Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 145

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#145

"Không phải là anh bênh, nhưng mà có chuyện gì thì em phải nói với anh chứ."

"Em sợ anh không thích..."

"Hả?"

"Anh không thích em làm vậy mà. Nếu anh biết, chắc anh lại bỏ đi mất,".

"... "

"Em không muốn làm những gì anh không thích. Nhưng những gì em muốn làm thì toàn là những gì anh không thích..."

"Anh không thích cái gì?"

"Những chuyện thô lỗ, những việc làm xấu... Với cả anh không thích bị em trói buộc. Em muốn anh kể hết mọi chuyện cho em nghe, nhưng anh cũng không thích,"

Cứ tưởng cậu ta chỉ biết xông thẳng về phía trước thôi, ai ngờ cậu ta nhớ hết từng lời tôi nói.

"Seung-hyuk, biết rồi thì đừng làm nữa chứ,"

Nhưng tại sao nhớ thì nhớ mà không chịu thực hiện theo thế?

"...Em muốn anh tin em. Em muốn cho anh thấy là em tin anh," Seung-hyuk nắm chặt tay tôi. Giọng cậu ta bình tĩnh, nhưng lại chứa đựng sự chân thành.

"Nên em mới định dọn dẹp hết mấy thằng ngứa mắt xung quanh anh, để anh được thoải mái đi học..."

Cái thằng điên này!

"...Đừng bảo là em làm thế với mấy đứa khác ngoài Kim Joon đấy nhé?"

Cậu ta nhìn thái độ của tôi rồi khẽ ngậm miệng lại. Thấy cậu ta không trả lời, tôi càng nghi ngờ hơn.

"Sao không trả lời?"

"...Anh à, em thật sự muốn được anh công nhận. Em muốn anh tin em, không phải sợ em. Em đã suy nghĩ rất nhiều về việc phải làm gì. Nên em nghĩ là em phải cho anh tự do,"

Từ sau khi khai giảng, Seung-hyuk đã thay đổi rất nhiều. Hôm liên hoan khai giảng, thấy tôi đi với Kim Joon, mà cậu ta cũng không nói gì, cũng ít dùng những từ ngữ thô tục hơn. Cậu ta cũng không ép tôi phải kể hết mọi chuyện cho cậu ta nữa.

Tất cả những điều đó đều là kết quả suy nghĩ của Seung-hyuk. Cậu ta sợ tôi sợ cậu ta, rồi lại bỏ đi mất, nên mới cố gắng cho tôi tự do.

Một kẻ có tính chiếm hữu thuộc hàng top thế giới như cậu ta, mà lại có thể hạ quyết tâm như vậy, chắc là khó khăn lắm. Tự nhiên tôi thấy thương cậu ta ghê.

"Seung-hyuk..."

"Muốn cho anh tự do thì phải loại bỏ hết những yếu tố nguy hiểm chứ. Anh phải an toàn thì em mới yên tâm được. Em làm vậy là vì thế..."

Thế là tự do cái nỗi gì! Cảm xúc thương yêu vừa nãy bay biến sạch.

Nhưng tôi không thể rút tay ra được. Ánh mắt của Seung-hyuk, cái cách cậu ta nắm chặt tay tôi, quá tha thiết.

"Với cả anh phải tin em hoàn toàn thì mới nhận nhẫn chứ,"

"Em muốn nhận nhẫn à?"

"Vâng. Em muốn,"

Mắt cậu ta sáng lên như trẻ con. Ánh mắt thuần khiết như thể đang nói về món quà mà cậu ta muốn nhận nhất trên đời, khiến lòng tôi xao xuyến lạ thường.

Cái nhẫn đó thì có là gì chứ. Đương nhiên, với người bình thường thì đó là một bảo vật quý giá mà cả đời cũng chưa chắc có được, nhưng Seung-hyuk thì khác. Với cậu ta, muốn gì được nấy.

Hơn nữa, chiếc nhẫn này là bảo vật mà Seung-hyuk tự tay đánh bại boss để có được. Nó đang ở trong tay tôi, nhưng nếu cậu ta muốn thì tôi có thể trả lại ngay lập tức.

Nhưng thứ cậu ta đang nói đến không phải là giá trị vật chất.

"...Seung-hyuk này, em thích mấy người có thân hình vạm vỡ đúng không?"

"Không ạ,"

"Thật sự không hả? Nói thật cũng được mà,"

"Nói thật thì lúc phát tình em sợ lắm. Dù lý trí biến mất, chỉ còn bản năng thôi thúc, em vẫn nghĩ anh yếu quá. Em sợ anh mỏng manh quá, nếu em mất kiểm soát thì em sẽ làm anh tan vỡ mất. Sau khi phát tình xong, em vẫn sợ nên không dám chạm vào anh,"

Hóa ra đó là lý do mà suốt thời gian qua chúng tôi không hề gần gũi nhau. Không phải cậu ta thất vọng về tôi hay thay lòng đổi dạ.

"Nên em mới nghĩ là sau khi anh hồi phục thì em phải cho anh tập thể dục chăm chỉ hơn. Em biết anh không thích vận động, nhưng em vẫn phải cố gắng,".

"... "

"Nhưng mà chỉ có vậy thôi ạ. Thân hình không quan trọng. Mẫu người lý tưởng của em là Lee Yeon-soo thôi,"

Cậu ta muốn tôi. Nhưng dù biết điều đó, tôi vẫn thấy bất an, có lẽ là vì tôi yêu Seung-hyuk.

Vì yêu nên tôi mới lo lắng. Tôi sợ rằng tình cảm của tôi và cậu ấy không giống nhau.

"Seung-hyuk, anh là Beta,"

"Em biết,"

"Anh không cảm nhận được pheromone của em. Dù em có phát tín hiệu bằng pheromone thì anh cũng không nhận ra được.’’

Một khi đã khơi mào thì tôi không thể dừng lại được. Tôi trút hết những lo lắng mà tôi đã giữ trong lòng bấy lâu nay.

"Không sao ạ. Anh không cần biết đâu. Để em nhận ra tín hiệu của anh,"

"Em không muốn có con à?"

"Em chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Em cũng không tự tin là mình sẽ là một người bố tốt,"

"Nhưng em đã từng nói về chuyện con cái mà,"

"Em chỉ nghĩ là nếu có một đứa bé giống anh thì chắc sẽ đáng yêu lắm thôi. Không có ý gì đặc biệt cả. Em chỉ muốn có Lee Yeon-soo thôi, những thứ khác đều không quan trọng,"

Và Seung-hyuk đã xoa dịu những lo lắng và bất an của tôi. Thậm chí, sau khi nói chuyện với cậu ấy, tôi cảm thấy những lo lắng mà tôi đã tự mình gánh chịu bấy lâu nay chẳng đáng là gì cả.

"Thật sự Beta cũng được sao?". Câu hỏi lặp đi lặp lại đến nhàm chán, nhưng trên khuôn mặt Seung-hyuk không hề có vẻ khó chịu. Ngược lại, cậu ta còn cười như thể không sao cả, nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Giới tính không quan trọng. Dù anh là Beta, Omega hay Alpha thì cũng không quan trọng. Từ đầu em đã không quan tâm đến chuyện đó rồi. Em cũng không yêu anh vì khuôn mặt hay thân hình đẹp đẽ. Em chỉ muốn có Lee Yeon-soo thôi,"

"... "

"Em sẽ không bao giờ buông tay anh trước đâu. Nên anh hãy tin em nhé,"

"... "

"Sao lại sắp khóc nữa rồi?"

Mình đang khóc à? Tôi định lắc đầu phủ nhận, nhưng nước mắt lại rơi xuống. Tôi vội vàng lau nước mắt rồi nhìn cậu ấy.

"Seung-hyuk, em... hôm nay em lại bôi pheromone lên người anh à?"

"Vâng. Em bôi mỗi ngày mà. Sao ạ? Anh không thích à?"

Tôi lắc đầu.

Không ghét. Sao mà ghét được chứ. Chỉ là tôi thấy buồn thôi.

"Seung-hyuk, anh muốn ngửi pheromone của em. Anh tò mò về pheromone của em,"

Không chỉ pheromone, tôi muốn biết tất cả mọi thứ về Seung-hyuk.

"Sao ạ? Sao anh lại tò mò về pheromone của em?"

"Tại vì..."

Tôi có quá nhiều điều muốn nói với Seung-hyuk.

Tôi muốn nói với cậu ấy, rằng tôi yêu cậu ấy đến nhường nào, rằng giờ tôi không còn sợ cậu ấy nữa, cũng không có ý định bỏ chạy, nên hãy tin tôi đi.

Tôi muốn nói với cậu ấy, rằng cậu ấy không cần phải lo lắng cho tôi nữa, hãy ôm tôi bao nhiêu tùy thích, rằng tôi cũng muốn cậu ấy.

Tôi muốn nhìn vào mắt Seung-hyuk, trút hết mọi cảm xúc chân thật nhất của mình.

"Tại vì anh..."

Bíp bíp bíp bíp!

Ngay khoảnh khắc tôi định thú nhận hết lòng mình với Seung-hyuk, chiếc điện thoại trong túi tôi lại vang lên inh ỏi.

Tôi kiểm tra điện thoại. Trên màn hình nhấp nháy dòng chữ "S" màu đỏ. Đây là tín hiệu báo động khẩn cấp mà trung tâm gửi cho những người có năng lực đặc biệt đã đăng ký với chính phủ, và đây là tín hiệu có cấp độ cao nhất: "Cảnh báo cấp S".

Cảnh báo cấp S chỉ được kích hoạt khi có cổng cấp S xuất hiện, nguy cơ cổng bị phá vỡ, hoặc các thảm họa siêu lớn đe dọa đến an nguy quốc gia.

Bíp bíp bíp bíp!

Không chỉ điện thoại của tôi, mà cả điện thoại của Seung-hyuk cũng vang lên.

"Cấp S rồi,". Seung-hyuk cũng nhận được cảnh báo giống tôi.

Và tiếng báo động cũng vang lên ầm ĩ ở bên ngoài. Tiếng động đó càng lúc càng gần, rồi có ai đó gõ cửa.

"Yeon-soo à," đó là giọng của Park Geon-woo. Tôi định ra mở cửa thì Seung-hyuk chắn trước mặt tôi.

"Để em,"

"Ừ,"

Seung-hyuk sải bước đến nắm lấy tay nắm cửa. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tiếng báo động từ bên ngoài vang lên inh ỏi.

Đó là tiếng điện thoại của Park Geon-woo. Giống như chúng tôi, Park Geon-woo cũng nhận được cảnh báo cấp S.

"Yeon-soo à, chào em," Park Geon-woo gượng gạo cười và chào hỏi tôi. Đã lâu rồi kể từ ngày khai giảng chúng tôi mới gặp lại nhau, trông anh ta có vẻ hơi tiều tụy.

Có lẽ là do anh ta gầy hơn so với trước kia. Hoặc có lẽ là do tôi đã biết sự thật về cổng Horaitron mà Park Geon-woo đã che giấu. Vẻ ngoài ngay thẳng của anh ta mà tôi từng thấy giờ trông hơi khác.

"Chào anh,"

"cậu ở đây à. Nghe thấy tiếng nên tôi đoán thế. Ra Seung-hyuk cũng ở đây,"

Park Geon-woo chậm rãi nói với Seung-hyuk, người đang đứng đối diện. Nhưng Seung-hyuk im lặng, ánh mắt lạnh lùng ghim chặt Park Geon-woo.

Park Geon-woo né tránh ánh mắt ấy, quay sang nhìn tôi.

"Có tình huống khẩn cấp. Chúng ta đến trung tâm thôi,"

Thông báo có ghi cấp độ và vị trí của báo động khẩn cấp. Người có năng lực đặc biệt nhận được cảnh báo phải tập trung tại địa điểm này. Và địa điểm mà thông báo chỉ đến là Trung tâm Kiểm soát Năng lực Đặc biệt Trung ương Hàn Quốc.

"Vâng. Em biết rồi,"

Đây là tình huống khẩn cấp quốc gia. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với Seung-hyuk, nhưng đành phải gác lại vậy.

Tôi nhìn Seung-hyuk. Cậu ta cũng nhìn tôi, nắm chặt tay tôi. Như thể sẽ không bao giờ buông tay tôi ra vậy.


Chúng tôi lên xe buýt của Học viện Năng lực Đặc biệt để đến trung tâm.

Là tình huống khẩn cấp nên tôi nghĩ tất cả những người có năng lực đặc biệt cấp cao đều sẽ được điều động. Nhưng trên xe buýt lúc này chỉ có người lái xe, tôi, Seung-hyuk và Park Geon-woo.

Chẳng lẽ chỉ có người có năng lực cấp S mới nhận được báo động khẩn cấp? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Thông thường, thông báo báo động sẽ có phần giải thích ngắn gọn và địa điểm, nhưng lần này lại không có lý do gửi báo động.

Nếu là cổng cấp S hoặc nguy cơ cổng bị phá vỡ, thì đâu cần phải giấu diếm. Từ trước đến giờ cũng có giấu đâu.

Vậy thì chắc là có một vụ việc bí mật nào đó xảy ra, như một tai nạn lớn hay một vụ khủng bố mà không thể dễ dàng thông báo ra bên ngoài.

Tôi nắm lấy tay Seung-hyuk đang ngồi cạnh tôi.

Nếu đây là một vụ việc bí mật và nghiêm trọng đến mức phải phát báo động cấp S, thì Seung-hyuk phải ra tay. Tôi sợ cậu ấy sẽ bị thương.

Seung-hyuk xoa đầu tôi rồi kéo tôi dựa vào vai cậu ấy.

"Không sao đâu. Đừng lo lắng,"

Giọng nói dịu dàng của cậu ấy lướt qua tai tôi, khiến trái tim đang run rẩy vì bất an của tôi dịu lại phần nào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo