Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 177

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#177

Tôi vừa bước ra khỏi phòng, bọn họ đã nhìn tôi chằm chằm.

"Ồ, ai đây? Lee Yeon-soo kìa. Hóa ra cậu thực sự ở đây."

Joo Tae-han nhìn tôi với nụ cười.

"Đã lâu không gặp, guide Yeon-soo."

Joo Jung-han tỏ ra lịch sự, nhưng vẫn khiến tôi ghê tởm.

"Sao các người lại ở đây...?"

"Sao là sao? Anh trai đến nhà em trai thì có gì lạ."

Khóe miệng Joo Tae-han cong lên đầy xảo trá. Vẻ mặt hắn ta thật kinh tởm, nhưng điều khiến tôi chú ý hơn là...

Luồng mana phát ra từ Joo Tae-han có gì đó đáng ngờ. So với 7 năm trước, nó mang một tần số độc đáo và kỳ lạ. Tôi đã từng thấy loại mana này trước đây.

Mana của thư ký Joo Jung-han cũng như vậy. Lúc đó, tôi chỉ mơ hồ nghĩ rằng, anh ta sở hữu thuộc tính đặc biệt. Nhưng không phải.

Cả Joo Tae-han và thư ký đều đã sử dụng thuốc đặc biệt được điều chế từ Akrun để tăng cường mana. Vì dùng cùng một loại thuốc để nâng cấp độ một cách nhân tạo, nên tần số mana cũng có dạng tương tự.

Joo Tae-han không hề tái thức tỉnh. Hắn ta đã sử dụng Akrun để nâng cấp độ.

Giả thuyết đã biến thành sự thật hoàn toàn. Nhưng ngay cả khi đã biết sự thật, thì bây giờ cũng không phải lúc để nói ra.

Tôi không muốn trở thành nhân vật phụ số 1 chỉ vì hét lên với hung thủ "Tôi biết hết những gì anh đã làm", rồi bị giết đâu.

"Mà này Yeon-soo, cậu bảo không cần tiền nên ra vẻ thanh cao rồi bỏ đi. Cuối cùng thì vẫn chọn Joo Seung-hyuk à? Lớn tuổi rồi nên mới biết quý trọng đồng tiền sao? Hay là bọn ăn mày bẩn thỉu có điểm gì đó chung?"

Đã 7 năm rồi, tôi mới lại nghe thấy từ "ăn mày".

Hóa ra bấy lâu nay, thằng khốn này vẫn gọi Joo Seung-hyuk như vậy? Thế nên Joo Seung-hyuk mới dùng những từ ngữ mà cậu luôn nghe thấy để nói với tôi, rồi hối hận đến mức viết lên tường.

"Tae-han à, thôi đi. Sao lại nói những lời vô lễ như vậy."

Joo Jung-han vừa trách mắng em trai, vừa nhìn tôi.

"Guide Yeon-soo, tôi xin lỗi vì Seung-hyuk đã gây ra phiền phức cho cậu. Với tư cách là anh trai, tôi muốn xin lỗi về chuyện này, liệu cậu có thể xuống dưới kia nói chuyện một lát không?"

Joo Tae-han thì bộc lộ rõ bản chất cặn bã, còn Joo Jung-han thì giả tạo, làm bộ tốt bụng, khiến tôi càng ghê tởm hơn.

Nhưng tôi không thể để lộ cảm xúc khi chỉ có ba người chúng tôi ở đây. Và bây giờ, cũng không phải lúc để thể hiện sự thù địch.

Tại sao bọn chúng lại đến nhà Joo Seung-hyuk?

Bọn chúng đến để tìm bằng chứng mà Joo Seung-hyuk đã để lại ở nhà sao? Hay là mục tiêu của bọn chúng là tôi...?

Joo Jung-han đã lấy cớ kết hôn chính trị của Joo Seung-hyuk, để cố đưa tôi đến phòng thí nghiệm ở Texas.

Tôi cho rằng, mục đích thực sự của hắn ta khi thúc đẩy cuộc hôn nhân chính trị, là để có tiền nghiên cứu về Akrun đặc biệt, thông qua vụ lừa đảo "vòng cổ Nemesil". Nhưng có lẽ mục đích thực sự của Joo Jung-han không phải là tiền, mà là tôi?

Để tiến hành nghiên cứu về Akrun, cần phải thử nghiệm trên cơ thể dị năng lực giả. Mà tôi vừa là guide cấp S, vừa có tỷ lệ tương thích cao, nên chắc chắn là vật thí nghiệm tuyệt vời.

Nếu bọn chúng thực sự nhắm vào tôi, thì tôi phải làm gì?

Có nên nhờ trung tâm giúp đỡ không? Nếu tôi bấm nút trên thiết bị tự vệ mà trung tâm đã đưa cho, thì các esper của trung tâm sẽ lập tức đến.

Nhưng nó ở đâu...?

Tôi luôn mang theo thiết bị tự vệ mà trung tâm đã đưa cho. Hôm nay cũng vậy. Chỉ là tôi phải mặc đồng phục, nên đã bỏ riêng nó vào túi áo khoác.

Khi đến trường, tôi đã để áo khoác trong xe. Vốn dĩ tôi định kết thúc buổi huấn luyện chiến đấu mô phỏng rồi thay đồ thường, nhưng lại đột ngột phát bệnh nên phải đến bệnh viện. Rồi tôi về nhà.

Vậy áo khoác của tôi đang ở trong xe của Kang In-ho...? Ơ?

Nhớ lại từng việc đã xảy ra hôm nay, tôi thấy chiếc áo khoác được đặt trên ghế sofa.

Có vẻ như Kang In-ho đã mang nó vào.

Vậy thì trước hết hãy đi đến sofa. Chỉ cần bấm nút trên áo khoác, bọn chúng cũng không làm gì được tôi.

'Nhưng mình có thể tin tưởng trung tâm không?'

Khi tôi định bước xuống cầu thang, một cảm giác bất an ập đến.

Joo Jung-han đã bắt tay với Park Geon-woo để tấn công Joo Seung-hyuk. Nếu trung tâm cũng là đồng bọn của hắn ta thì sao...?

Không. Đó là suy nghĩ quá đà rồi.

Trong trung tâm, ban giám sát là một thế lực riêng. Nghe nói giữa bên hiện trường, chuyên thực hiện các công việc thực tế như công phá cổng, và ban giám sát, nơi có quyền lực lớn nhờ chủ nghĩa tinh hoa, có sự cạnh tranh gay gắt.

Dù Joo Jung-han có bắt tay với Park Geon-woo và ban giám sát, thì suy nghĩ của bên hiện trường cũng khác. Nếu tôi cần giúp đỡ, chắc chắn họ sẽ không làm ngơ đâu.

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định xuống cầu thang.

Cứ cố thủ thế này, chúng sẽ lên tầng trên. Ở tầng 2 có không gian riêng của Joo Seung-hyuk, hình như có bằng chứng vạch trần hành vi sai trái của chúng. Hơn nữa, phòng bên cạnh còn có kho báu nữa.

Nếu những thứ đó rơi vào tay chúng, thì sẽ không thể kiểm soát được nữa. Tôi nhất định phải ngăn chặn.

Joo Jung-han và Joo Tae-han im lặng nhìn tôi bước xuống cầu thang. Bọn chúng rất hài lòng khi tôi làm theo lời bọn chúng.

"Giám đốc Joo, đây là nhà của tôi và Seung-hyuk. Dù là người trong gia đình, thì việc đến thăm mà không được phép cũng là bất lịch sự."

"Bất lịch sự thì sao? Định báo cảnh sát à?"

"Tae-han à, hãy tôn trọng guide Yeon-soo đi."

Joo Tae-han chế nhạo, Joo Jung-han liền nhẹ nhàng trách mắng. Hắn ta lịch sự nói với tôi.

"Chúng tôi đã được Seung-hyuk cho phép đến đây."

"Được cho phép...?"

"Đúng vậy. Seung-hyuk bảo tôi xin lỗi cậu. Tôi cũng có trách nhiệm với tư cách là anh trai. Thật không ngờ thằng nhóc đó lại gây ra chuyện như vậy..."

Joo Jung-han nói dối rất tự nhiên. Nếu tôi không biết hắn ta là hung thủ, thì có lẽ tôi đã bị lừa rồi.

Nhưng bây giờ, tôi sẽ không bị lừa nữa đâu.

"Những lời đồn trên báo chí đều là sự thật sao?"

"Đúng vậy. Tôi và Sunghan sẽ chịu trách nhiệm giải quyết chuyện này."

"Các người định chịu trách nhiệm như thế nào?"

Thay vì nổi giận vì biết sự thật, tôi giả vờ như không biết gì, bước về phía sofa.

"Nếu cậu muốn gì, cứ nói. Bất cứ điều gì cũng được. Và chúng tôi cũng sẽ bồi thường về mặt tài chính thật đầy đủ."

"Nếu tất cả đều là sự thật, thì các người nghĩ rằng tiền có thể bù đắp được những thiệt hại đó sao?"

"Cái đó..."

"...Trước hết hãy ngồi xuống đã."

Tôi chỉ vào sofa, tự nhiên nhặt chiếc áo khoác trên ghế lên.

"Cảm ơn, nhưng bây giờ đang là tình huống khẩn cấp nên tôi không có thời gian."

"Nếu có việc gấp thì lần sau đến cũng được."

"Không. Không đến mức đó. Chúng ta có thể vừa đi, vừa nói chuyện trên đường đến bệnh viện Sunghan thì sao? Cần phải kiểm tra xem cậu có bị nhiễm độc Akrun do thuốc hay không."

'Hóa ra bọn chúng nhắm vào mình.'

Không phải đến để lấy bằng chứng, mà mục tiêu của bọn chúng là tôi.

Bọn chúng định lấy cớ kiểm tra để lôi tôi ra ngoài. Tôi phải câu giờ.

"Bệnh viện Sunghan ? Dù có kiểm tra thì cũng phải kiểm tra ở bệnh viện quốc gia chứ? Lỡ Sunghan gian lận kết quả kiểm tra để bao che cho Joo Seung-hyuk thì sao?"

Bọn chúng đang theo dõi tôi. Nếu tôi có bất kỳ hành động đáng ngờ nào, bọn chúng sẽ nhận ra ngay.

Tôi giả vờ gấp áo khoác lại, rồi tự nhiên cho tay vào túi. Một vật thể màu trắng bằng viên sỏi lọt vào tay tôi.

Thiết bị tự vệ của trung tâm.

"Cậu đừng lo. Chuyện đó tuyệt đối sẽ không..."

"Mẹ nó bực thật! Cứ lôi đi là xong, sao cứ lằng nhằng mãi!"

Tôi vừa định bỏ ngoài tai lời Joo Jung-han và bấm nút trên thiết bị tự vệ, thì Joo Tae-han đột nhiên hét lên, túm lấy cổ tay tôi.

Chiếc áo khoác và thiết bị tự vệ đồng thời rơi xuống đất.

"Đây là cái gì?"

Joo Tae-han nhặt thiết bị tự vệ lên mà tôi không kịp giấu đi. Joo Jung-han đứng bên cạnh nhìn thiết bị đó.

"Đây là thiết bị do trung tâm cấp. Nếu bấm nút ở giữa, thì các esper của trung tâm sẽ đến."

Joo Jung-han biết rất rõ về thiết bị tự vệ.

"Ra là vậy à? Hừ, Lee Yeon-soo, xem cái mặt của thằng này kìa."

Khóe miệng Joo Tae-han nhếch lên, rồi hắn ta túm lấy cổ áo tôi.

"Thằng khốn này giả vờ ngây thơ định chơi xỏ ai hả!"

Bàn tay hắn ta giơ lên. Khoảnh khắc bàn tay thô ráp sắp giáng xuống mặt tôi, một tiếng nổ lớn vang lên. Xung quanh bị bao phủ bởi làn khói trắng xóa.

"Mẹ kiếp, cái gì thế này?!"

Joo Tae-han hoảng hốt chửi thề, còn Joo Jung-han thì hoàn toàn khuất sau làn khói.

Ngay cả khuôn mặt của Joo Tae-han ở ngay trước mắt tôi, cũng khó mà nhìn rõ.

Và đây là cơ hội.

Tôi dùng hết sức, đẩy mạnh vào ngực Joo Tae-han. Có lẽ do quá bất ngờ, nên lực nắm ở cổ áo của hắn đã yếu đi. Nhờ vậy, tôi dễ dàng thoát khỏi tay hắn.

"Đồ chó! Thằng kia!"

Joo Tae-han gầm lên, định túm lấy tôi lần nữa. Nhưng tôi đã chạy về phía ngược lại. Lúc đó, có ai đó túm lấy tay tôi trong làn khói trắng xóa.

"Đi theo tôi."

Giọng của Kang In-ho.

"Ừ."

Có vẻ như Kang In-ho là người đã tạo ra làn khói này. Tôi đi theo anh ta, rồi thấy cầu thang. Đó là cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Nếu đi đường này, tôi có thể trốn thoát khỏi hai anh em Joo Jung-han.

Tôi vừa định bước xuống cầu thang, thì mana đã bay tới, phá hủy bậc thang ngay trước mặt tôi. Không chỉ vậy.

"In-ho!"

Có vẻ như anh ta đã trúng đòn tấn công vừa rồi, vai anh ta đang chảy máu.

"Ồ, lại thêm một thằng rác rưởi nữa à? Mấy cái loại cấp thấp thế này, mà cũng đòi đối phó với esper cấp S?"

Làn khói bao phủ cả căn nhà tan đi, Joo Tae-han sải bước tiến về phía này.

Tôi lập tức rút súng lục Horaitron ra khỏi nhẫn. Triển khai kết giới phòng thủ cấp S.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo