“Mặc kệ… chúng tôi… rồi cút đi.”
“… Nếu giao dịch thất bại thì mày sẽ là đứa đầu tiên chết dưới tay tao… Nhớ lấy, thằng nhãi.”
“Cút.”
Se-hyun cố gắng kìm nén hơi thở gấp gáp, thều thào những lời cuối cùng. Cậu cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm của gã đàn ông bị thương ở đùi trong bóng tối. Se-hyun bắn thêm một mũi tên về phía sát khí đang tỏa ra.
Cậu hy vọng có thể giết gã ta bằng cách này, nhưng đối với bọn chúng, đó chỉ là một sự phản kháng nhỏ nhoi. Quả thực, nếu gã đàn ông kia mang súng ma thuật đến thì tất cả mọi người ở đây đều gặp nguy hiểm.
Vì vậy, có thể dùng cách này một lần, nhưng từ lần thứ hai trở đi thì không thể. Trừ khi bọn chúng là đồ ngu, nếu không thì sẽ không có lần thứ hai.
“Chết tiệt…!”
Gã đàn ông chửi rủa rồi lôi tên bị thương ở đùi đi. Lúc này, Se-hyun mới hạ nỏ xuống. Xung quanh im ắng đến lạ thường. Không ai nói một lời, thậm chí không dám thở mạnh. Chỉ có tiếng thở dốc của Se-hyun vang lên đầy nặng nhọc.
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Yoo Si-woon.
“…Tôi… tôi xin lỗi… Tôi…”
Dù đã đã khóc rất nhiều hay không, nước mắt Yoo Si-woon vẫn cứ thế mà tuôn rơi. Cậu ta quỳ sụp xuống trước mặt Se-hyun. Se-hyun mấp máy môi, nhưng cậu chẳng còn sức để thốt ra lời nào nên đành im lặng.
Trong lòng cậu là chú Ếch đã bắt đầu sốt cao từ sáng. Nó mở to đôi mắt đang díp lại, cố gắng để không bị ngất đi, nhưng tình hình thì lại ngày càng nghiêm trọng.
Se-hyun đã thử cho nó uống Elixer, nhưng nó kiên quyết từ chối, nên sau vài lần thử, cậu đành phải bỏ cuộc. Hơn nữa, khi uống Elixer, người uống sẽ rơi vào trạng thái mất cảnh giác trong suốt một tuần. Trong tình cảnh này, Se-hyun không chắc mình có thể bảo vệ được nó.
Giá như cậu có thuốc hồi phục vết thương.
Vì khó bào chế nên Se-hyun chưa từng thử làm loại thuốc này, và bây giờ cậu đang cảm thấy vô cùng hối hận. Nhưng biết đâu những Thiên Nhân tộc khác lại có thì sao.
“… Cho tôi hỏi… có ai… có thuốc hồi phục không…”
“Vâng, vâng…! Để tôi hỏi!”
Có lẽ nhận thấy tình trạng của Se-hyun đang rất nguy kịch, Yoo Si-woon lập tức chạy đến những Thiên Nhân tộc đang co ro bên lồng giam, nhờ họ giúp đỡ. Đó là lần đầu tiên Se-hyun nghe thấy cậu ta lớn tiếng như vậy.
“Nếu có ai có thuốc hồi phục thì xin hãy giúp đỡ! Làm ơn… làm ơn, hãy giúp tôi…! Một lọ thôi cũng được!”
Dù Yoo Si-woon gào khóc thảm thiết như thế nào, nhưng những Thiên Nhân tộc kia vẫn im lặng. Khuôn mặt u ám của những người này khiến Se-hyun nhớ lại lần đầu tiên cậu gặp họ. Những con người đã không còn ý chí phản kháng.
“Làm ơn! Tôi… hức, tôi bất tài vô dụng… nhưng tôi nợ người này rất nhiều. Làm ơn giúp chúng tôi với! Tôi nhất định sẽ đền đáp… Xin hãy… giúp tôi, hức…”
Yoo Si-woon liên tục nức nở cầu xin sự giúp đỡ. Hành động của cậu ta khiến một vài người ngẩng đầu lên nhìn. Khi cậu ta đã gào khóc đến khản cả giọng, rốt cuộc cũng có người lên tiếng.
“Thuốc… thuốc thử nghiệm… có được không…?”
“Vâng, được ạ! Làm ơn…”
“Tôi sẽ… lăn… qua đó…”
Tiếng lọ thuốc lăn trên sàn vang lên trong bóng tối. Nhưng không chỉ một lọ lăn đến chỗ Yoo Si-woon. Mà là hàng chục lọ. Từ khắp mọi hướng. Rất nhiều lọ thuốc ăn đến chỗ Yoo Si-woon, chất đống trước mặt cậu ta.
Tất cả đều lặng lẽ lấy thuốc của mình ra đưa cho cậu ta. Yoo Si-woon vừa khóc vừa nói lời cảm ơn, rồi đưa tay ra gom từng lọ thuốc một, mang đến chỗ Se-hyun.
“Cậu Se-hyun… mọi người đã đưa cho tôi rất nhiều. Cậu mau uống đi. Để tôi bôi thuốc lên vết thương cho cậu.”
Màu sắc của những lọ thuốc trước mặt mỗi lọ mỗi khác. Tất cả đều là những loại thuốc đã được nghiên cứu và điều chế độc lập ở mỗi Đế quốc.
Se-hyun cầm một lọ lên, mở nắp, rồi đưa đến bên miệng chú Ếch. Có lẽ vì nó đang khát, hoặc có lẽ vì nó biết đây không phải là Elixer, nên đã ngoan ngoãn uống hết.
Sau khi uống hết năm lọ, cơn sốt đã hạ bớt, và đôi mắt lờ đờ của nó cũng trở nên tỉnh táo hơn. Se-hyun lấy hết can đảm, vén tay áo Ếch lên, nhìn vào cánh tay nó. Đúng như cậu dự đoán, cánh tay nó đã bị hoại tử, chuyển sang màu đen. Nhìn thấy nó không hề rên rỉ dù chắc hẳn rất đau đớn, Se-hyun cảm thấy xót xa, nhắm mắt lại.
Cậu đổ thuốc lên cánh tay đã bị cắt đứt của nó, tiếng xèo xèo của phần thịt cháy cùng với mùi hôi thối bốc lên. Có lẽ do quá đau, chú Ếch khẽ rên rỉ trong vòng tay của Se-hyun.
“Ộp-ộp”
“Ừ… ta cũng… định làm đây…”
Se-hyun cầm lấy lọ thuốc trong tay rồi uống một hơi. Sau đó, cậu giao đôi cánh của mình cho Si-woon, đưa lọ thuốc cho cậu ta.
“Không sao đâu… cậu cứ đổ lên đi.”
“…Tôi, tôi sẽ đổ thật chậm.”
Yoo Si-woon run rẩy cầm lấy đôi cánh của Se-hyun — thứ mà trước đây cậu ta thậm chí còn không dám chạm vào vì sợ hãi. Cậu ta cẩn thận rót thuốc lên vết thương lở loét, nơi mủ và máu đã đọng lại, bốc lên mùi hôi thối.
Xèo xèo-
Mùi cháy khét bốc lên nồng nặc cùng với cơn đau kinh hoàng. Se-hyun nghiến chặt răng, căng người chịu đựng. Mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể. Khoảng thời gian đau đớn đó cứ như kéo dài đến vô tận, cậu chỉ có thể cắn răng chờ đợi âm thanh ghê rợn đó biến mất.
“Xong… rồi chứ…?”
“Không thể… chữa hơn được nữa, cậu Se-hyun…”
Đôi cánh bị cháy xém trông thê thảm như thể vừa bị bỏng nặng, và tất cả những gì họ có thể làm chỉ là sơ cứu qua loa. Vết thương vẫn chưa lành, những mảng cháy vẫn còn nguyên. Nhưng như vậy là đủ. Cơn đau kinh hoàng hành hạ cậu đã dịu đi đáng kể, và mùi thối rữa cũng không còn nữa.
Chừng này là đủ rồi.
“Không sao đâu. Giờ tôi… thấy ổn hơn rồi. Cậu Si-woon cũng đổ chút thuốc lên chân đi.”
Dù mang danh là Đế quốc Tự sinh, nhưng đôi chân của Si-woon từ khi đến đây vẫn không hề có dấu hiệu phục hồi. Đó là do thiết bị kiểm soát kỹ năng đã chặn tất cả kỹ năng bị động và chủ động. Đấy cũng là lý do tại sao [Tăng tốc chữa lành] của Se-hyun không thể phát huy tác dụng.
Có vẻ như Si-woon tiếc số thuốc còn lại, chỉ mở một lọ rồi đổ lên chân mình. Vì vết thương không quá nghiêm trọng, bàn chân cậu ta nhanh chóng có dấu hiệu hồi phục.
Số thuốc còn lại được cất vào kho chứa của mỗi người. Ban đầu, họ định dồn hết cho Se-hyun, nhưng cậu kiên quyết từ chối, nên cuối cùng mới thống nhất như này.
“Và còn nữa… cậu Si-woon.”
“Vâng, cậu cứ nói đi.”
“Trong số những thứ tôi đưa, chắc vật phẩm phòng thân… Khoảng ba món thì phải…”
“Vâng, tôi vẫn đang giữ. Đây, ở đây.”
“Chúng ta sẽ… gắn chúng vào bên trong áo. Nhớ đặt chúng ở nơi nào vừa dễ lấy… vừa khó bị phát hiện.”
Se-hyun nhận lấy chiếc trâm cài từ tay Yoo Si-woon, cẩn thận gắn vào bên trong phần ngực áo, nơi có thể dễ dàng rút ra khi cần. Cậu còn xoay nhẹ trâm để có thể nhanh chóng kích hoạt trong tình huống khẩn cấp.
“Và… thứ này chỉ được dùng vào thời khắc cuối cùng. Khi chúng ta… rời khỏi đây. Nghĩa là… nếu chưa phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng… thì phải tiết kiệm.”
Yoo Si-woon và chú Ếch không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Cả hai cẩn thận giấu trâm cài vào bên trong áo rồi cố định lại. Chỉ khi ấy, Se-hyun mới thở dài, tựa lưng vào bức tường sắt của nhà giam.
“Cậu vẫn còn đau lắm đúng không, cậu Se-hyun…? Cứ… cứ dựa vào tôi đi.”
“À không… Là do sóng ma lực từ đá ma thuật thôi…”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Si-woon và chú Ếch, Se-hyun chỉ mỉm cười nhẹ, tỏ vẻ mình vẫn ổn. Nhưng nếu triệu chứng đang giảm dần, điều đó có nghĩa là chiến hạm bay đang chuyển từ trạng thái bay tốc độ cao sang tốc độ thấp.
Điều đó đồng nghĩa với việc… họ sắp đến điểm dừng chân tiếp theo.
“…Trước đây.”
Đúng lúc ấy, giọng nói trầm của Yoo Si-woon vang lên. Cậu ta ngập ngừng, như thể đang cân nhắc xem có nên nói tiếp hay không. Sau khi do dự một lúc lâu, cậu ta mới lên tiếng.
“Tôi từng nghe thoáng qua về việc chương trình phòng hộ của chiến hạm bay bị hack… Park Seung-geon đã từng tìm đến một chủng tộc rất giỏi trong lĩnh vực kỹ thuật. Chuyện này đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Khi ấy, họ nói rằng đã thất bại trong việc cải tạo chiến hạm bay… Nhưng bây giờ thì có lẽ đã thành công rồi.”
Cải tạo.
Se-hyun đưa mắt nhìn quanh phần thân tối đen của chiến hạm bay. Nếu những gì Si-woon nói là sự thật, thì có nghĩa là Park Seung-geon đã hack chương trình phòng hộ được gửi từ Đế quốc Công nghệ, vô hiệu hóa hệ thống truyền tín hiệu, rồi tự ý cải tạo chiến hạm bay.
Nói cách khác, đây là một chiến hạm bay đã bị cải tạo trái phép. Và những kẻ tham gia vào vụ này… có lẽ cũng là một Đế quốc bị bóc lột khác.
“…Cậu Yoo Si-woon, cậu biết được bao nhiêu?”
Từ trước đến nay, Se-hyun đều cố tình không hỏi đến, nhưng giờ thì không thể tiếp tục làm ngơ nữa. Rốt cuộc thì Yoo Si-woon có những gì đặc biệt đến mức khiến Park Seung-geon phải cắn chặt cậu ta như vậy, hoặc là cậu ta đã nắm giữ được những gì để buộc Park Seung-geon phải dùng đến khế ước bất bình đẳng?
Yoo Si-woon ngước đôi mắt đen láy lên, nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong ánh mắt khó đoán ấy, một sự thật nặng nề dần lộ ra.
“…Tất cả. Tôi biết tất cả.”
“Kể cả những kẻ đứng sau Park Seung-geon?”
“…Phải. Tất cả các Đế quốc mà tên đó đã đi qua và sẽ còn đi qua. Tôi… biết… toàn bộ danh sách mà hắn đang nắm giữ.”
Một suy nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu, khiến Se-hyun không muốn hỏi thêm nữa. Ánh mắt của Yoo Si-woon lại cụp xuống, kéo theo một khoảng lặng nặng nề.
Không gian u ám trong căn phòng tối tăm lại càng thêm trầm mặc. Nhìn Yoo Si-woon cúi đầu trầm tư, Se-hyun bất giác nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Những bàn tay đã giúp đỡ họ.
Nhờ đó, cậu nhận ra hầu hết những Thiên Nhân tộc trong đây đều là Lord Player*. Số thuốc mà họ đưa cho cậu đều là dược phẩm thử nghiệm, chưa được thương mại hóa, chỉ có Lord Players mới có thể sử dụng.
*Lord player: người chơi tham gia với tư cách là nhà Vua.
Nói cách khác, họ cũng chính là những Đế quốc đã ký vào khế ước bất bình đẳng, giống như Yoo Si-woon.