“Ơ.”
“Vâng, đây là chiếc chân giả mà lần trước tôi đã nói.”
Không dài dòng, Se-hyun lấy chiếc chân giả đã hoàn thành từ trong kho chứa ra đưa cho Huey. Trông nó khá thô kệch, chẳng khác gì một khúc gỗ. Thế nhưng Huey lại tỏ ra vô cùng vui mừng.
“Cảm ơn cậu, cậu Se-hyun.”
“Anh hãy đeo vào rồi nhỏ một giọt máu lên, sau đó có thể sử dụng được ngay. Cậu Gong Jae-woo, cậu có thể giúp anh ấy một tay được không?”
“Vâng…”
Gong Jae-woo lau mồ hôi trên trán rồi đứng dậy. Chiếc chân giả mà Se-hyun đưa cho Huey không phải là một chiếc chân giả bình thường. Nó là một chiếc chân giả đặc biệt được cường hóa bằng ma thuật, có thể kết nối với tất cả các dây thần kinh ngay khi đeo vào, rồi trở thành một phần cơ thể của người sử dụng.
Gong Jae-woo loay hoay một lúc rồi lắp chân giả vào chân cho Huey. Sau khi lắp xong, chiếc chân giả kia dần định hình thành hình dáng của một chiếc chân bình thường. Huey cắn vào tay, nhỏ từng giọt máu lên đó.
Chiếc chân giả đang dần thành hình lập tức phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nó chuyển sang màu đỏ như bị nung nóng, sau đó lại cứng như gốm, cuối cùng thì đổi màu giống với màu da của Huey rồi cố định lại.
Vì Se-hyun đã đặt làm loại tốt nhất, nên chắc hẳn độ cứng của nó ngang ngửa với adamantium.
*adamantium: hợp kim giả tưởng xuất hiện trong series comic của Mỹ, được biết đến như một trong những kim loại cứng nhất thế giới.
“Anh thử đứng dậy xem sao.”
Nghe Se-hyun nói, Huey nuốt nước bọt, từ từ đứng dậy khỏi xe lăn. Đầu ngón chân run run chạm đất, và cơ bắp dần hiện rõ trên đôi chân cứng cáp. Khi hai chân đã vững vàng trên mặt đất, Huey nhìn xuống Gong Jae-woo từ độ cao mà anh ta hằng mong ước.
Khuôn mặt ngơ ngác của Huey nhăn lại, những cảm xúc không thể diễn tả thành lời hiện lên trên gương mặt anh ta. Vừa như muốn cười, vừa như muốn khóc.
“Ngón chân… hơi nhột.”
Đó là cảm nhận đầu tiên của anh ta. Huey lúng túng diễn tả cảm giác ngưa ngứa của cỏ cây dưới lòng bàn chân. Nghe thấy vậy, Gong Jae-woo lại là người bật khóc. Không biết vì tủi thân điều gì, cậu ấy quay lưng lại với mọi người, vừa khóc vừa nức nở.
“Jae, Jae-woo? Sao… sao cậu lại khóc…”
Đôi vai gầy gò của Gong Jae-woo run lên bần bật, còn Huey thì luống cuống dỗ dành cậu ấy, nhưng vô ích. Thấy Huey luống cuống như vậy, Se-hyun quyết định quay lưng đi. Hôm nay đến đây thôi.
Kyle đưa tay ra, nắm lấy tay Se-hyun. Anh ta siết chặt tay Se-hyun trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Dù cảm giác hơi thô ráp, nhưng Se-hyun vẫn mỉm cười đón nhận.
Tất nhiên, Kim Gap-jun thì khác.
“Ối dồi ôi, bao đồng. Đi thì đi nhanh đi.”
“Nhờ ông giúp đỡ cậu Gong Jae-woo nhé. Nghe ông nói thì có vẻ như cậu ấy cần phải rèn luyện thể lực.”
“Này, này! Vừa nãy còn gào lên bảo ta ức hiếp cậu ta cơ mà.”
“À, vâng. Cả ông nữa, ông cũng nên ăn uống điều độ một chút. Mà hình như bụng ông nhỏ lại rồi phải không?”
“Cái, cái gì?! Này, thằng nhóc này sao cứ thích lo chuyện bao đồng thế hả? Cậu lo mà ăn uống cho tử tế đi! Có biết là ở đây ai cũng đồn là cậu bị Đế quốc bỏ đói không?”
“Tôi không.”
“Sao, sao cậu lại không biết hả?!”
“Sao tôi biết được chứ? Trước mặt tôi có ai dám nói gì đâu. Mà dạo này tôi ăn uống đầy đủ rồi. À, lão Kim này, ông có muốn ăn cái này không?”
Se-hyun lấy một nắm bánh ngọt mang từ bữa tiệc ra đưa cho Kim Gap-jun. Kim Gap-jun cầm lấy, xoay qua xoay lại, rồi cắn một miếng. Có vẻ như bánh rất ngon, ông ta ho khụ khụ một tiếng rồi nhận lấy phần bánh còn lại từ tay Se-hyun.
“Tôi đi đây. Đừng có ăn một mình đấy.”
“Ừ, biến nhanh đi.”
Se-hyun nhìn bóng lưng vui vẻ của Kim Gap-jun đang đi về phía Gong Jae-woo và Huey, lúc này quay người rời đi. Nhìn thái độ tận tâm của Kim Gap-jun, có vẻ như cậu không cần phải lo lắng gì cả.
Giờ thì cậu có nên đến chỗ anh Kwak Jeong-han không nhỉ?
Kwak Jeong-han, người được điều vào nhóm tấn công, gần như cắm rễ ở trường huấn luyện. Người phụ trách anh ấy là Uls, tổng quản của trường. Se-hyun quyết định ghé qua chỗ họ, với ý định sẽ gặp cả hai.
Nhưng ngay khi vừa quay người, cậu đã phải khựng lại.
Cậu nhìn thấy Yoo Si-woon đang nhìn chằm chằm vào Gong Jae-woo và Huey. Cậu ta trông có vẻ như đang chìm trong suy tư.
Khi đôi mắt đen láy của Yoo Si-woon chậm rãi chớp động, trong đó ánh lên một tia khao khát. Nhưng Se-hyun không biết đó là khao khát điều gì.
Cậu chỉ có thể lặng lẽ đứng đó, chờ Yoo Si-woon tự thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man. Phải một lúc lâu sau, cậu ta mới rời mắt khỏi hai người kia.
Dưới ánh nắng chiều dịu dàng, Se-hyun dường như thoáng thấy một nỗi nhớ nhung da diết.
***
Yoo Si-woon rời đi đúng hai ngày sau đó, như cậu ta đã nói. Trong khoảng thời gian đó, Se-hyun đã chuẩn bị rất nhiều thứ cần thiết cho cậu ta, phòng trường hợp bất trắc, bao gồm thần dược, thức ăn, vật phẩm để phòng thân,…
Ban đầu, Yoo Si-woon rưng rưng nước mắt từ chối, nhưng khi Se-hyun đề nghị thêm vài lần, cuối cùng cậu ta cũng gật đầu đồng ý.
Và hôm nay là ngày Yoo Si-woon nói lời tạm biệt với mọi người. Se-hyun cùng Yoo Si-woon đi đến cổng dịch chuyển phía bên kia cổng thành để tiễn cậu ta. Theo sau là các anh hùng và Kwak Jeong-han.
“Tôi, tôi thực sự… rất biết ơn cậu, cậu Se-hyun.”
“Cậu không cần phải nói thế nữa đâu.”
Dù sợ hãi đến mức co rúm người lại, nhưng bước chân Yoo Si-woon vẫn không hề dừng lại.
“Dù là rất lâu sau này mới có cơ hội… nhưng nếu tôi có thể báo đáp cậu… thì khi đó, tôi sẽ… đến tìm cậu, cậu Se-hyun.”
“Hy vọng ngày đó sẽ đến sớm.”
Liệu ngày đó có đến không? Se-hyun cúi đầu, trả lời với một tia hy vọng mong manh. Cổng dịch chuyển khổng lồ đã hiện ra trước mắt họ. Se-hyun suy nghĩ một chút, rồi quay sang nhìn các anh hùng.
“Tôi vào trong đó một lát.”
“Bệ hạ.”
“Ta sẽ mang cả anh Jeong-han đi cùng. Mọi người đừng lo.”
[dcm ai cản ẻm lại đi pls]
Se-hyun mỉm cười với Eun-cheong, người đang gọi cậu với vẻ mặt nghiêm nghị, tỏ vẻ rằng sẽ không sao đâu. Cậu cũng bóng gió nói rằng nơi Bill Will đang ở không hề nguy hiểm. Biết đâu, nơi đó còn an toàn hơn ở đây.
Se-hyun đưa tay về phía Kwak Jeong-han đang bước ra từ giữa các anh hùng, rồi cùng Yoo Si-woon quay người bước vào cổng dịch chuyển.
“Ta sẽ về ngay thôi.”
Ánh mắt chất chứa đầy lo lắng của Eun-cheong mang đến một cảm giác khác lạ. Không biết anh ấy đang lo lắng điều gì. Se-hyun nhìn Eun-cheong nhắm chặt mắt, rồi cùng Yoo Si-woon bước vào một thế giới tĩnh lặng.
Một không gian trắng xóa. Rộng lớn như nỗi căng thẳng đang hiện rõ trên gương mặt Yoo Si-woon.
“Chúng ta đi nào.”
Lý do Se-hyun đi theo Yoo Si-woon đến đây là để biết được vị trí cổng dịch chuyển của Đế quốc cậu ta, phòng trường hợp cần dùng đến sau này. Đáng tiếc là không phải chỉ có lòng tốt đơn thuần. Đôi khi, Se-hyun cũng là một kẻ thực dụng.
Chẳng hạn như lúc này.
Nếu một ngày nào đó Yoo Si-woon có ý định thoát ra khỏi liên minh đó, hoặc vùng vẫy để thoát khỏi nơi này, Se-hyun sẽ giúp đỡ cậu ta. Và cậu cũng sẽ tận dụng khả năng bào chế thuốc phép của Đế quốc Tự sinh.
Hầu hết mọi người đều sẽ có cái nhìn về Thiên Nhân tộc khác với Se-hyun. Và để chứng minh điều đó, người đầu tiên cậu cần chính là Yoo Si-woon.
Chỉ là, chưa phải bây giờ. Chưa phải thời điểm thích hợp. Hiện tại cậu vẫn chưa rõ Yoo Si-woon có liên quan đến những Đế quốc nào, nên hành động hấp tấp lúc này không phải là ý hay.
“Đâ, đây là Đế quốc của tôi.”
Nơi Yoo Si-woon dừng chân cách cổng dịch chuyển của Đế quốc Se-hyun không xa. Chỉ khoảng năm mươi bước chân. Có lẽ vì hai bên Yoo Si-woon là những cổng dịch chuyển đã chết nên nơi này khá dễ nhận ra. Hơn nữa, thế giới đó tràn ngập cây xanh tươi tốt. Thật là một nơi xinh đẹp.
“Cậu Si-woon.”
“Vâng.”
“Nếu cậu thay đổi ý định, cậu có thể quay lại bất cứ lúc nào. Còn bây giờ, tôi chỉ có thể cầu chúc cho Đế quốc Tự sinh gặp nhiều may mắn.”
Đôi mắt đen láy của Yoo Si-woon nhìn Se-hyun chằm chằm. Đôi mắt ấy như bầu trời đêm đen huyền với những vì sao lấp lánh. Nước mắt bắt đầu lăn dài, Yoo Si-woon gật đầu rồi cúi chào.
“Cảm ơn cậu… Cảm ơn cậu, cậu Se-hyun.”
“Vâng, hẹn gặp lại.”
Se-hyun mỉm cười chào tạm biệt cậu ta. Yoo Si-woon cũng lau nước mắt, nở một nụ cười. Vậy là đủ rồi. Giờ chỉ cần tạm biệt nhau trong im lặng là được.
Ánh mắt họ rời khỏi nhau khi Se-hyun nhắm mắt lại. Yoo Si-woon gạt đi mọi cảm xúc, quay người bước đi. Bóng lưng nhỏ bé chậm rãi tiến về phía cổng, rồi nhanh chóng bị ánh sáng của cổng dịch chuyển nuốt chửng, tan biến vào hư không.
Trong một khoảnh khắc, cậu nghĩ mình vừa thấy đôi cánh nhỏ nhắn của Yoo Si-woon. Trong không gian trống rỗng, chỉ còn lại Se-hyun và Kwak Jeong-han. Se-hyun quay lưng lại khi bóng dáng cậu ta đang lay động trong cổng dịch chuyển dần trở nên mờ ảo.
“Chúng ta đi thôi, anh Jeong-han.”
“Trông cậu có vẻ buồn, cậu Se-hyun.”
“Nói thế nào nhỉ… tôi thấy cậu ấy giống như tôi trước đây.”
“… Ra vậy.”
Kwak Jeong-han nhìn cánh của Se-hyun, rồi gật đầu như đã hiểu. Có vẻ như anh ấy vừa nhớ lại câu chuyện về quá khứ mà Se-hyun đã kể.
Se-hyun chậm rãi bước đi. Đúng là có chút buồn như Kwak Jeong-han đã nói. Có lẽ vì đã ở bên nhau một khoảng thời gian khá dài, hoặc có lẽ vì họ đồng cảm với nhau ở nhiều điểm, nên dù đã nghĩ rằng không có gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy trống vắng bất ngờ.
“Có người đang đến.”
Se-hyun thở dài, cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc trong lòng, rồi nheo mắt nhìn về phía xa theo lời cảnh báo của Kwak Jeong-han. Dưới tầm nhìn mờ ảo, cậu nhìn thấy một người đang bước tới.