Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#176
Joo Seung-hyuk thực sự yêu Lee Yeon-soo, đến tận bây giờ vẫn vậy.
Kang In-ho lo lắng, khi Joo Seung-hyuk đề nghị ký hợp đồng.
Dù sao thì đó cũng chỉ là tình yêu trẻ con. Thậm chí, anh ta còn nghĩ từ "yêu" cũng hơi quá. Chỉ là gặp một đứa trẻ xinh xắn, dễ thương cùng tuổi rồi rung động nhất thời thôi, chẳng mấy chốc sẽ nguội lạnh ngay.
Dù có ký hợp đồng thì cũng sẽ nhanh chóng bị hủy thôi.
Nhưng điều kiện cũng quá hời, làm tạm thời thôi cũng có lợi, nên anh ta vẫn đồng ý. Nhưng trái với dự đoán, tình cảm của Joo Seung-hyuk ngày càng sâu đậm.
"Chi bằng cứ tỏ tình đi chứ."
"...Tỏ tình liệu có được chấp nhận không?"
Đó không phải là lời nên thốt ra từ miệng Joo Seung-hyuk.
Tất nhiên, Kang In-ho cũng bi quan.
Lee Yeon-soo tránh né Joo Seung-hyuk ra mặt. Dù có tham gia chinh phạt cổng quốc gia, hễ thấy Joo Seung-hyuk là anh không dám bén mảng đến gần. Lỡ chạm mặt thì giật mình tránh đi ngay.
Anh vốn nhút nhát và ngại giao tiếp, nhưng người bị anh né tránh kiểu đó thì chỉ có Joo Seung-hyuk thôi. Park Geon-woo còn đang khổ sở vì không dám tỏ tình. Joo Seung-hyuk thì khỏi nói.
Nhưng dù có khả thi hay không, Joo Seung-hyuk không phải là người hợp với việc đắn đo suy nghĩ.
"Không được thì cứ chiếm lấy thôi? Cứ lùi bước thì có phải phong cách của thiếu gia đâu."
Đến giờ đã có rất nhiều cơ hội.
Anh gặp khó khăn về kinh tế. Kang In-ho biết con người ta yếu đuối trước đồng tiền đến mức nào, dễ trở nên hèn hạ ra sao.
Lee Yeon-soo từng từ chối hợp đồng độc quyền của Joo Seung-hyuk một lần, nhưng nếu bị dồn vào đường cùng, thì cuối cùng cũng phải chấp nhận thôi.
Càng túng quẫn thì càng tuyệt vọng, người ta sẽ bám víu vào cọng rơm mục nát, đó là bản chất con người.
Joo Seung-hyuk là người hiểu rõ, biết cách lợi dụng tâm lý này hơn ai hết.
Nhưng Joo Seung-hyuk không hề dồn ép Lee Yeon-soo, mà lại giúp đỡ anh.
Không chỉ giúp anh thuận tiện trong sinh hoạt hàng ngày ở trường.
Bố của Lee Yeon-soo bị lừa mất hết tài sản. Từ đó, gia cảnh sa sút nghiêm trọng.
Joo Seung-hyuk đã bắt tên lừa đảo đó, giúp bố của Lee Yeon-soo tìm được công việc mới.
Lee Yeon-soo có rất nhiều anh chị em. Joo Seung-hyuk tìm một căn nhà phù hợp để gia đình anh sống, rồi giới thiệu qua công ty bất động sản, giúp họ vay tiền. Còn gần như là không tính lãi nữa. Cậu có thể cho họ luôn, nhưng làm vậy thì Lee Yeon-soo sẽ nghi ngờ, nên cậu đã chọn cách này.
Không chỉ vay ngân hàng mà còn có nhiều việc khác được thực hiện. Lee Yeon-soo không hề hay biết. Nếu Joo Seung-hyuk nói rõ những gì mình đã làm, thì mối quan hệ của cậu với anh đã không lạnh nhạt như bây giờ.
Nói thật thì, sau khi hỗ trợ mọi thứ rồi mới nói "em là ông Bụt của anh đây", cũng không phải là cách hiệu quả lắm.
Nếu dồn Lee Yeon-soo và gia đình anh vào đường cùng về kinh tế, rồi chìa tay ra giúp đỡ anh, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều.
Lee Yeon-soo chắc chắn không thể từ chối lời đề nghị của Joo Seung-hyuk, thậm chí có lẽ còn cảm kích cậu vô cùng. Dù không thể có được trái tim anh, thì ít nhất cũng giữ được thể xác anh.
Nhưng cậu đã chọn con đường quá xa vời, thay vì đi đường tắt.
Không giống với Joo Seung-hyuk, người luôn lạnh lùng.
Nghe Kang In-ho nói, cậu im lặng một lúc. Cậu không phải không hiểu ý nghĩa lời nói của anh ta. Ngược lại, cậu hiểu rõ hơn ai hết.
Nếu muốn, cậu có thể kéo Lee Yeon-soo về nhà mình ngay lập tức.
Cậu lặng lẽ ngắm nhìn Lee Yeon-soo tan học. Ánh mắt cậu không rời khỏi anh dù chỉ một giây. Đến khi anh hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, cậu mới mở miệng.
"Tôi không thích vậy."
Giọng điệu cậu dứt khoát, không chút do dự. Có vẻ như cậu không bận tâm đến những gì Kang In-ho vừa nói, mà chỉ tập trung vào Lee Yeon-soo, nên mới trả lời chậm trễ như vậy.
Joo Seung-hyuk nhìn theo con đường Lee Yeon-soo đã đi qua, nói tiếp.
"Tôi muốn Lee Yeon-soo được hạnh phúc."
Xung quanh cậu chỉ toàn là bóng tối vô tận. Hồi bé, dù cậu có khóc lóc, van xin, vùng vẫy thế nào, cũng không có ai giúp đỡ. Giờ thì bóng tối đó đã bén rễ quá sâu, cậu không thể tìm ra cách thoát khỏi nó.
Chỉ khi nghĩ về Lee Yeon-soo, cậu mới có được sự an ủi. Còn lại, cậu vẫn bị giam cầm trong bóng tối đen kịt.
Cậu muốn ở bên anh, nhưng đồng thời cậu cũng sợ bóng tối đó sẽ lan sang anh.
'Tôi muốn Lee Yeon-soo khác với tôi. Tôi muốn anh được bao bọc trong ánh sáng ấm áp và bình yên. Sống hạnh phúc với gia đình trong một căn nhà xinh xắn, không bị dồn vào đường cùng, đến mức phải từ bỏ bản thân vì tiền. Tôi muốn anh tận hưởng cuộc sống học đường bình thường.
Tôi muốn anh vẫn là ánh sáng rạng rỡ như cái ngày đầu tiên gặp mặt, khi anh mỉm cười với tôi.'
Đó là mong ước của Joo Seung-hyuk.
Nghe cậu nói, Kang In-ho nhất thời câm lặng.
Anh ta không ngờ rằng một người như robot, không có cảm xúc gì lại có thể nghĩ như vậy.
Có lẽ Do Hyuk-jin mà nghe được những lời này của Joo Seung-hyuk, thì đã cảm động chết mất. Nhưng Kang In-ho không phải là người có tính cách đa cảm như vậy.
"Cậu định mãi mãi chỉ đứng nhìn thôi à? Kể cả khi cậu ta ở bên Park Geon-woo?"
Park Geon-woo thích Lee Yeon-soo, dù thất bại hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn luôn rình mò cơ hội để tỏ tình.
Hơn nữa, năm sau Lee Yeon-soo sẽ học lớp 12. Sắp đến thời điểm anh phải xác định con đường sự nghiệp của mình, không phải với tư cách học sinh, mà là một guide thực thụ.
Có lẽ anh sẽ trở thành guide độc quyền của Park Geon-woo, trước khi vào trường quân sự dị năng.
"Không thể có chuyện đó."
Vừa nhắc đến Park Geon-woo, ánh mắt Joo Seung-hyuk đã trở nên lạnh lẽo.
"Nhưng bây giờ thì không được. Nếu giờ tôi dính líu đến Lee Yeon-soo, anh ấy sẽ gặp nguy hiểm."
Joo Jung-han ngày càng bộc lộ dã tâm với Joo Seung-hyuk.
Việc bỏ thuốc vào đồ ăn, đã trở thành chuyện thường ngày. Khi Joo Seung-hyuk cảnh giác với hành động của hắn và tự nấu ăn, hắn đã lén mang đến những nguyên liệu bị nhiễm "Akrun". Không chỉ thịt hay rau, mà thậm chí cả trứng cũng có thành phần "Akrun".
Joo Jung-han còn tiếp cận Do Hyuk-jin. Do Hyuk-jin là người thân cận nhất với Joo Seung-hyuk trong guild Sunghan.
Joo Jung-han tìm cách chia rẽ Joo Seung-hyuk và Do Hyuk-jin, dụ dỗ và biến anh ta thành người của mình.
Nhưng Do Hyuk-jin không hề dao động, mà kể lại hết những gì Joo Jung-han đã nói, cho Joo Seung-hyuk nghe.
Nghe vậy, cậu đã bảo Do Hyuk-jin chấp nhận lời đề nghị của hắn.
Hai người họ cố tình cãi nhau to, Do Hyuk-jin rời khỏi Sunghan, thành lập guild riêng. Họ công khai thể hiện mối quan hệ tồi tệ.
Nhưng Joo Jung-han không tin Do Hyuk-jin. Hắn là người đa nghi, luôn đề phòng chuyện Joo Seung-hyuk và Do Hyuk-jin bắt tay nhau lừa mình.
Thế là Do Hyuk-jin đã tung tin về "Akrun" đặc biệt ở đảo Abite, rồi giúp Joo Jung-han trộm nó. (Tất nhiên, đây cũng là kế hoạch của Joo Seung-hyuk.)
Và khi có được "Akrun" đặc biệt, Joo Jung-han đã hoàn toàn tin tưởng Do Hyuk-jin.
Hắn nhờ Do Hyuk-jin cung cấp "Akrun" đặc biệt, đổi lại anh được cung cấp thông tin về tiến độ thí nghiệm và thuốc "Akrun" của Joo Jung-han.
Tất cả thông tin đó đều được chuyển đến Joo Seung-hyuk.
Có lẽ vì số lượng "Akrun" trộm được từ đảo Abite không đủ, nên thí nghiệm diễn ra không mấy suôn sẻ.
Việc kiềm chế Joo Seung-hyuk cũng không dễ dàng.
Bỏ thuốc vào đồ ăn của Joo Seung-hyuk, nói xấu cậu trước mặt chủ tịch Joo, tung tin đồn cậu bạo lực, năng lực kém so với cấp bậc, thích guide,...Hắn ta giở đủ trò hãm hại, mà Joo Seung-hyuk vẫn không hề nao núng.
Kỹ năng của Joo Seung-hyuk ngày càng tiến bộ, tầm ảnh hưởng trong Sunghan ngày càng lớn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, thì Sunghan sẽ thuộc về Joo Seung-hyuk. Để đánh bại cậu, con trai ruột và là esper cấp S, Joo Jung-han cần phải có một con át chủ bài.
Càng sốt ruột hơn, Joo Jung-han đã tiến hành thí nghiệm nâng cấp bậc cho Joo Tae-han, em trai ruột của mình.
Thực ra đây là điều Joo Seung-hyuk đã cố tình sắp đặt.
Nhưng khi nghe Do Hyuk-jin báo tin, cậu không hề vui mừng vì kế hoạch của mình đã thành công, cũng không kinh hoàng trước hành động vô đạo đức của Joo Jung-han.
Cậu chỉ nghĩ đến Lee Yeon-soo.
Bây giờ Joo Jung-han đã phát điên, đến mức dùng cả em trai ruột làm vật thí nghiệm. Hơn nữa, sau khi hy sinh em trai mình, hắn sẽ không từ thủ đoạn nào để chiếm lấy Sunghan.
Nếu hắn biết được ai là người quan trọng với Joo Seung-hyuk, thì chắc chắn sẽ nhắm vào người đó.
Tất nhiên, cậu không nghĩ mình sẽ thua Joo Jung-han. Nhưng cậu không thể để Lee Yeon-soo dính líu đến chuyện nguy hiểm dù chỉ là một chút.
Cậu nhìn Kang In-ho.
"Đến khi có thể bảo vệ Lee Yeon-soo, tôi sẽ tỏ tình."
Nói rồi, cậu mỉm cười. Kang In-ho nhất thời câm lặng.
Joo Seung-hyuk có tất cả mọi thứ, mà lúc nào trông cậu cũng có vẻ trống rỗng, bị bóng tối nuốt chửng. Nhưng khoảnh khắc này, cậu tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Kang In-ho từ trước đến nay, chỉ làm theo lệnh cậu vì tiền. Nhưng từ giờ trở đi, anh ta thực sự muốn ủng hộ tình yêu của Joo Seung-hyuk.
Ánh mắt Joo Seung-hyuk lại dừng trên con đường Lee Yeon-soo đã đi qua. Cậu nhìn chằm chằm vào đó rất lâu.
Trong nhật ký của Joo Seung-hyuk chỉ toàn là chuyện của tôi. Không, chỉ có chuyện của tôi thôi.
Cậu ấy lúc nào cũng nghĩ về tôi, chỉ cần chạm mặt tôi một chút thôi là đã vui rồi.
Khi tham gia sự kiện quốc gia hay chinh phạt cổng, cậu ấy háo hức vì nghĩ sẽ được nhìn thấy tôi. Cứ đến sinh nhật tôi hay Valentine, cậu ấy lại đau đầu nghĩ xem nên tặng gì.
Chuyện gì liên quan đến tôi, cậu ấy đều không bỏ qua dù là nhỏ nhặt nhất.
Trong nhật ký về cổng Horaitron, có đầy những dòng tự trách "đã không bảo vệ được anh".
Dù đã một mình ngăn chặn vỡ cổng ở Seoul, nhưng không hề có dòng nào thể hiện sự đắc thắng, hay tự hào về thành tích của bản thân.
Joo Seung-hyuk lúc nào cũng nhìn về phía tôi, chỉ nghĩ đến mình tôi.
"Hà..."
Tôi định lật sang trang tiếp theo. Đột nhiên người nóng bừng lên, trước mắt tối sầm lại.
Cơn sốt vốn đã lắng xuống, lại bắt đầu bùng phát.
'Mình phải nhanh chóng tìm chứng cứ thôi...'
Không phải lúc ốm đau mà nghỉ ngơi. Vừa vịn vào bàn đứng lên. Chợt một tiếng động lớn vang lên từ ngoài cửa.
'Chuyện gì vậy?'
Tôi giật mình chạy ra ngoài. Tôi thấy hai người đàn ông ở dưới cầu thang. Bên cạnh họ, một bức tường phòng khách bị đục thủng. Chắc đó là nguồn gốc của tiếng động lớn, nhưng tôi không có thời gian để quan tâm đến nó.
Tôi nhìn hai người đàn ông đó. Đó là Joo Jung-han và Joo Tae-han.