“…Cậu Yoo Si-woon.”
“Vâng.”
“Cậu có thể hỏi mọi người xem… họ có muốn rời khỏi đây không…?”
Yoo Si-woon không trả lời ngay. Cậu ta đưa mắt nhìn quanh với vẻ khó xử, rồi chậm rãi gật đầu, bò đến gần song sắt.
“Mọi người… có ai muốn… rời khỏi đây… không?”
Mặc dù giọng cậu ta không lớn, nhưng vì không gian quá mức tĩnh lặng, lời nói của Yoo Si-woon rõ ràng vẫn truyền đến tất cả mọi người. Chỉ là, không một ai lên tiếng đáp lại.
“Không ai… sao?”
Cậu ta hỏi lại lần nữa. Nhưng lần này vẫn chẳng nhận được câu trả lời nào.
“Cậu Yoo Si-woon…”
“Vâng, vâng… Cậu Se-huyn cứ nói đi ạ.”
“…Cậu giả sử rằng mọi người có thể rời khỏi đây… rồi hỏi họ lại một lần nữa đi.”
Yoo Si-woon gật đầu, trên khuôn mặt hiện lên nét nặng nề. Thật lòng mà nói, đến bản thân cậu ta còn chẳng tin nổi. Không chỉ cậu ta, mà tất cả mọi người ở đây đều tin chắc rằng họ không thể rời khỏi nơi này.
“…Nếu, nếu như… thực sự có cơ hội thoát khỏi đây… thì mọi người… có muốn đi không?”
Một loạt âm thanh sột soạt của vải vang lên. Lần này, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Yoo Si-woon. Trong những ánh mắt đó có khát vọng, có bất an. Nhưng cậu ta không né tránh.
“Nếu… nếu không thể ra ngoài thì sao… nếu bị bắt lại thì sao?”
“Cậu cũng biết mà… chúng ta đều đã ký khế ước rồi.”
“Ai chẳng muốn ra khỏi đây chứ, hức… thực sự muốn đi… nhưng…”
“Nếu trốn thoát… tất cả… có thể sẽ chết.”
Những giọng nói vang lên từ nhiều phía, càng lúc càng lớn, càng lúc càng hỗn loạn. Se-hyun im lặng lắng nghe, rồi khi chiến hạm bay lơ lửng ngừng lại, toàn bộ đèn đều tắt phụt, cậu cất tiếng, xuyên qua những thanh âm run rẩy.
“Nếu tôi hủy bỏ khế ước đó thì sao?”
“…Gì cơ?”
Người đầu tiên quay lại là Yoo Si-woon. Rồi từ cậu ta, tất cả những người khác cũng dồn ánh mắt về phía Se-hyun trong bóng tối. Hàng trăm đôi mắt lặng lẽ hỏi.
Cậu thực sự làm được sao?
“Nếu tôi phá vỡ khế ước… mọi người có sẵn sàng rời khỏi đây không? Có sẵn sàng đứng dậy không? Tôi không định cứu những kẻ thậm chí chẳng muốn đứng lên đâu. Mọi người… hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi.”
Từ nơi xa xăm, một âm thanh khe khẽ vang lên, tiếng cửa mở. Se-hyun lấy một thiết bị kích hoạt từ kho đồ ra, nhấn mạnh vào nó. Cậu đếm thầm đến mười, rồi vừa lúc thiết bị bắt đầu vận hành, cậu lên tiếng.
“Và nếu đã quyết tâm trốn thoát… thì hãy công khai tất cả kỹ năng của các người với tôi.”
Những đôi mắt dao động phản chiếu ánh đèn lập lòe. Se-hyun nhìn Yoo Si-woon, người đang sững sờ dõi theo mình, và nói những điều tương tự.
“Cậu Yoo Si-woon, cậu cũng vậy.”
“Nhưng… nhưng chúng tôi…”
“Cậu đã chịu đựng đủ rồi, Yoo Si-woon.”
Hàng mi của Yoo Si-woon run lên. Trong ký ức của cậu ta, Elix là một nơi mang đến toàn là những đau thương. Những gì cậu ta trải qua từ khi đến đây chỉ toàn là những ngày tháng bị áp bức.
Chưa một lần nào cậu ta dám nghĩ đến chuyện thoát ra khỏi nó. Với Yoo Si-woon – không, với tất cả những người thuộc Thiên Nhân tộc, Elix là địa ngục, một nơi không thể thoát khỏi.
Thế nhưng, chàng trai trước mặt họ lại đang nói rằng họ có thể thoát khỏi số phận đấy. Yoo Si-woon cắn chặt môi.
“Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi… Giờ không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa, cậu Yoo Si-woon. Thiên Nhân tộc không phải là một chủng tộc đáng bị khinh miệt, càng không phải là một chủng tộc đáng bị ngược đãi.”
“Nhưng… tất cả mọi người đều khinh thường chúng tôi. Họ chỉ xem chúng tôi… như công cụ để bóc lột.”
“Rồi mọi chuyện sẽ khác. Vì thế… hãy tin tôi, cậu Yoo Si-woon.”
Làm sao mà người này có thể tự tin đến thế, cứ như thể chẳng hề đặt mình vào hoàn cảnh của họ. Dù vậy, những lời dứt khoát ấy lại chân thành hơn bất cứ điều gì Yoo Si-woon từng nghe, khiến cậu ta không sao rời mắt được.
Có lẽ vì đã đến bước đường cùng, cậu ta càng muốn tin tưởng hơn.
Yoo Si-woon lau khóe mắt, khẽ gật đầu. Giọng nói bật ra giữa những tiếng nức nở, rời rạc và đứt quãng.
“…Xin hãy giúp tôi, cậu Se-hyun… Tôi muốn rời khỏi đây, huhu… Ngay bây giờ… thực sự muốn thoát ra… Tôi cũng… muốn sống cùng mọi người, cậu Se-hyun… huhu…”
Tiếng khóc nức nhỏ cùng với giọng nói cầu xin. Dường như sự thay đổi nhỏ bé ấy đã khơi dậy điều gì đó. Những Thiên Nhân tộc khác, những người vẫn im lặng quan sát, cũng bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt và nắm chặt song sắt.
“…Dù chỉ có chút năng lực tầm thường… tôi cũng muốn góp một phần sức lực. Dẫu có chết… tôi cũng muốn chết như một Vị Vua đáng kinh… Như thế… có lẽ tốt hơn.”
Lời nói ngập tràn nước mắt chứa đựng nỗi bi thương sâu sắc. Có lẽ ai nấy đều có chung suy nghĩ. Họ từng chọn sống vì Đế quốc, nhưng chẳng ai có thể chắc chắn mình còn cầm cự được bao lâu.
Có lẽ tất cả những người ở đây đều đã từng cân nhắc đến cái chết. Thế nhưng, giọng nói đầy nức nở ấy đã biến thành sợi dây liên kết họ lại với nhau. Se-hyun lặng lẽ ngồi trong bóng tối, nhìn ngắm tất cả.
“Đế quốc của chúng tôi… cũng sẽ đồng hành. Tôi có thể… giúp được gì không?”
“Tôi cũng… sẽ giúp. Đại Công Tước của tôi chắc đang mong chờ lắm. Vậy nên… tôi nhất định phải rời khỏi đây.”
Những giọng nói dần cất lên, run rẩy nhưng đầy quyết tâm. Và rồi, không mất nhiều thời gian để tất cả cùng hướng về một mục tiêu.
Trong lúc chiến hạm bay lơ lửng vẫn còn dừng lại, việc Se-hyun cần làm chỉ là lắng nghe và ghi nhớ tất cả thông tin về kỹ năng của từng người. Đề phòng có sai sót, Yoo Si-woon cũng ngồi bên cạnh học thuộc cùng.
Đến khi đã ghi nhớ toàn bộ kỹ năng của 128 Thiên Nhân tộc, cánh cửa chiến hạm bay chợt phát ra âm thanh đóng sầm lại. Không một chút chần chừ, chiến hạm bay lập tức rung lắc và tiếp tục hành trình.
Ngay khoảnh khắc ánh đèn vụt sáng trở lại, Se-hyun lại phải chịu đựng di chứng từ sóng của đá ma thuật.
Không gian chật hẹp tối om vẫn tĩnh lặng, nhưng bầu không khí đã khác trước. Khi ánh mắt mọi người lặng lẽ chìm vào nặng nề, cố giấu đi tia hy vọng, cánh cửa đóng kín của căn phòng rung lên một tiếng nặng nề.
Đã đến lúc chọn lựa nạn nhân kế tiếp.
***
Trái với lời đe dọa sẽ bị tóm ngay, Se-hyun lại bị lôi đi sau một ngày nữa. Tổng cộng hai ngày. Hai ngày đó, cậu chỉ có thể cuộn mình trong góc tối, chẳng thể duỗi thẳng lưng nổi một lần.
Ngay khi cậu chân xuống nền đất, từng cơn đau nhức lan ra khắp cơ thể. Cố phớt lờ những cơ bắp căng cứng, cậu bước đi với đôi tay bị trói chặt, cảm nhận vô số ánh nhìn bất an dõi theo mình. Tiếng la hét của Yoo Si-woon và giọng nói ồm ồm của gã đàn ông vẫn kéo dài không dứt.
Bản thân Se-hyun cũng không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra từ bây giờ. Ngay cả mạng sống của mình, cậu cũng không thể đảm bảo. Duy nhất một điều cậu có thể suy luận được, đó là Park Seung-geon đã liên lạc với Đế quốc Công nghệ để tiến hành đàm phán.
Nhưng rõ ràng là quá trình đó không hề suôn sẻ.
Đây chắc chắn là lý do hắn ta gọi Se-hyun đến. Để yêu cầu và xác nhận yêu cầu từ Đế quốc Công nghệ.
Rầm-
Ánh sáng chói lóa sau một khoảng thời gian dài sống trong bóng tối khiến đôi mắt Se-hyun nhức nhối. Cậu nheo mắt, cố thích nghi với ánh sáng trong khi bị lôi qua hàng loạt cánh cửa, cuối cùng bị đẩy mạnh vào một căn phòng.
Bàn chân tê dại đến mức cậu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã nghiêng ngả rồi đổ sập xuống. Tiếng ma sát thô ráp vang lên cùng với tiếng rên rỉ bị nuốt chặt giữa cơn đau nhức.
Không ai đỡ Se-hyun dậy. Cậu gắng chịu đựng cơn đau nhói, chống tay vào lớp kim loại lạnh buốt của chiến hạm bay mà đứng lên sau một hồi lâu.
“Hộc… nhẹ tay …chút đi…”
Cơn đau nhức lan khắp đầu, tiếng ù ù trong tai khiến Se-hyun phải cắn chặt môi giữa chừng. Nguyên nhân không gì khác ngoài thiết bị khuếch tán sóng được đặt trong thân chiến hạm. Mỗi lần sóng dao động lan ra, cơ thể cậu lại giật nảy lên như bị đâm phải thứ gì đó.
Dù vậy, so với lúc còn trên chiến hạm bay ma lực, cơn sóng này vẫn nhẹ hơn đôi chút.
Ngẩng đầu lên, Se-hyun thấy hai người đang ngồi đối diện nhau, Huen và Park Seung-geon. Bóng dáng của Huen hơi nhòe đi giữa những tia sáng nhấp nháy. Bầu không khí giữa họ căng thẳng đến mức có thể nhận ra ngay. Và Se-hyun chỉ là kẻ bị kẹt giữa cuộc đối đầu ấy.
Dù vậy, Huen lại cất giọng như thể đã nhìn thấu mọi chuyện.
[… Đây là cách Đế quốc Thổ Tễ đối đãi khách sao?]
“Cũng không có gì quá đáng lắm, đúng không? Dù gì thì đôi bên cũng chưa đạt được thống nhất về điều kiện.”
Park Seung-geon nhìn chằm chằm Huen, sắc bén như một con mãnh thú. Hắn ta thể hiện thái độ đầy kinh nghiệm của một kẻ lão luyện trong đàm phán, dùng chính danh tiếng tai tiếng của mình để đối diện với Huen.
“Những điều kiện tôi đưa ra đâu có gì quá khó khăn. Ban đầu có thể gây chút phản cảm, nhưng khi đã sử dụng dịch vụ của thương hội chúng tôi, ngài sẽ nhận thấy lợi ích lớn hơn. Thiên Nhân tộc mà chúng tôi cung cấp đều thuộc về Đế quốc theo hợp đồng, loại trừ hoàn toàn nguy cơ tự sát. Hơn nữa, họ có tài năng đặc biệt trong việc điều chế dược phẩm và vô cùng ngoan ngoãn. Tất nhiên, họ cũng kín miệng vô cùng.”
[Có vẻ như ngươi đang ám chỉ đến một lời đề nghị lên chung một thuyền.]
“Nếu Đế quốc Công nghệ có thể trở thành đồng minh đáng tin cậy, thương hội chúng tôi cũng sẵn sàng đáp lại tương xứng. Chúng tôi đã thể hiện đủ thành ý và cung cấp cả hợp đồng hợp tác. Và đổi lại, phần thưởng là chính Thiên Nhân tộc này, đã yêu cầu xác nhận danh tính.”
Đôi mắt sắc bén của Park Seung-geon hướng về phía Se-hyun. Ánh nhìn méo mó một cách quái dị đến rợn người.
Những gì hắn ta muốn từ Đế quốc Công nghệ rất rõ ràng: Sự bảo trợ, trở thành hậu thuẫn cho việc buôn bán Thiên Nhân tộc và mở rộng quy mô thương hội, trong đó, Huen sẽ phải đóng vai trò “trung gian” mở đường cho họ giao dịch với các Đế quốc khác. Hai điều kiện.
Và cái giá mà Park Seung-geon sẵn sàng đưa ra chính là giao Se-hyun cho Đế quốc Công nghệ. Gọi là đàm phán, nhưng đây thực chất là một vụ chuộc lại con tin. Hơn nữa còn là một con tin bị trói chặt không có đường thoát.
[Hình như ngươi đang nhầm lẫn gì đó. Ta công nhận việc ngươi xâm nhập được chương trình bảo vệ của chiến hạm bay là một thành tựu đáng khen. Nhưng nếu ngươi nghĩ rằng Đế quốc này không hay biết gì thì ngươi đã phạm sai lầm lớn rồi. Ta chỉ thấy hành động vùng vẫy của các ngươi khá nực cười nên mới bỏ qua thôi. Thế nhưng, bây giờ ngươi không chỉ lừa dối chính Đế quốc của mình, mà còn cả gan dám làm nhục đồng minh của ta. Ta còn nên tiếp tục làm ngơ nữa không đây?]