Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#146
Xe buýt vừa đến trung tâm, nhân viên đã đứng sẵn đón và dẫn chúng tôi đi.
Trong bầu không khí trang nghiêm, chúng tôi được đưa đến phòng giám đốc của ban giám sát trung tâm.
Gặp giám đốc ban giám sát, xem ra vụ này liên quan đến việc bắt giữ dị năng giả phạm tội hoặc trấn áp khủng bố, hơn là vấn đề về cổng dịch chuyển.
Rốt cuộc ai lại gây ra tội gì mà triệu tập cả Esper cấp S thế này?
Ban giám sát vốn nổi tiếng là không nhận sự giúp đỡ từ bên ngoài, nay lại phát báo động, chắc là tình hình nghiêm trọng lắm đây. Có khi còn nguy hiểm hơn cả cổng dịch chuyển cấp S ấy chứ.
Tôi nhìn Seung-hyuk, cậu ta mỉm cười xoa má tôi, ra hiệu là không sao đâu.
"Mời vào."
Nhân viên mở cửa, chúng tôi bước vào phòng giám đốc.
Khác với dự đoán của tôi là sẽ có đầy quan chức cấp cao và dị năng giả thượng cấp, trong phòng chỉ có một mình giám đốc ban giám sát đang ngồi.
"Mình đến sớm nhất à?"
Tôi hơi ngớ người, nhưng vẫn chào theo đúng quy tắc của trường sĩ quan dị năng.
"Các cậu vất vả rồi," Giám đốc ban giám sát tươi cười đón chúng tôi. Dù là tình huống báo động cấp S mà ông ta vẫn chẳng có vẻ gì là căng thẳng cả. Đúng là phong thái của người từng trải...
"Đừng đứng cho mỏi chân, ngồi xuống đi."
"Cảm ơn giám đốc ạ," Geon-woo cúi người lễ phép, tôi cũng làm theo. Nhưng Seung-hyuk thì chẳng thèm chào hỏi hay cảm ơn gì cả, cứ thế ngồi phịch xuống sofa rồi hỏi thẳng:
"Có chuyện gì vậy?"
Có vẻ như thái độ của cậu ta khiến giám đốc khó chịu, cau mày. Nhưng Seung-hyuk chẳng quan tâm.
"Thưa giám đốc, tôi cũng muốn biết có chuyện gì,"
Thật ra việc chúng tôi hỏi cũng hơi kỳ. Tình huống khẩn cấp cấp S, thì phải ra lệnh ngay khi đến trung tâm, rồi bàn cách giải quyết, chứ ai lại rảnh mà đứng đấy chào hỏi khách sáo làm gì.
Tôi cố gắng nói năng lễ phép, nhưng giám đốc có vẻ vẫn không hài lòng, cau mày sâu hơn.
Chỉ hỏi lý do phát báo động thôi, mà ông ta đã thái độ như vậy. Nghe đồn dân bên ban giám sát hống hách rồi, nhưng không ngờ lại quá đáng thế này.
"Thưa giám đốc, xin hãy cho chúng tôi biết," Geon-woo lên tiếng, vẻ mặt giám đốc dịu lại đôi chút. Anh ta tuy là sinh viên nhưng đã được nhắm vào ban giám sát rồi. Không có sự chấp thuận của giám đốc, thì dù Geon-woo có tài giỏi đến đâu, cũng không thể được như vậy.
Tức là Geon-woo là người của giám đốc, và ông ta đang tỏ ra ưu ái với người của mình.
Người đứng đầu ban giám sát lẽ ra phải công bằng nhất, vậy mà lại phân biệt đối xử thế này.
Dù sao thì giám đốc cũng có vẻ dễ chịu hơn, nên bắt đầu vào thẳng vấn đề.
"Sáng nay có kẻ đã cố gắng đánh cắp 'Jin-hwan',"
"Đánh cắp Jin-hwan...?" Nghe ông ta nói, tôi giật mình mở to mắt.
'Jin-hwan' là báu vật quốc gia dùng để đo mana và tỷ lệ tương hợp của dị năng giả.
Giờ công nghệ phát triển rồi thì có máy móc đo, nhưng ngày xưa chỉ có Jin-hwan mới đo được thôi.
Mà dù giờ máy móc có hiện đại đến đâu thì vẫn không thể đo chính xác bằng Jin-hwan được. Nhất là với những người cấp S trở lên thì sự khác biệt càng lớn.
Thật ra thì cũng có vài báu vật có khả năng đo, nhưng báu vật nào mà đo được lượng mana khổng lồ và tỷ lệ tương hợp chính xác như Jin-hwan thì hiếm.
Ngày xưa, lúc đất nước còn yếu, các nước lớn hay tìm cách cướp Jin-hwan, hoặc viện trợ kinh tế với điều kiện phải giao Jin-hwan. Nhưng chính phủ và người dân đã kiên quyết bảo vệ Jin-hwan đến cùng.
Vì vậy, Jin-hwan không chỉ là báu vật quý giá được gọi là "Quốc bảo số 1" mà còn được người dân hết mực yêu quý.
Năm 93, Jin-hwan suýt bị trộm mất. Người ta nghi là do Bắc Hàn gây ra, nhưng thủ phạm đều tự sát nên không chắc chắn.
Sau vụ đó, an ninh của Jin-hwan được thắt chặt, vị thế của Hàn Quốc trên thế giới cũng được nâng cao, không còn nước nào dám dùng Jin-hwan ra để đe dọa hay mặc cả nữa.
Vậy mà giờ lại có kẻ dám nhòm ngó Jin-hwan.
Báo động cấp S là phải rồi.
"Jin-hwan có sao không ạ?"
"Ta muốn các cậu xác nhận giúp ta."
"Ý ông là sao...?" Tôi hỏi, ánh mắt giám đốc vốn luôn nhìn Geon-woo bỗng chuyển sang nhìn tôi.
"Hãy tiến hành kiểm tra mana và tỷ lệ tương hợp."
"Hả?"
Tự nhiên lại đòi kiểm tra mana và tỷ lệ tương hợp là sao? Tôi không giấu nổi vẻ bối rối, giám đốc nghiêm mặt nói tiếp:
"Trong lúc giao chiến, bọn tội phạm đã tấn công Jin-hwan. Có khi ngay từ đầu mục đích của chúng không phải là đánh cắp mà là phá hoại Jin-hwan."
Jin-hwan là một trong những công cụ đo mana chính xác nhất trên trái đất. Nó không chỉ đo mana hay tỷ lệ tương hợp, mà còn là một chỉ số quan trọng trong việc chế tạo thiết bị công nghiệp nặng dị năng.
Người ta còn cho rằng sự phát triển nhanh chóng của ngành công nghiệp nặng dị năng Hàn Quốc, là nhờ có Jin-hwan.
Chỉ cần phá hoại Jin-hwan thôi, là Hàn Quốc đã bị thiệt hại nặng rồi. Vì vậy, có khả năng mục tiêu của bọn tội phạm không phải là đánh cắp, mà là phá hoại Jin-hwan.
"Nhìn bề ngoài thì không có gì bất thường, nhưng chỉ vậy thôi thì không thể biết được. Có thể chức năng của Jin-hwan đã bị hỏng. Vì vậy, ta muốn những người cấp S như các cậu kiểm tra mana và tỷ lệ tương hợp."
Lời của giám đốc cũng có lý.
Để xác nhận xem Jin-hwan có bị hỏng hay không thì đo mana của Joo Seung-hyuk và Park Geon-woo, những Esper hàng đầu Hàn Quốc hiện nay là hợp lý nhất.
Hơn nữa, Jin-hwan có một nhược điểm lớn, là số lần đo mana bị giới hạn. Một tháng chỉ được dùng ba lần, nhiều nhất là năm lần. Đo nhiều hơn, thì máy sẽ bị quá tải và có thể hỏng.
Vì vậy, Jin-hwan chỉ được dùng trong những trường hợp cực kỳ hạn chế.
Chỉ những người được đo là cấp S trong bài kiểm tra dị năng ở trung tâm, thì mới được dùng Jin-hwan để kiểm tra kỹ hơn. Hoặc là khi dị năng giả tái thức tỉnh, hoặc khi kiểm tra tỷ lệ tương hợp giữa các dị năng giả thượng cấp của trung tâm. Ngoài ra thì hầu như không được phép dùng.
Thỉnh thoảng, người ta cũng dùng Jin-hwan để kiểm tra độ chính xác của thiết bị đo dị năng mới, nhưng phải đợi đến khi số lần sử dụng còn dư. Mà cái đó cũng chỉ có công ty trong nước được phép làm, và phí sử dụng thì đắt cắt cổ.
Tôi cũng chỉ được đo bằng Jin-hwan có hai lần. Lần đầu là khi kiểm tra dị năng ở trung tâm, thấy chỉ số mana cao quá, nên một tháng sau tôi được đo lại bằng Jin-hwan. Còn lần nữa là kiểm tra tỷ lệ tương hợp với Park Geon-woo. Lúc đó tôi học cấp hai thì phải...
Không phải nhân viên của trung tâm, mà lại được kiểm tra tỷ lệ tương hợp bằng Jin-hwan, là một đặc ân lớn, nhưng tôi chẳng thấy biết ơn gì cả.
Hồi đó bên trung tâm làm ăn tắc trách, nên bị dư luận chỉ trích dữ dội, người ta dùng chuyện tỷ lệ tương hợp giữa tôi và Park Geon-woo để đánh lạc hướng dư luận. Thế là dùng cả Jin-hwan luôn.
Trung tâm còn tung tin tỷ lệ tương hợp được Jin-hwan công nhận là rất cao, thế là tin đồn hẹn hò của chúng tôi càng rầm rộ hơn.
Dù sao thì cả tôi và Park Geon-woo đều là cấp S, lại từng có kinh nghiệm kiểm tra tỷ lệ tương hợp bằng Jin-hwan, nên nếu chúng tôi đo lại thì sẽ dễ dàng phát hiện ra Jin-hwan có vấn đề gì hay không.
Nhưng tôi cứ thấy sai sai thế nào.
Lúc đó, Seung-hyuk đang im lặng bỗng lên tiếng:
"Chuyện đó mà là tình huống khẩn cấp cấp S á?"
Khóe miệng Seung-hyuk nhếch lên. Cậu ta vứt hết phép lịch sự với người lớn đi đâu rồi, mặt giám đốc tối sầm lại. Nhưng tôi cũng đồng ý với cậu ta.
Tôi công nhận, Jin-hwan là báu vật quý giá không thể đo đếm được. Nếu có kẻ nhắm đến Jin-hwan, thì phát báo động cấp S cũng đúng thôi.
Nhưng đây đâu phải tình huống cần bảo vệ báu vật hay truy bắt tội phạm ngay lập tức, mà lại phát báo động cấp S chỉ vì kiểm tra tỷ lệ tương hợp? Chuyện này quan trọng thật đấy, nhưng không đến mức khẩn cấp cấp S.
"Cậu nói cái gì vậy hả! Đương nhiên là tình huống khẩn cấp rồi! Đây là một sự thách thức đối với Hàn Quốc! Âm mưu phá hoại hệ thống dị năng của Hàn Quốc! Dù là ai thì cũng không thể tha thứ!"
Giám đốc quát lớn đến nhức cả tai.
"Phải bắt được tội phạm càng nhanh càng tốt! Để làm được điều đó thì phải biết chính xác mục đích của chúng! Chúng định trộm hay phá hoại Jin-hwan, hướng điều tra sẽ thay đổi 180 độ tùy theo mục đích! Tình hình cấp bách lắm rồi!"
"Ngụy biện quá đấy," Khóe miệng Seung-hyuk càng nhếch lên. Cậu ta chẳng nể nang gì giám đốc ban giám sát vốn có quyền lực hơn cả viện trưởng trung tâm. Tôi cứ tưởng dạo này cậu ta hiền hơn nhiều rồi, ai ngờ vẫn y nguyên như xưa.
Nhưng sao tôi lại không thấy sợ cậu ta nhỉ...?
"Và Lee Yeon-soo là guide của tôi. Không đời nào tôi cho phép anh ấy kiểm tra tỷ lệ tương hợp với thằng nào khác."
"Cái gì! Giữa tình hình này mà cậu còn nói được câu đó à! Báu vật quốc gia đang bị nhòm ngó đấy!"
Giám đốc nổi giận. Dù là Seung-hyuk thì cũng chẳng nên gây thù chuốc oán với giám đốc ban giám sát làm gì. Tôi vội nắm lấy tay Seung-hyuk, cúi đầu lễ phép.
"Tôi xin nghe theo lời giám đốc ạ."
"Quả nhiên là guide Lee Yeon-soo biết phải trái. Cậu ấy thông minh và yêu nước từ nhỏ. Không như ai kia."
Tôi ghét nhất là bị lợi dụng để chê bai người khác. Mà nếu người đó là Joo Seung-hyuk thì khỏi nói luôn.
"Esper Joo Seung-hyuk cũng là người hùng xuất sắc của Hàn Quốc."
Tôi bênh Seung-hyuk, mặt giám đốc lại nhăn nhó. Không đến mức như giám đốc, nhưng vẻ mặt của Park Geon-woo cũng cứng đờ.
"Ta có chuyện cần nói với Esper Park Geon-woo, cậu ra ngoài trước đi."
Lệnh đuổi khách đã thốt ra. Nếu là tôi của ngày xưa thì chắc đã sợ xanh mặt, xin lỗi rối rít rồi. Bất kể đúng sai thế nào, tôi cũng sẽ xoa dịu bầu không khí, bằng cách xin lỗi và nịnh hót cho xong chuyện.
Nhưng giờ tôi không muốn làm thế. Tôi cúi đầu chào rồi định cùng Seung-hyuk đi ra, giám đốc bỗng nói thêm một câu:
"Và hãy tiến hành kiểm tra tỷ lệ tương hợp với Esper Joo Seung-hyuk luôn. Để kiểm tra Jin-hwan có bị gì không thì cần dữ liệu giữa những dị năng giả cấp S."
"...Tôi hiểu rồi."