Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 102

“Cậu Si-woon, tôi định đến chỗ ông Kim Gap-jun, cậu có muốn đi cùng không?”

“Có…!”

Yoo Si-woon đáp ngay, không chút do dự. Se-hyun cũng đang định ghé qua chỗ Kim Gap-jun ở Trung tâm huấn luyện, vì gần đây cậu vừa nhận được chiếc chân giả đặt làm từ Đế quốc Công nghệ. Việc điều chế thuốc cũng đã hoàn thành. Hôm nay chắc không còn việc gì khác, nên cậu quyết định kết thúc công việc ở xưởng điều chế sớm.

Sau khi điều chỉnh số lượng điều chế thuốc cho phép ở mức tối đa rồi bước ra khỏi phòng nghiên cứu, cậu trông thấy một vị anh hùng đang đứng quay lưng về phía cửa.

Nghe thấy Se-hyun nói, anh ta quay người lại. Đôi mắt xám tro sâu thẳm nhìn theo Se-hyun. Nhưng có một điều đáng chú ý, đó là anh ta chỉ có một mắt. Một vết sẹo cũ dài ngoằn ngoèo chạy ngang qua một bên mắt anh ta.

Anh ta chính là Kyle, vị anh hùng thứ ba của Đế quốc, người phụ trách huấn luyện các hiệp sĩ. Kyle bắt đầu rèn luyện sức mạnh vì ngưỡng mộ Eun-cheong, người cũng từng là một hiệp sĩ, và anh ta đã đến được vị trí này nhờ vào lòng trung thành với Se-hyun. Trong số các vị anh hùng, Kyle có thể coi là người còn đáng sợ hơn cả Ruhak.

Thậm chí có tin đồn rằng ngay cả Đội trưởng đội Hiệp sĩ cũng phải toát mồ hôi hột mỗi khi gặp mặt anh ta. Vì vậy, mỗi khi kiểm tra ‘Độ tín nhiệm ‘của các hiệp sĩ, câu nói mà Se-hyun nghe thấy nhiều nhất chính là “Làm ơn hãy khuyên nhủ Kyle hộ chúng tôi, thưa Bệ hạ. Chỉ có Bệ hạ mới làm được điều đó.”

Kyle chỉ dịu dàng với mỗi Se-hyun. Dù đang huấn luyện khắc nghiệt dưới cái nắng như thiêu như đốt, nhưng chỉ cần nhìn thấy Se-hyun, anh ta sẽ lập tức chạy đến với vẻ mặt lo lắng, trên tay cầm theo nước.

“Bệ hạ, người đã đứng quá lâu rồi. Xin người hãy giữ gìn sức khỏe của mình hơn.”

“Kyle, hôm nay các hiệp sĩ không tập luyện phải không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Kyle đã bị mù một mắt từ trước khi đến đây nên Se-hyun không thể chữa trị cho anh ta được. Những vết thương mà anh ta phải chịu trước khi đến Elix thì không thể chữa khỏi Elixir.

Có những lúc Se-hyun cảm thấy rất buồn vì vết sẹo đó, và đã cố gắng tìm mọi cách để chữa trị cho anh ta, nhưng khi biết rằng nó lại là niềm tự hào của Kyle, cậu đành phải thôi.

“Đi thôi, Kyle. Chúng ta đến trung tâm huấn luyện nhé. Đến đó rồi ta sẽ ngồi sau, được không?”

Se-hyun đưa tay ra, Kyle tháo chiếc găng tay dày cộp của mình, chậm rãi nắm lấy tay cậu. Bàn tay đầy vết chai sạn và sẹo cứng như đá, in hằn dấu tích của thời gian bao bọc nhẹ nhàng nắm lấy tay Se-hyun.

“Chúng ta đi nào, cậu Si-woon.”

“Vâng…!”

Vừa bước ra khỏi xưởng điều chế, ánh mặt trời chói chang lập tức đổ xuống. Nhưng những cơn gió vẫn mát mẻ, không hề mang đến cảm giác oi bức của ngày hè.

Đã vài ngày, à không, đã mười ngày trôi qua kể từ khi Se-hyun xác nhận được tình cảm của Ruhak. Nhưng trong suốt mười ngày đó, cậu lại chẳng thấy nổi bóng lưng của hắn. Cậu có cảm giác Ruhak đang cố tình tránh mặt mình.

Cậu bị từ chối khi đến phòng làm việc, hỏi các anh hùng khác cũng chẳng được gì. Dấu vết duy nhất của Ruhak mà cậu có thể cảm nhận được chỉ là vào mỗi buổi sáng, mỗi nhìn thấy đôi cánh được chải chuốt tỉ mỉ một cách khác thường.

Ruhak chỉ đến thăm Se-hyun khi cậu đã ngủ say. Vậy nên tất cả những gì Se-hyun có thể làm lúc này là chờ đợi cho đến khi Ruhak sắp xếp ổn thỏa mọi thứ trong lòng.

“… Cậu Se-hyun.”

Tiếng gọi của Yoo Si-woon kéo Se-hyun ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu nhìn vào đôi mắt đen láy của Yoo Si-woon đang sáng lên dưới ánh mặt trời. Trông cậu ta có vẻ đang lo lắng điều gì đó.

Nhưng chỉ một lát sau, Yoo Si-woon mím chặt môi rồi lên tiếng.

“… Tôi… định mấy ngày nữa sẽ quay về Đế quốc…”

Yoo Si-woon siết chặt hai tay lấy nhau, nói một cách khó khăn. Đôi bàn tay đan chặt vào nhau run lên bần bật. Nhưng cậu ta không hề có ý định lùi bước.

“… Tôi… đã nợ cậu Se-hyun rất nhiều. Tôi… chưa từng được đối xử như vậy… nên tôi rất biết ơn, và… tôi không muốn trở thành gánh nặng…”

“Cậu Si-woon.”

“Vâng, tôi biết. Tôi biết là tôi có thể đang hơi nóng vội… với cả, tôi cũng chẳng thể làm được gì… Dù có trở về thì mọi chuyện cũng chẳng khá hơn là bao, tôi biết. Nhưng mà…”

Những gì Yoo Si-woon đã trải qua và chứng kiến ở nơi này có lẽ đã biến thành cảm giác tội lỗi đối với Đế quốc của cậu ta. Các gia thần của Yoo Si-woon vào lúc này chắc hẳn vẫn đang phải chịu đựng sự bóc lột. Chắc chắn Yoo Si-woon cũng biết điều đó. Cậu ta không hề ngu ngốc.

“Tôi… không thể… chịu đựng được việc chỉ có mình tôi được sống thoải mái như thế này…”

Se-hyun chợt nhớ đến câu nói “một kẻ luôn trốn tránh” của Baek Do-hyun. Sẽ có người chỉ trích Yoo Si-woon. Nói những lời như “quả nhiên”, hay “cũng đúng thôi”, vân vân.

Nhưng Se-hyun lại nghĩ khác. Đây không phải là trốn tránh.

“Nếu tôi không trở về… mọi người… sẽ càng sống khổ hơn…. Ít nhất thì… tôi cũng nên trở về…”

Nếu Se-hyun ở trong hoàn cảnh của Yoo Si-woon, cậu cũng sẽ chọn quay về. Ai có thể sống được yên ổn trong khi biết các gia thần của mình vẫn đang phải chịu đựng đau khổ?

Thật ra, Se-hyun đã chờ đợi Yoo Si-woon mở lời nhờ giúp đỡ. Nhưng Yoo Si-woon đã chọn quay về một mình, vậy nên cậu cũng không còn việc gì với người này nữa rồi.

Tất cả đều là sự lựa chọn của Yoo Si-woon.

“… Khi nào cậu đi, cậu Si-woon?”

“Sớm, sớm nhất có thể ạ… Nếu được… thì trong vòng hai ngày nữa… vì thuốc của cậu cũng đã hoàn thành… nên tôi sẽ cố gắng quay về…”

“… Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu.”

“Cảm, cảm ơn cậu.”

Những gì Se-hyun có thể chuẩn bị chỉ là tiễn Yoo Si-woon mà thôi. Yoo Si-woon lau nước mắt, cúi đầu chào. Nếu đây là lựa chọn tốt nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra, Se-hyun không có quyền ngăn cản. Cậu gật đầu rồi tiếp tục bước đi.

Lý do Yoo Si-woon ở lại đến bây giờ có lẽ là vì việc bào chế thuốc. Chắc chắn là cậu ta muốn đền đáp Se-hyun, dù chỉ là một chút. Và giờ thuốc đã bào chế xong, cậu ta nghĩ rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

Sau một hồi suy nghĩ miên man, cuối cùng Se-hyun cũng đến được Trung tâm huấn luyện của Đế quốc. Cậu bước vào tòa trung tâm, lại vô tình chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ khiến cậu phải dừng bước.

Cảnh tượng kỳ lạ đó đang diễn ra ở trung tâm sân tập, nơi có bãi cỏ rộng như một sân vận động. Thấy Se-hyun nhìn chằm chằm về phía đó, Kyle và Yoo Si-woon cũng đưa mắt nhìn theo.

Se-hyun đổi hướng, đi về phía đó. Vừa đi được vài bước, cậu đã nghe thấy tiếng quát vừa lớn vừa vang của Kim Gap-jun, tay ông ta lăm lăm chiếc roi da.

“Này, đừng có thở hổn hển nữa! Chạy được một vòng rồi thì không nói, đằng này mới đi được mười bước mà đã như vậy thì tập luyện làm gì cho phí công!”

Kim Gap-jun gào lên với ai đó, bụng phình to. Se-hyun nhìn ra bãi cỏ, thấy một người đàn ông quen thuộc đang cúi gập người, thở hổn hển. Bên cạnh là một người đàn ông ngồi xe lăn với vẻ mặt lo lắng.

