Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#175
Xe buýt dừng ở trạm nghỉ, người phụ trách hốt hoảng thông báo:
"48 tiếng nữa cổng sẽ mở. Tình hình khẩn cấp, chúng ta chỉ nghỉ 10 phút thôi. Ai có việc gì thì tranh thủ giải quyết nhanh đi."
Với cổng cấp B thì 48 tiếng không phải là quá gấp gáp, nhưng người phụ trách mới vào nghề kia thì mặt mày tái mét. Ngược lại, mấy dị năng lực giả lại khá bình tĩnh, Lee Yeon-soo cũng vậy.
Yeon-soo liếc nhìn Joo Seung-hyuk. Hình như anh muốn cậu tránh ra.
Trong đầu cậu thoáng qua ý nghĩ: Hay là cứ đợi đến khi anh mở lời nhỉ? Thời gian nghỉ ngắn như vậy, cứ giả vờ không biết gì mà ngồi yên, biết đâu anh sẽ chủ động nói chuyện với mình.
Nhưng nhìn Yeon-soo có vẻ bối rối, cứ nhìn mình chằm chằm, cậu lại không nỡ.
Cậu vừa đứng lên, anh cũng vội vàng đứng dậy theo.
Anh vừa xuống xe buýt là đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Biết đâu có ai đó đang bắt nạt anh.
Để đề phòng bất trắc, cậu đứng canh ở bên ngoài. Nhưng cùng với cảm giác an tâm, một nỗi buồn trống rỗng ập đến. Thực ra cậu biết Yeon-soo không thích mình, nhưng hình như anh ghét cậu còn hơn cả cậu nghĩ.
‘Mình đang bị ghét bỏ à...’
Joo Seung-hyuk vốn chẳng quan tâm đến người khác. Cậu không hề bận tâm người khác nghĩ gì về mình. Nhưng với Lee Yeon-soo thì không được.
Chỉ cần một ánh mắt, một cái liếc nhìn của anh cũng khiến tim cậu xao xuyến.
Yeon-soo từ nhà vệ sinh bước ra, nhìn Seung-hyuk. Cậu cũng cảm nhận được ánh mắt đó và nhìn lại, thì Yeon-soo vội quay người, chạy nhanh vào cửa hàng tiện lợi.
‘Anh ấy đang tránh mặt mình hả...?’
Lát sau, Yeon-soo đi ra với một chai nước ngọt. Chắc chỉ là anh khát nước thôi.
‘Mình nhạy cảm quá rồi...’
Lâu lắm rồi mới gặp lại anh, nên mọi hành động nhỏ nhặt của anh đều khiến cậu suy nghĩ nhiều.
"Bình tĩnh nào, Joo Seung-hyuk."
Cậu xem giờ. Sắp hết thời gian mà người phụ trách thông báo rồi. Cậu quay người lại. Yeon-soo luôn đúng giờ, cũng chạy về phía xe buýt.
"Đến đông đủ cả chưa? Ai chưa đến điểm danh đi! Ai chưa thấy người bên cạnh hoặc phía sau mình thì báo lại nhé!"
Mấy dị năng lực giả có vẻ không có khái niệm về thời gian, đến giờ hẹn rồi mà vẫn còn nhiều người chưa đến. Người phụ trách liên tục la hét, các dị năng lực giả cũng xôn xao cả lên.
Yeon-soo ngồi vào chỗ, cúi gằm mặt nghịch chai nước ngọt.
Chắc là do ồn ào quá nên anh không uống được...
Seung-hyuk định bảo anh ‘đừng ngại cứ uống đi’, nhưng thôi.
Anh vốn đã rụt rè như thỏ đế, cứ nhìn trước ngó sau thế kia, nếu mình mà nói gì chắc anh sẽ cứng đờ người ra mất.
Xe buýt khởi hành muộn hơn giờ hẹn 10 phút. Vẫn có tiếng ăn uống rột roạt đâu đó, nhưng nhìn chung bầu không khí khá yên tĩnh. Nhưng Yeon-soo vẫn chưa uống nước ngọt.
‘Hay là anh ấy ngại mình...?’
Có lẽ không phải vì ồn ào. Yeon-soo không uống nước ngọt vì ngại Joo Seung-hyuk.
Cậu chuyển sự chú ý sang điện thoại. Ý bảo anh đừng ngại cậu, mà cứ thoải mái uống nước đi.
"À...kia..."
Lúc đó, Yeon-soo cẩn thận lên tiếng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hủy hợp đồng guide độc quyền. Đôi mắt màu nâu nhạt đang nhìn cậu. Tim Seung-hyuk bắt đầu đập nhanh hơn. Nhưng niềm vui chỉ kéo dài được một chút.
"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ."
Yeon-soo nói như thể họ mới gặp nhau lần đầu. Như thể anh đã quên sạch chuyện đã gặp Seung-hyuk 3 năm trước vậy.
"Cái này là chút lòng thành, cậu nhận cho."
Rồi anh đưa cho cậu chai nước cam, mà nãy giờ anh vẫn luôn cầm trên tay.
‘Ngay từ đầu anh ấy đã định tặng mình sao...?’
Lông mày Joo Seung-hyuk giật giật. Cậu không biết nên khóc hay nên cười nữa.
"À, cậu không thích à. Vậy thì cậu không cần phải miễn cưỡng nhận đâu ạ."
Yeon-soo càng thêm cung kính nói, rồi định cất chai nước cam quýt vào túi. Seung-hyuk giật mình vội lấy chai nước.
Trên nhãn chai nước có ghi: "Nước ép 100% từ trái cây tươi."
Yeon-soo vừa tặng nước cho cậu, vừa lo lắng không yên khi thấy Seung-hyuk cầm lấy. Anh có vẻ đang do dự điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Cho đến khi đến cổng ở Busan, họ không nói với nhau lời nào. Nhưng khoảng thời gian này vô cùng quý giá.
Cuộc chinh phạt cổng ở Busan đã thành công suôn sẻ, nhờ vào màn thể hiện xuất sắc của Joo Seung-hyuk.
Các năng lực giả cấp cao khác cũng định tham gia cuộc chinh phạt cổng ở Busan, nhưng mọi chuyện đã kết thúc trước khi họ đến nơi.
Mọi người đều trầm trồ thán phục kỹ năng của Joo Seung-hyuk, không ngớt lời khen ngợi. Nhưng cậu chẳng quan tâm người khác nói gì. Vừa ra khỏi cổng, cậu tìm Lee Yeon-soo ngay. Anh đi đâu mất.
Mấy người tai to mặt lớn ở trung tâm, đã xin lỗi Yeon-soo về chuyện không hay xảy ra hôm nay, rồi cho anh về nhà. Dù sao thì đây cũng là chuyện tốt. Có nghĩa là trung tâm coi trọng Yeon-soo.
Seung-hyuk vừa về đến nhà, thì Joo Jung-han đã nổi trận lôi đình.
"Hôm nay em đã làm cái trò gì thế hả! Vừa bắt đầu đã làm con trai nghị viên Park bị thương. Em bảo tham gia chinh phạt là để làm thế à?"
Hóa ra esper sàm sỡ Yeon-soo hôm nay, là con hoang của một nghị viên quốc hội nổi tiếng.
Nhưng Joo Seung-hyuk không hề nao núng. Dù bố nó là ai đi chăng nữa, thì việc nó là đồ rác rưởi cũng không thay đổi.
Ngoài Kang In-ho, Joo Seung-hyuk còn thuê riêng nhiều người khác. Còn trẻ, nhưng năng lực và tài sản của cậu đủ sức để có được những người mình cần.
Cậu liên lạc với người phù hợp nhất trong số những người của mình, rồi ra lệnh xử lý tên đó.
Về phòng, cậu viết nhật ký sau một thời gian dài. Cậu cũng uống chai nước cam.
Đó là sản phẩm giống hệt như món quà Yeon-soo tặng, cậu mua trên đường về. Chai mà Yeon-soo tặng thì cậu không nỡ uống.
Vị ngọt ngào hòa quyện với chút vị đắng.
Seung-hyuk mỉm cười, viết nhật ký. Chắc cả đời này cậu sẽ không quên được hương vị này.
Khi cậu học cấp 3, khuôn mặt xinh xắn giống mẹ ngày xưa, dần trở nên giống chủ tịch Joo hơn. Chiều cao cũng vượt trội, gần 1m90.
Cậu giờ không còn là một đứa trẻ nữa, cũng không còn mơ ước trở thành esper giỏi giang. Để sống sót, cậu cần trở thành người mạnh mẽ hơn là người giỏi giang.
Nhưng dù ngoại hình và suy nghĩ có thay đổi, thì tình cảm cuồng nhiệt dành cho Lee Yeon-soo vẫn vậy.
Vào ngày cậu phát hiện ra mình là Alpha, Joo Seung-hyuk đã mơ về Lee Yeon-soo suốt cả cơn sốt phát tình. Thứ cậu muốn chỉ có Lee Yeon-soo mà thôi.
Cậu thường xuyên đến nhà Kang In-ho. Nhà anh ta là một căn hộ ngay cạnh trường học. Chờ ở đây, cậu có thể nhìn thấy Lee Yeon-soo tan học.
"Đừng tự tiện xông vào nhà người khác."
Hôm nay Kang In-ho vừa thấy Seung-hyuk đến là đã nhíu mày.
"Lee Yeon-soo đâu?"
Joo Seung-hyuk thậm chí còn không thèm bào chữa, nêu thẳng mục đích của mình. Kang In-ho cũng không nói gì thêm. Dù anh ta có nói gì, thì người kia cũng chẳng thèm để ý.
"Đã có kết quả thi cuối kỳ, lần này cậu ấy vẫn đứng nhất toàn trường. Thầy cô khen ngợi hết lời, ngoài ra không có gì đặc biệt cả."
Có đàn em khóa dưới định tỏ tình với Lee Yeon-soo, nhưng chuyện đó anh ta không tiện kể. Vì dù sao anh đã ngăn chặn rồi.
Lee Yeon-soo rất được yêu thích. Điều đó là đương nhiên. Anh là guide cấp S, đẹp trai, thông minh lại còn tốt bụng nữa. Cũng có người ghen ghét và soi mói về thể chất của anh, nhưng ngược lại, cũng có nghĩa là trừ thể chất ra, mọi thứ ở anh đều hoàn hảo.
Người thích anh hoặc muốn tỏ tình với anh rất nhiều. Đa số bỏ cuộc, sau khi nghe tin anh đang hẹn hò với Park Geon-woo. Không tính chuyện đó ra thì vẫn còn nhiều người, mà không phân biệt esper hay guide. Nhưng mỗi lần như vậy, Kang In-ho đều chặn.
Anh ta dùng đủ mọi thủ đoạn, lấy trộm thư tỏ tình rồi đốt là chuyện thường.
Hôm nay có đàn em guide đến tìm Kang In-ho, nhờ anh chuyển quà cho Lee Yeon-soo. Ở trường, Kang In-ho được biết đến là bạn thân nhất của Lee Yeon-soo, nên thường xuyên nhận được những lời nhờ vả như vậy.
"À, không có gì đâu ạ. Em chỉ muốn cảm ơn tiền bối Yeon-soo đã giúp đỡ em trong lúc luyện tập thôi ạ..."
Đây chỉ là cái cớ để tỏ tình. Nhìn mặt đối phương là biết ngay.
"Trong đó có thư không?"
"Dạ?"
"Định tỏ tình với Lee Yeon-soo hả?"
"À, dạ? Không, không phải ạ..."
Đúng như dự đoán. Kang In-ho vừa nghe, đã lạnh giọng:
"Bỏ cuộc đi."
Rồi anh ta bắt đầu đọc thuộc lòng những câu thoại quen thuộc. May mắn là tên này đã bỏ cuộc ngay từ giai đoạn 1.
Kang In-ho vừa dỗ dành thằng nhóc đang khóc sướt mướt, vừa bước ra thì chạm mặt Lee Yeon-soo.
"Anh được tỏ tình à?"
Anh cẩn thận hỏi. Kang In-ho lo lắng, không biết có phải anh đã nghe nhầm hay không, nhưng hình như anh chỉ nhân ra bầu không khí kì lạ, rồi tự suy diễn ra.
"Ừm."
"Đừng lo. Tôi sẽ không nói với ai đâu."
Anh đưa ngón trỏ lên môi rồi lặng lẽ đi khuất. Lee Yeon-soo chắc giờ đang nghĩ, cái cậu đàn em kia thích Kang In-ho. Có lẽ cả đời này, anh cũng không biết được tấm lòng của cậu nhóc đó.
Nhưng Kang In-ho không cảm thấy tội lỗi. Ngược lại, anh ta còn nghĩ mình đã cứu một đứa trẻ khỏi nguy cơ bị hủy hoại cả cuộc đời, chỉ vì một lần tỏ tình sai lầm.
Joo Seung-hyuk là một người lý trí, nhưng cậu lại có những phản ứng thái quá khi liên quan đến Lee Yeon-soo.
Hơn nữa, Kang In-ho nghĩ dù có tỏ tình, thì cũng sẽ bị từ chối thôi.
Ngay cả Park Geon-woo, một esper cấp S, cũng không dám tỏ tình với Lee Yeon-soo, mà chỉ biết bỏ cuộc hết lần này đến lần khác. Joo Seung-hyuk có cản trở mỗi khi Park Geon-woo tạo không khí thật, nhưng dù sao nếu có chút hy vọng, thì anh ta đã tìm cách tỏ tình rồi.
Lee Yeon-soo không hứng thú với chuyện yêu đương. Park Geon-woo cũng biết điều này nên không dám chủ động.
Mà Lee Yeon-soo cũng không ham tiền bạc gì cả. Anh đã từ chối tất cả các hợp đồng được đề nghị cho đến nay.
"Thật sự không có chuyện gì xảy ra à?"
"Vâng."
"Ừ. Không có gì thì tốt rồi."
Giọng Joo Seung-hyuk trở nên lạnh lùng. Kang In-ho giật mình.
Lẽ nào cậu ta biết rồi?
Không hiểu sao lời nói của cậu ta, nghe như thể mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi vậy.
Trong khi Kang In-ho đang đờ người ra, thì Joo Seung-hyuk vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc đó, khóe miệng Joo Seung-hyuk, vốn luôn cứng đờ, bỗng nở một nụ cười. Kang In-ho nhìn theo ánh mắt của cậu ra ngoài ban công.
Và thấy Lee Yeon-soo đang tan học.