Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 101

 

Giọng nói nghẹn ngào đã cản Ruhak lại. Dù vậy, hắn chỉ khựng lại trong chốc lát, chứ không hề rút lui. Khi một cơn gió quét qua cửa sổ, phát ra những tiếng cào nhẹ, động tác của hắn vẫn tiếp tục.

Chiếc áo cao cổ bị xé toạc từng chút một. Hơi lạnh len lỏi qua vạt áo. Nhưng dù vậy, Se-hyun thậm chí còn không có tâm trạng để cảm nhận cái lạnh.

Bởi vì có một đôi mắt tràn đầy thống khổ kia vẫn đang nhìn xuống cậu. Se-hyun khẽ chớp mắt. Cậu càng chớp, nỗi đau trong mắt Ruhak càng hiện rõ hơn.

“Ta…”

Se-hyun khẽ hé môi, mắt vẫn không rời khỏi Ruhak. Khi những đầu ngón tay hắn lướt qua gáy cậu, ghim chặt vào da thịt cậu, chiếc áo siết chặt lấy cổ rốt cuộc cũng bị xé toạc hoàn toàn.

Cũng ngay khoảnh khắc đó, câu nói của Se-hyun cũng chấm dứt.

“… Ta hận cậu.”

Bàn tay đang giật mạnh vạt áo chợt khựng lại.

Trong phút chốc, cả không gian chìm tĩnh lặng. Bầu không khí yên ắng đến mức tưởng chừng cả thời gian cũng ngừng trôi. Trong tầm mắt đã mờ đi của Se-hyun, cậu nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Ruhak. Đôi đồng tử của hắn khẽ run lên.

Se-hyun cố nén lại thứ gì đó đang nghẹn nơi cổ họng, bật ra những lời tiếp theo.

“Chính anh… chẳng phải chính anh đã nói thế sao? Câu nói cuối cùng anh nói với tôi… Chính vì vậy mà tôi đã không quay lại… Chính vì vậy mà chúng ta… đã kết thúc như thế.”

Đó là lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Dù đôi mắt đã đẫm nước, giọng nói cậu vẫn vang lên không chút ngập ngừng. Khi chớp mắt, cậu trông thấy bờ môi mím chặt của Ruhak.

“… Hãy nói với tôi là không phải đi. Nói rằng anh chưa từng nói những lời đó. Rằng đó là một câu khác… Anh nói đi.”

Nhiễu, cùng với những sự can thiệp từ bên ngoài, tất cả dường như đã bị ai đó xóa sạch. Se-hyun biết rõ đó là sự trói buộc do Bill Will áp đặt. Trong một tình huống bị giới hạn đến thế, điều duy nhất cậu có thể làm là truyền đạt sự thật từ trái tim mình.

Cậu dốc hết sức lực để bày tỏ điều đó. Rằng tất cả đã lệch khỏi quỹ đạo. Rằng thứ họ cho đi lại không phải là thứ người kia nhận được.

Ánh nhìn của Ruhak trầm xuống. Đôi mắt hắn chớp vài lần, rồi dần dần trở nên vô hồn. Tựa như một ngọn lửa đã cạn dầu. Se-hyun nắm chặt lấy bàn tay Ruhak đang túm lấy áo mình.

“… Làm ơn… Dừng lại đi, Nell…”

Ánh mắt trống rỗng kia dần khép lại. Bóng tối phủ lên thân thể Se-hyun cũng dần biến mất. Một thứ cảm xúc không thể gọi tên hiện lên trên gương mặt hắn.

Lần đầu tiên, cậu nhận ra rằng có những thứ không thể nào quay lại, mà cũng chẳng thể vờ đi như chưa từng xảy ra. Mực vương ra giấy, nhuộm đen nó, rồi còn loang ra mép bàn, nhỏ xuống sàn nhà thành từng giọt.

Vệt mực như dòng sông chảy dài.

Dẫu vậy, Se-hyun vẫn chọn cách xóa đi, hơn là để mặc nó.

Vì thế, cậu chống khuỷu tay, nâng người dậy, lau nước mắt bằng tay áo, rồi đối diện với Ruhak, người như thể sắp gục ngã.

“… Tất cả…”

Se-hyun cắn chặt môi, cố nén xuống mọi cảm xúc đang dâng trào, chỉ khi đã kìm nén lại, cậu mới có thể mở miệng. Thứ phát ra chỉ là tiếng thở dốc hổn hển, nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác như đã nói quá nhiều.

Bờ môi khẽ mấp máy, lặp lại những lời của cuộc gặp gỡ bí mật đêm hôm đó.

“Em… yêu anh.”

Lần xác nhận ‘Độ tín nhiệm’ cuối cùng. Và cả cuộc gặp gỡ. Hôm đó là một ngày trời lạnh giá, một đêm không trăng. Se-hyun nhớ rõ đêm ấy, đêm lạnh đến mức từng đầu ngón tay cũng tê cứng.

Vậy nên, chắc chắn hắn vẫn còn nhớ. Nhớ về đêm gió buốt ấy.

Một hồi lâu sau, Ruhak mới khẽ mở môi. Khi bàn tay hắn lướt qua má Se-hyun rồi chạm nhẹ bên tai cậu, giọng nói trầm thấp ấy vang lên, gói trọn trong đó là ký ức của đêm hôm ấy.

[Ta…]

“Ta cũng…”

Hơi thở dần xích lại gần. Bàn tay Ruhak áp lên tai cậu, trong khi một tay khác nhẹ nhàng kéo gáy Se-hyun lại. Hơi thở mong manh nhưng đầy căng thẳng ấy ngày càng tiến gần hơn, cho đến khi giữa hai người chỉ còn lại một khoảng trống nhỏ bé.

Hơi thở của hai người đan vào nhau qua khe hở mong manh ấy. Mi mắt Se-hyun khẽ chớp, rồi cậu có cảm giác như bản thân đang trôi nổi giữa không trung. Tựa như tất cả đã quay ngược về quá khứ.

[…cậu.]

“…em…”

Hơi thở nóng bỏng hệt như một tiếng thở dài, gợi lại cái lạnh của đêm năm ấy.

Se-hyun bất giác rùng mình, như thể sắp lên cơn sốt.

Một khoảng lặng kéo dài bao trùm cả không gian. Chỉ có hơi thở khe khẽ của hai người va chạm vào nhau. Gương mặt Se-hyun bị kéo sát lại hơn nữa. Các đầu ngón tay của Ruhak vẫn khẽ run lên.

Và rồi, khoảnh khắc sự run rẩy ấy biến mất, đôi môi hắn hé mở, cất lên những lời như lưỡi dao cứa qua bầu không khí lạnh giá.

[Ta hận cậu.]

“…Ta thương em.”

Câu trả lời mà lẽ ra cậu đã nhận được từ rất lâu trước đó, giờ đây cuối cùng cũng quay lại cùng với một tiếng thở dài. Chậm rãi, như thể muốn khắc ghi, đôi môi kia nhẹ nhàng chạm vào cánh mũi cậu.

Trước khi kịp nhận ra, môi đã chạm môi, còn hơi thở thì như bị nuốt trọn. Ngay cả tiếng thở gấp cũng bị Ruhak tham lam cướp lấy.

Đôi môi cậu tê rần, còn nụ hôn thì sâu đến đáng sợ. Nóng bỏng đến mức làm người ta hoảng loạn.

Bị bờ vai rộng kia áp sát, Se-hyun cố gắng lùi về phía sau. Giữa bầu không khí nóng bóng ấy, cậu cảm nhận được một bàn tay đang vuốt ve dọc theo cổ mình. Một cơn ngứa ngáy cùng cảm giác lạnh lẽo đầy tê dại len lỏi vào tận trong lồng ngực.

Mỗi lần những đầu ngón tay ấy chạm vào phần hõm sâu nơi cổ, cậu lại khẽ run rẩy. Vai bất giác co lại, đầu cúi xuống, và chỉ khi đó Se-hyun mới nhận ra tầm mắt mình đã trở nên mờ mịt.

Cơ thể run rẩy, đầu ngón tay mất dần sức lực.

Từng cơn tê buốt dọc sống lưng khiến toàn thân cậu cứng đờ. Không, là lạnh buốt.

“Haa… haa…”

Những âm thanh thoát ra giữa những hơi thở gấp gáp cũng trở nên mơ hồ. Bầu không khí bây giờ dường như đã loãng đi rất nhiều.

Bao nhiêu lần rồi?

Nhiều đến mức chẳng thể nhớ nổi, và chỉ khi mọi thứ dừng lại, Se-hyun mới nhận ra đầu mình đã bị Ruhak nâng lên.

Trong tầm mắt nhòe nhoẹt ánh sáng, Ruhak đang đứng ở đó. Se-hyun đưa tay đẩy hắn ra, nhưng bờ vai rắn chắc kia không hề lay chuyển.

Hơi thở của cậu lại một lần nữa lại bị Ruhak cướp lấy. Lại một lần nữa, sâu đến đáng sợ.

Giữa sự đeo bám đầy dai dẳng, Se-hyun lần theo con đường mà mình đã đi rất xa để quay lại. Quá xa, đến mức tất cả chỉ còn là một màu đen thẳm. Có lẽ vì thế mà từng nhịp thở dốc càng trở nên gấp gáp hơn.

Cho đến khi tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, Ruhak vẫn không hề rời đi. Hơi thở dồn dập đan cài trong cùng một không gian, rồi từ từ tan biến. Mi mắt Se-hyun khẽ khép lại. Mọi thứ đều trở nên mông lung. Cảm giác như bị nhấn chìm trong nước lại ùa về ngay khi cậu nhắm mắt.

Sự xa lạ này khiến tâm trí cậu như bị giằng xé, nhưng từng đầu ngón tay vẫn vương chút hơi ấm.

Mọi chuyện kết thúc trong sự tĩnh lặng. Trong khoảng không chỉ còn vang vọng tiếng thở, cả hai lặng lẽ đối diện với nhau.

Chẳng hiểu vì sao, Se-hyun không thể cất lời.

Khoảnh khắc hàng mi cậu nhắm chặt lại, mọi thứ đều tan biến, không để lại một dấu vết.

***

“Cậu Se-hyun… tôi… đã hoàn thành rồi.”

“Nhanh vậy sao?”

Se-hyun quay sang nhìn Yoo Si-woon với vẻ ngạc nhiên. Yoo Si-woon cúi đầu, gãi gãi phía sau gáy với vẻ ngượng ngùng. Trước mặt cậu ta là lọ thuốc hoàn chỉnh, được chế tạo dựa trên lý thuyết nghiên cứu.

Một thứ chất lỏng sắc tím nhạt trong lọ thủy tinh, đúng như màu sắc đã được suy luận trong quá trình nghiên cứu.

“…Cậu Yoo Si-woon, cậu có năng khiếu về điều chế thật đấy.”

Se-hyun thốt lên với vẻ mặt đờ đẫn. Thực tế, bản thân cậu cũng có tố chất trong việc bào chế này, chưa bao giờ nghe ai bảo cậu làm kém, nhưng khi đặt cạnh Yoo Si-woon, cậu lại cảm thấy bản thân còn thua xa. Đây không chỉ đơn thuần là chênh lệch về kỹ năng, mà là khác biệt về thiên phú.

Mặc dù Se-hyun đã được cung cấp bản ghi chép nghiên cứu và tài liệu thiết kế lý thuyết khá đầy đủ, nhưng bài toán điều chế kia vẫn khiến cậu phải đau đầu suốt thời gian qua, thế mà giờ đây lại được Yoo Si-woon giải quyết chỉ trong vài ngày. Đến mức những người trong Xưởng điều chế đều ngạc nhiên, bàn tán xôn xao.

“À… là vì tài liệu mà cậu Se-hyun đưa cho tôi… rất phong phú, và về mặt lý thuyết thì đã gần như hoàn chỉnh rồi… Tôi… tôi thực sự không giỏi đến mức này đâu, chỉ là có nền tảng vững chắc để dựa vào thôi… nên mới làm được. Thật sự tôi không giỏi đến thế đâu ạ!”

Yoo Si-woon vội vàng xua tay, kiên quyết phủ nhận. Nhưng đối với Se-hyun, người đã thử mà vẫn thất bại dù có tài liệu trong tay, thì câu nói đó chỉ là sự khiêm tốn quá mức.

“Cậu Yoo Si-woon, xưởng điều chế của cậu ở Đế quốc đã đến cấp mấy rồi?”

“À… do tôi chưa mở rộng thành phố nhiều nên… chỉ mới lên LV.2 thôi…”

“…Vậy mà đã làm được đến mức này rồi?”

Xưởng điều chế của Se-hyun hiện tại đã đạt đến LV.40. Đây có thể coi là một con số khá tương đương với các lĩnh vực khác, nếu xét về nhân lực chuyên dụng trong xưởng thì quy mô vẫn còn khá nhỏ. Hơn nữa, vì tập trung chủ yếu vào nghiên cứu nên cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sản xuất hàng loạt thần dược này.

“Cậu Yoo Si-woon.”

“À, vâng!”

“Cậu thử làm cái này xem.”

“À… thật ra… cái đó… tôi… đã xong từ hôm qua rồi…”

“…Cậu Si-woon.”

“…Vâng?”

“Cậu có muốn sống cùng tôi luôn không?”

Lời nói ấy khiến khuôn mặt Yoo Si-woon lập tức đỏ bừng. Cậu ta luống cuống lùi về phía sau, rồi giật mình đụng vào giá sách. Bị đau, cậu ta lại vội ôm đầu, co rúm người ngồi thụp xuống đất, vẻ mặt không thể ngờ đến. Mãi cho đến khi Se-hyun bật cười và nói rằng cậu chỉ đùa thôi, đôi vai run rẩy của Yoo Si-woon mới dần bình tĩnh lại.

“Có vẻ như Thiên Du tộc của cậu có thiên phú đặc biệt về mảng điều chế này. Hay là chỉ riêng dược phẩm?”

“…Xin lỗi.”

Yoo Si-woon cúi đầu với vẻ mặt như sắp khóc. Câu trả lời ấy đồng nghĩa với việc cậu ta không thể nói ra. Vậy là trong khế ước của cậu ta có điều khoản cấm tiết lộ về năng lực này.

Huen đã từng đề cập đến việc bị bóc lột. Chủng tộc của Yoo Si-woon thuộc về một liên minh đối địch, và hiện đang là đối tượng bị khai thác của liên minh đó. Điều này cũng có nghĩa là em họ của Se-hyun, Park Seung-geon, cùng đồng minh của hắn ta cũng có liên quan phần nào đấy đến liên minh này.

Từ đây, Se-hyun có thể suy đoán rằng năng lực của Yoo Si-woon không chỉ giới hạn trong việc chế tạo thuốc. Nếu đã bị kiểm soát và khai thác như vậy, chắc chắn năng lực ấy có giá trị và nhu cầu rất lớn. Hơn nữa, việc một liên minh đó có thể can thiệp vào một Đế quốc khi nhà Vua vắng mặt cũng cho thấy rằng các Đế quốc đó đang bị ràng buộc với nhau theo cách phức tạp hơn rất nhiều.

Rất có thể, những người bị bóc lột không chỉ là dân thường mà còn bao gồm cả Đại Công Tước.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo