuống. Không phải là lời khuyên mà là mệnh lệnh.
Cảm thấy bất an, tôi ngồi xuống đối diện cậu ta.
"Chuyện gì thế...?"
Tôi thận trọng hỏi, cậu ta đáp bằng giọng lạnh lùng:
"Chúng ta chia tay đi."
"Cái gì...?"
Seung-hyuk vừa nói gì vậy? Có phải tôi nghe nhầm không?
"Chúng ta chia tay đi."
Cậu ta nói lại một lần nữa. Tôi không nghe nhầm. Seung-hyuk đang nói lời chia tay.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu ta. Seung-hyuk cau mày, như thể chỉ cần nhìn mặt tôi thôi là cậu ta đã thấy khó chịu lắm rồi, rồi cậu ta nói tiếp:
"10 phút nữa Joon sẽ đến. Anh ra ngoài trước đi. Trả nhẫn lại cho em nữa."
"...Vì Kim Joon nên em mới chia tay với anh à?"
"Ừ. Tốt quá rồi còn gì? Lee Yeon-soo chẳng phải luôn muốn chia tay với tôi sao? Không, anh thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hẹn hò với tôi đúng không? Hở ra là lại nghĩ cách trốn khỏi tôi."
"..."
Cậu ta nói đúng.
Tôi đã từng muốn trốn khỏi Seung-hyuk. Nếu cậu ta từ bỏ sự ám ảnh với tôi, chọn Kim Joon thì còn gì bằng.
Tôi sẽ được thoát khỏi vòng tay của một kẻ cuồng chiếm hữu, được tận hưởng sự tự do.
Tôi có thể tự do guiding, có thể gia nhập guild doanh nghiệp.
Ước mơ mà tôi đã hằng mong ước, kể từ khi nhận ra cốt truyện gốc, sắp thành hiện thực rồi. Vậy nên tôi phải vui lên chứ. Tôi phải rời đi một cách vui vẻ mới phải.
"Biến đi."
"anh không muốn."
Nhưng miệng tôi lại thốt ra những lời trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của mình.
"Bất ngờ đấy. Tôi cứ tưởng Lee Yeon-soo sẽ mừng rỡ vẫy tay chào đón, nếu tôi bảo anh biến đi chứ."
Tôi cũng nghĩ như vậy. Thỉnh thoảng một nỗi bất an khó hiểu nào đó lại đè nặng lên tim tôi, nhưng tôi cứ nghĩ là nếu Seung-hyuk bảo tôi rời đi thì tôi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng không phải vậy.
"Không phải mà..."
"Không phải cái gì? Đến lúc phải chia tay với tài phiệt rồi nên tiếc à?"
Tôi biết có rất nhiều người nói xấu sau lưng tôi, chê bai tôi vì đã đá cái vị trí Guide của người thừa kế tập đoàn Sung-han để rồi cuối cùng lại đi cặp với một tài phiệt. Tôi cũng đã từng nghe thấy họ xì xào bàn tán. Nhưng tôi chẳng thấy sao cả.
Vì đó không phải là sự thật.
Nhưng khi nghe Seung-hyuk nói những lời đó, nước mắt tủi thân của tôi lại trào ra.
Tôi bịt miệng lại lắc đầu. Nhưng dù tôi có khóc thì giọng của Seung-hyuk vẫn lạnh lùng:
"Vậy tại sao?"
Tại sao ư? Tại vì tôi không muốn rời xa Seung-hyuk. Tôi không muốn chia tay với cậu ấy. Tại sao lại thế nhỉ? Tại vì...
"anh yêu em! Joo Seung-hyuk, anh yêu em! Anh không muốn chia tay. Seung-hyuk à, xin em đừng bỏ rơi anh!"
"Anh. Anh!"
Tôi giật mình tỉnh giấc bởi giọng nói đầy lo lắng. Ngước lên thì thấy khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Seung-hyuk.
"Seung-hyuk..."
"Anh không sao chứ? Anh gặp ác mộng à?"
"Ác mộng...?"
"Anh ngủ không yên nên em đánh thức anh dậy."
"Là mơ à?"
"Vâng."
Seung-hyuk gật đầu, lau nước mắt trên khóe mắt tôi.
"Rốt cuộc anh đã mơ thấy cái gì mà lại khóc thế này."
"Thật sự là mơ à? Đây không phải là mơ chứ?"
Tôi lo lắng ... Seung-hyuk lạnh lùng nói lời chia tay với tôi mới là thật, còn Seung-hyuk đang dịu dàng lau nước mắt cho tôi chỉ là mơ sao.....
Và nếu khoảnh khắc này là mơ, thì tôi không muốn tỉnh lại. Tôi vội vàng ôm chầm lấy cậu ấy.
"Anh...?"
Seung-hyuk có vẻ bối rối, nhưng cậu ấy không hỏi lý do, lặng lẽ ôm lấy tôi.
Lồng ngực rắn chắc, hơi ấm áp của cậu ấy cho tôi biết, rằng đây là thực tại. Tôi an tâm vùi mình vào vòng tay cậu ấy.
Tôi không muốn rời xa Seung-hyuk. Tôi không muốn chia tay. Tôi muốn ngửi pheromone của cậu ấy. Tôi muốn tiếp tục ở bên cạnh cậu ấy như thế này.
Tôi đã yêu Seung-hyuk rồi.