Đến lúc này Se-hyun mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu tiến về phía Kim Gap-jun, người đang gào thét đến mức nổi cả gân xanh trên cổ.

“Tôi bảo ông hướng dẫn mà, sao lại ức hiếp người ta vậy?”

“Ối trời ơi giật cả mình!”

Vừa nghe thấy giọng của Se-hyun, Kim Gap-jun đã nhảy dựng lên. Ông ta ôm tim, trừng mắt nhìn Se-hyun với ánh mắt như muốn nói “cậu suýt dọa chết ta đấy”.

“Nhãi con này chui ra từ đâu chui ra vậy hả?!”

“Tại lão Vượn cứ ức hiếp người khác đấy chứ. Ông không biết ở đây cấm bạo lực à? Mới đến đây được bao lâu mà đã thế rồi.”

“Ức hiếp cái con khỉ! Thằng nhóc này suốt ngày chỉ có ăn với chơi mà nhiều miệng thế nhỉ! À, nếu không thì cậu dạy cậu ta đi!”

Se-hyun nhìn Kim Gap-jun đang thở phì phò, rồi lại quay sang nhìn chàng trai mới chạy được mười bước đã thở hổn hển. Cậu cũng không khỏe mạnh gì cho cam, nhưng thể lực của người này thật sự quá kém. Chỉ là nhìn cậu ấy cố gắng chạy tiếp mà không bỏ cuộc, có vẻ như đây là một người khá kiên trì.

Người này chính là Gong Jae-woo, một trong hai Lord Player mà Kim Gap-jun đang huấn luyện. Trông cậu chàng có vẻ yếu đuối về mặt tinh thần.

“Kim Gap-jun, hồi ở làng, cậu Gong Jae-woo làm nghề gì vậy?”

“Hừm, chắc là đi nhặt đá. Nghề của cậu ta thì ban đầu khó mà phát triển được. Bọn khác không biết nên cứ khinh thường, xem cậu ta chẳng ra gì, chứ nếu cậu ta mà lập Đế quốc thì thế giới này đã sớm thay đổi rồi.”

“Nghề gì mà ghê vậy?”

“Kỹ sư.”

Kim Gap-jun đáp thản nhiên. Người ngạc nhiên lại chính là Se-hyun. Cậu quay hẳn người về phía Kim Gap-jun, mắt tròn xoe hỏi:

“Kỹ sư á?”

“Nó đó, mà cậu cũng biết đấy. Ban đầu thì vô dụng, về sau mới bá đạo. Mấy tên kỹ sư thì đứa nào đứa này đều yếu như sên rồi, mà cái tên Gong Jae-woo này thì lại càng yếu hơn, chậc. Yếu xìu, sao mà sống được nhỉ. Cho nên ta đang cho cậu ta rèn luyện đây.”

Kim Gap-jun nhìn Gong Jae-woo với ánh mắt đầy tâm trạng, rồi lắc đầu chép miệng. Trong lúc đó, Gong Jae-woo đã cố gắng chạy đến đích. Vừa đến nơi, cậu ấy liền ngã gục xuống đất, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.

“Với cả, thằng nhóc đó không chỉ có tài năng bình thường đâu. Ta cũng chẳng hiểu sao lại có đứa như vậy, hồi đó ta cũng trố mắt ra nhìn đấy. Nghe đâu là kỹ sư gì đó.”

Nghe vậy, Se-hyun bỗng có một cảm giác quen thuộc. Giọng nói của Bill Will hiện lên trong đầu cậu, với vẻ tiếc nuối khi kể về việc đã sắp xếp những người tài giỏi ở gần cậu.

Kết nối những thiên tài với nhau. Nếu đúng như Kim Gap-jun nói thì có lẽ Gong Jae-woo cũng là một người có tài năng giống như Kwak Jeong-han. Biết đâu cậu ấy còn tài giỏi hơn.

“Mà cậu đến đây làm gì vậy?”

“Chẳng có việc gì làm nên tôi đến xem thôi.”

Nghe vậy, Kim Gap-jun ôm lấy gáy. Se-hyun mặc kệ Kim Gap-jun đang gào thét và chỉ trỏ mình, tiến về phía Gong Jae-woo, người đang nốc cạn cốc nước mà Huey đưa cho. Ánh mắt cậu đầu tiên dừng lại ở Huey.

“A, chào cậu Se-hyun. Lúc nào cũng thật biết ơn cậu.”

“Vâng, dạo này anh khỏe không?”

“Tôi thì lúc nào cũng khỏe, nhưng Jae-woo thì…”

Se-hyun nhìn sang Gong Jae-woo. Gương mặt Gong Jae-woo đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ nhìn Se-hyun. Khi bốn mắt chạm nhau, Gong Jae-woo lẳng lặng cúi đầu chào.

“Hôm nay tôi đến là vì có thứ này muốn đưa cho anh Huey.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo