Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 178

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#178

Joo Tae-han lại phóng mana về phía Kang In-ho, nhưng bị lớp phòng ngự chặn lại. Tấn công thất bại, hắn nhăn mặt nhìn tôi.

"Mấy thứ không hợp với lũ ăn mày. Chắc Joo Seung-hyuk mua cho mày hả?"

Tôi im lặng. Nhưng giọng của Joo Jung-han vang lên từ phía sau.

"Súng Horaitron, vũ khí cấp S."

"Horai... cái gì?"

"Anh vừa nói rồi mà!"

Hắn ta bực bội hét lên. Chuyện tôi có súng Horaitron chắc đã bị lộ rồi. Trước khi đến đây, hắn đã giải thích trước. Vì bắt cóc tôi nên còn học hỏi nữa cơ đấy. Nhưng thằng ngu Joo Tae-han có vẻ không nhớ rõ lắm.

"Á à, mẹ kiếp! Im đi!"

Joo Tae-han cáu kỉnh, phóng mana về phía Joo Jung-han. Bức tường bên cạnh Joo Jung-han bị khoét một lỗ. Lúc nãy mấy bức tường gần họ cũng bị vỡ, chắc là do Joo Tae-han làm?

Joo Tae-han là kẻ ngu ngốc, nóng tính và bạo lực. Nhưng không đến mức không nhớ chuyện vừa nói, hay chỉ vì bị cằn nhằn mà phóng mana vào anh trai mình chứ.

Nhưng Joo Jung-han có vẻ quen với hành động thái quá của hắn ta, nên im lặng không nói gì.

"Giờ thì im lặng rồi đấy."

Joo Tae-han cười nhạt, rồi lại nhìn tôi.

"Ra ngoài ngay đi."

Tôi gằn giọng.

Đã qua cái thời điểm giả vờ không biết ý đồ của nhau và giữ lịch sự.

Nhìn phản ứng của bọn chúng, có vẻ không phải esper của trung tâm nào cũng cấu kết với nhau. Nhưng mấy dụng cụ tự vệ mà trung tâm cấp phát, đã rơi vào tay bọn chúng rồi.

Giờ chỉ còn cách trực tiếp chiến đấu thôi.

Tôi chĩa súng vào Joo Tae-han.

"Định làm gì đấy? Định bắn à? Mày có giết được con quái vật nào đâu mà đòi đấu với esper cấp S?"

Đúng vậy. Trước mặt tôi không phải bia ngắm hay quái vật, mà là người. Nhưng tôi không đủ tốt bụng, đến mức phải bận tâm về đạo đức, khi đối đầu với kẻ đang muốn bắt cóc mình.

Điều tôi lo lắng lúc này là khác. Dù có dùng thuốc đi nữa, hiện tại Joo Tae-han vẫn là esper cấp S. Lượng mana của hắn mạnh hơn nhiều so với 7 năm trước.

Đấu tay đôi thì tôi không có cơ hội thắng. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc như vậy được.

Hắn đang lơ là, mà tôi lại có vũ khí cấp S. Vậy nên tôi vẫn còn một cơ hội.

Tôi không do dự mà siết chặt ngón tay.

Nhưng ngay khoảnh khắc bóp cò, đột nhiên toàn thân tôi nóng bừng lên. Tư thế mất thăng bằng, viên đạn xoẹt qua. Tôi cố gắng lấy lại tư thế, nhưng nhiệt độ lan khắp cơ thể khiến tôi khuỵu xuống.

Tôi cố gắng không đánh rơi khẩu súng, nhưng dòng mana dao động bất ổn, lớp bảo vệ cũng bị ảnh hưởng mà chao đảo. Joo Tae-han không bỏ lỡ cơ hội này.

Hắn phóng mana tới, tạo ra một vết nứt nhỏ trên lớp bảo vệ.

"Tae-han à, đừng cố quá. Dùng mana quá nhiều thì..."

"Im đi!"

Joo Jung-han lo lắng, nhưng Joo Tae-han phớt lờ, dồn mana vào chỗ vết nứt. Lớp bảo vệ vốn đã dao động bất ổn, cuối cùng không thể chống lại mana của esper cấp S mà vỡ tan.

Tôi cố gắng kích hoạt lại lớp bảo vệ bằng mọi giá. Nhưng do ảnh hưởng của kỳ phát tình, mana không thể kiểm soát được. Lúc đó, Joo Tae-han túm lấy tay tôi, cướp khẩu súng.

"Guide mà nghịch cái này là không được."

Hắn ném súng Horaitron cho anh trai mình, rồi túm lấy cổ áo tôi và nhấc bổng lên.

Mặt Joo Tae-han tiến sát gần như muốn hôn tôi. Hơi thở nóng rực phả vào mặt, khiến tôi buồn nôn.

Tôi quay mặt đi, Joo Tae-han nắm lấy cằm tôi, kéo lại để tôi nhìn hắn.

"Lee Yeon-soo, nhìn tôi đây. Nhìn cho kỹ vào."

"..."

"Lee Yeon-soo, chẳng phải anh bảo anh nhìn thấy được sao? Nhờ đó mà anh tìm được bố ruột của thằng Joo Seung-hyuk. Dùng cái năng lực cảm thụ vĩ đại đó mà đánh giá tôi xem. Mana của tôi thế nào? Hơn thằng nhãi Joo Seung-hyuk kia chứ? Đúng không?"

Ánh mắt Joo Tae-han thật kỳ lạ. Vốn dĩ hắn đã là một tên cặn bã, nhưng giờ thì không còn bình thường nữa. Ánh mắt hắn vô hồn, lại bị bao trùm bởi một thứ cuồng loạn quái dị, không thể diễn tả được.

"Sao không nói gì? Mana của tôi quá tuyệt vời, nên anh hối hận không chọn tôi à? Hay là chỉ nhìn thôi thì không biết? Phải cảm nhận trực tiếp mới được ?"

Hắn cười, rồi tay dần dần di chuyển xuống dưới. Tôi dồn hết sức đẩy Joo Tae-han ra.

"Cậu không xứng dù chỉ bằng cọng tóc của Seung-hyuk!"

"Cái gì?"

"Mana hay đẳng cấp đều là giả hết. Đồ giả tạo."

"Thằng khốn!!!"

Joo Tae-han giơ tay lên. Không chỉ là đấm đơn thuần. Trên đầu ngón tay hắn ta còn chứa mana.

Nếu bị đánh trúng thế này, có lẽ tôi sẽ chết mất. Nhưng so với việc bị bắt đi làm vật thí nghiệm, chết có lẽ còn tốt hơn. Dù sao tôi cũng đã lường trước đến chuyện này rồi.

Tôi nhắm chặt mắt, chuẩn bị cho mọi thứ. Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi cẩn thận mở mắt. Joo Tae-han vẫn giơ tay lên, nhưng đang đứng im như tượng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy...?

Không chỉ Joo Tae-han. Joo Jung-han thấy hắn ta định tấn công tôi, thì hoảng hốt chạy đến. Kang In-ho cũng cố gắng đứng dậy để ngăn Joo Tae-han. Tất cả đều đứng im như trời trồng.

Trong khung cảnh thời gian như ngừng trôi, chỉ có mình tôi là có thể di chuyển. Không, vẫn còn một người nữa.

Từ phía cửa trước, tôi thấy bóng dáng một người đàn ông đang chạy về phía mình.

Chính là Joo Seung-hyuk.


"Thế giới này là của mình."

Joo Tae-han luôn nghĩ như vậy. Hắn muốn gì là có nấy. Cũng không cần phải nỗ lực hay vùng vẫy thảm hại.

Mọi thứ cứ tự nhiên diễn ra theo ý hắn muốn.

Dù là con của kẻ thất bại Joo Kyung-chan, nhưng vừa sinh ra, hắn đã trở thành con nuôi của chủ tịch Joo Won-chan, người đứng đầu Sunghan.

Ai cũng cho rằng Joo Jung-han thông minh và thận trọng hơn, phù hợp hơn để kế thừa tập đoàn. Nếu điều kiện như nhau, thì hắn đã thua anh trai rồi.

Nhưng Joo Jung-han cuối cùng đã thất bại trong việc thức tỉnh. Joo Tae-han trở thành người thừa kế. Joo Seung-hyuk ‘giả’ thì không đáng để nhắc đến.

Nhưng Joo Tae-han vẫn có hai thứ không thể có được.

Thứ nhất là cấp S, thứ hai là Lee Yeon-soo.

Kể từ ngày gặp Lee Yeon-soo, guide cấp S mà hắn khao khát, thế giới của hắn bắt đầu sụp đổ.

Joo Seung-hyuk được công nhận là con ruột của chủ tịch Joo, và Joo Tae-han bị đuổi sang Mỹ.

Joo Tae-han nghiến răng.

Con trai chủ tịch Joo, người thừa kế Sunghan, cấp S. Tất cả những gì hắn muốn và đã có trong tay, đều thuộc về Joo Seung-hyuk.

Nhưng Joo Tae-han không thể chấp nhận được. Hơn hết, hắn không thể chấp nhận được việc, dòng máu bẩn thỉu của Joo Seung-hyuk lại là cấp S, còn mình thì chỉ là cấp D.

"Dù mình là con nuôi đi chăng nữa, nhưng nếu đẳng cấp khác nhau, thì bố đã không dễ dàng ruồng bỏ mình như vậy. Nếu mình là cấp S, còn Joo Seung-hyuk là cấp D, thì Sunghan cuối cùng vẫn sẽ thuộc về mình!"

Hắn giận dữ. Nhưng trời vẫn đứng về phía hắn. Joo Jung-han đã phát triển loại thuốc Akrun đặc biệt, có thể tăng lượng mana. Joo Tae-han cuối cùng cũng thành công trở thành esper cấp S.

"Joo Seung-hyuk, giờ thì tao cũng là cấp S rồi. Không, tao còn giỏi hơn mày nhiều."

Joo Tae-han tự tin. Hắn càng uống thuốc, thì càng mạnh hơn. Khả năng phát triển là vô hạn.

Nhưng niềm vui không kéo dài được lâu. Tác dụng phụ của Akrun bắt đầu xuất hiện.

Cơn đau như xé toạc cơ thể, hành hạ hắn mỗi ngày. Nếu không dùng ma túy, hắn không thể chịu đựng nổi dù chỉ một giây. Trong cơn đau không thể chịu đựng, tinh thần hắn sụp đổ không kiểm soát.

"Á á á! Mẹ kiếp! Tại anh! Tất cả là tại anh!"

Joo Tae-han vốn coi thường anh trai không thức tỉnh.

Joo Jung-han giỏi tính toán, nên đã thành công phát triển thuốc Akrun, nhưng bản thân hắn lại không thể sử dụng. Vì thuốc không có tác dụng với người không có năng lực.

Cuối cùng Joo Jung-han đã dâng tặng loại thuốc mà mình đã dày công chế tạo, cho Joo Tae-han. Thành thật mà nói, hắn không thấy biết ơn cho lắm. Mà ngược lại, hắn cảm thấy đó là điều đương nhiên.

Joo Jung-han cả đời chỉ có số làm tay sai của mình thôi.

Nhưng khi phải chịu đựng những tác dụng phụ khủng khiếp, sự coi thường anh trai đã biến thành oán hận. Hắn chỉ cần nhìn thấy Joo Jung-han, là lại chửi rủa.

"Không còn cách nào khác đâu. Do cơ thể em không chịu được lượng mana khổng lồ mới tăng lên, nên mới thế."

"Mẹ kiếp! Đó mà là nói à! Tìm cách giải quyết đi!"

Joo Tae-han gào thét, phóng mana. Mana sượt qua Joo Jung-han, phá tan cái khung ảnh trên tường.

Thật lòng mà nói, hắn muốn thủ tiêu ngay lập tức, nhưng Joo Jung-han là người duy nhất có thể chế tạo thuốc chữa tác dụng phụ. Vậy nên hắn không thể thực sự giết Joo Jung-han được.

"Tae-han à, lạm dụng mana thì cơn đau sẽ càng..."

"Đó mà là nói à! Khổ lắm mới lên được cấp S mà bảo em đừng dùng mana? Bớt nói nhảm đi rồi làm thuốc giảm đau đi!"

"... Tìm một guide đi."

"Guide...?"

"Đúng vậy. Chỉ cần tìm được một guide phù hợp, em có thể ổn định được mana."

Nghe đến đó, một người vụt qua trong đầu Joo Tae-han.

Lee Yeon-soo. Thủ phạm đẩy hắn xuống vực sâu.

"Nếu là Lee Yeon-soo thì có thể ổn định mana của em."

Người mà Joo Jung-han vừa nhắc đến, cũng trùng khớp với suy nghĩ của hắn.

"Lee Yeon-soo à... Cũng tốt."

Trong số cấp S và guide cấp S mà hắn đã khao khát từ thời thơ ấu, cái trước hắn đã có được rồi. Thì giờ là lúc để có được Lee Yeon-soo.

"Phải trả thù kẻ đã đẩy mình xuống địa ngục."

Lee Yeon-soo trưởng thành, xinh đẹp hơn 7 năm trước. Năng lực guide của anh cũng được công nhận. Hơn nữa, anh còn là người yêu và là guide của Joo Seung-hyuk.

Nếu có được Lee Yeon-soo, hắn có thể trả thù cả Joo Seung-hyuk và Lee Yeon-soo. Đồng thời, có được guide giỏi nhất Hàn Quốc.

Hắn trở về Hàn Quốc. Hắn không cần sự cho phép của chủ tịch Joo.

Joo Tae-han và Joo Jung-han đã lợi dụng Park Geon-woo để đổ tội cho Joo Seung-hyuk, và còn giam cả chủ tịch Joo trong bệnh viện.

Sunghan giờ là của tao. Hơn nữa, Joo Seung-hyuk sẽ thối rữa trong tù, chỉ cần có được Lee Yeon-soo, thì cơn đau khổ này cũng sẽ biến mất.

Tất cả mọi thứ đã rối tung từ 7 năm trước, sẽ trở lại đúng vị trí của nó.

Joo Tae-han nhìn Lee Yeon-soo đang ở trước mặt mình.

Khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt bướng bỉnh, cảm giác mềm mại của cổ tay, tất cả đều khiến hắn hài lòng.

"Cậu không xứng dù chỉ bằng cọng tóc của Seung-hyuk!"

"Cái gì?"

"Mana hay đẳng cấp đều là giả hết. Đồ giả tạo."

"Thằng khốn!!!"

Nhưng trước đó, hắn cần phải dạy dỗ lại cái thói hư hỏng này. Joo Tae-han giơ tay lên cao. Nhưng cơ thể hắn không động đậy.

'Cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ thời gian ngừng trôi?'

Nhưng khác với hắn, cơ thể của Lee Yeon-soo vẫn di chuyển tự do.

Joo Tae-han hoảng hốt. Cố gắng cử động, nhưng thậm chí không thể chớp mắt.

Lúc đó, một người đàn ông xuất hiện. Chính là Joo Seung-hyuk.

'Sao thằng đó lại ở đây...? Lẽ ra nó phải bị bắt ở phòng giam rồi chứ...'

Joo Seung-hyuk lướt qua Joo Tae-han, ôm lấy Lee Yeon-soo.

'Do thằng nhãi này làm à? Thằng nhãi đó đã dừng thời gian ở đây? Thằng hèn đó mà có sức mạnh như vậy ? Tại sao mình không làm được? Mình cũng là cấp S mà... Cùng là cấp S sao lại khác biệt đến thế...?'

Joo Tae-han không thể chấp nhận được sự thật này. Hắn đã phải trả một cái giá rất đắt để có được sức mạnh. Từ khi trở thành cấp S, hắn chưa từng có một ngày được ngủ ngon giấc.

Không những không thể đối đầu với Joo Seung-hyuk, mà hắn còn không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Không thể như vậy được. Mình không thể thua nó. Lần này mình sẽ không để mất Lee Yeon-soo.

Bình luận
happibanana
happibananaChương 178
Tránh ra để anh Seung hyuk múa!!!!!!!!!!!! =)))))))))))))))
Trả lời·14/09/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo