Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 111

Đôi mắt Park Seung-geon mờ đi. Hắn ta lê bước về phía đôi cánh đã chết khô, chuyển sang màu đen hôi thối. Những ngón tay run rẩy chạm vào đôi cánh ấy.

Không phải Park Seung-geon không thể đối mặt với thực tại. Hắn ta căm thù Elix, nơi đã khiến con người từ bỏ nhân tính, và hắn ghê tởm Thiên Nhân tộc, những kẻ đã làm thức tỉnh con thú khát máu đồng loại trong hắn ta.

Tất cả những gì hắn ta làm cũng chỉ để trả thù. Và Se-hyun chỉ là một trong vô số mục tiêu của hắn ta.

Chẳng mấy chốc, tiếng gặm nhấm xương kinh dị vang lên trong phòng. Bóng lưng Park Seung-geon đang nắm chặt lấy đôi cánh ấy liên tục co giật trong bóng tối.

***

Vị máu tanh thoang thoảng khiến cổ họng Se-hyun đau rát. Cậu buồn nôn vì mùi tanh tưởi đó.  Se-hyun cố gắng nuốt xuống, mở mắt ra. Trong tầm nhìn mờ ảo, cậu thấy trần nhà quen thuộc.

Còn cậu thì đang gối đầu lên chân ai đó.  Se-hyun khó nhọc xoay người, ngước nhìn lên. Những gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cậu.

Yoo Si-yoon và chú Ếch.

Cả hai đang ngồi ngủ gục bên cạnh cậu, dường như đã kiệt sức vì khóc. Tay họ nắm chặt lấy tay và áo cậu. Se-hyun nhìn họ hồi lâu, rồi cậu nhận ra dây trói trên cổ tay mình đã được cởi bỏ. Cậu chống tay xuống đất, nhổm người dậy.

Hai bên vai cậu đau nhức như bị bỏng, nhắc nhở cậu rằng mình vừa thoát chết trong gang tấc.

Cậu cảm nhận được sự mất cân bằng ở một bên lưng.

“…”

Chẳng cần nhìn cũng biết, gốc cánh bị xé toạc một cách kinh hoàng kia đang chìm sâu trong vết thương.

Ánh mắt cậu trầm xuống. Cậu tự hỏi chiếc cánh này có thể mọc lại không? Liệu nó có còn đẹp như trước nữa không?

Nhìn Ruhak mỗi đêm đều đến vuốt ve đôi cánh của mình, cậu nhận ra rằng với Hắc Thiên tộc, đôi cánh còn mang ý nghĩa lớn lao hơn cả một biểu tượng. Hơn nữa, Se-hyun còn mang trên lưng cả niềm tự tôn của Đế quốc.

Đôi cánh của Se-hyun mang ý nghĩa như vậy đấy. Nó là tín ngưỡng của Đế quốc, là niềm tự hào của họ, là biểu tượng của tất cả.

Vậy mà…

Se-hyun đau đớn nhắm mắt. Đây là lần đầu tiên cậu lo lắng nhiều hơn là đau đớn. Chìm trong những suy nghĩ u ám một lúc lâu, Se-hyun chậm rãi lau nước mắt, mở kho chứa, lấy ra thiết bị định vị.

Có vẻ như cậu đã bất tỉnh khá lâu, thời gian hoạt động của thiết bị đã được đặt lại. Cậu nhấn nút, chờ đợi, đèn báo hiệu chẳng mấy chốc đã sáng lên.

“… Cậu Se-hyun…?”

Khi Se-hyun đang cất thiết bị định vị vào kho chứa, cậu nghe thấy giọng nói của Yoo Si-yoon bên cạnh. Cậu nhìn về phía Yoo Si-yoon trong ánh sáng lờ mờ. Đôi mắt đen láy của cậu ta đã ướt đẫm nước mắt.

“Tôi không sao đâu… Đừng khóc nữa, cậu Yoo Si-yoon.”

“Cậu Se-hyun…. Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi….”

“Ộp… Ộp…”

Chú Ếch dường như cũng tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng khóc của Yoo Si-yoon, nó mở mắt và nhìn Se-hyun. Thấy đôi mắt ủ rũ của nó, Se-hyun vỗ về chú Ếch như muốn nói rằng đừng lo lắng.

Mỗi ánh mắt lướt qua đều khiến cậu đau nhói.

“… Cậu Yoo Si-yoon… Trước tiên, tôi muốn hỏi cậu một chuyện…”

“Vâng, vâng…! Tôi sẽ nói tất cả những gì có thể.”

“Cậu… cũng là thành viên của thương hội kia sao?”

Yoo Si-yoon vội vàng lắc đầu. Đôi mắt ngấn lệ của cậu ta khẳng định sự trong sạch của mình.

“Tôi… bị ràng buộc bởi một bản khế ước sở hữu. Không… tất cả mọi người ở đây đều vậy. Hiện tại… chỉ có thể như vậy…”

“… Park Seung-geon đã hoàn thành việc cải tạo chiến hạm bay. Có lẽ nó… có tốc độ ngang bằng, hoặc thậm chí vượt trội hơn cả chiến hạm bay ma lực.”

“Nhưng… chiến hạm bay ma lực kia là chiến hạm tân tiến nhất của Đế quốc Công nghệ mà.”

Theo như thông tin Đế quốc Công nghệ công bố thì đúng là như vậy. Cho đến gần đây, quan điểm của họ vẫn là không có chiến hạm bay nào vượt trội hơn công nghệ Ma thuật.

Nhưng, nếu họ còn những công nghệ khác mà chưa công bố vì lý do an ninh nội bộ hoặc bảo mật thông tin thì sao?

Vào hôm bị Park Seung-geon lôi đến, Se-hyun đã quan sát rất kỹ sắc mặt của Huen khi cậu đối mặt với hắn ta. Cậu làm vậy để nắm bắt bất kỳ tín hiệu nào mà Huen có thể gửi đến.

Và Se-hyun đã nhận thấy tín hiệu đó từ thiết bị khuếch tán sóng đá ma thuật phía sau Huen. Số lượng đá ma thuật cấp L đang được sử dụng là “3”. Huen thậm chí còn cố tình xoay người để Se-hyun có thể nhìn thấy rõ hơn.

Lúc đó, cậu đã chắc chắn.

Rằng hắn ta đã hoàn thành việc phát triển một chiến hạm bay vượt trội hơn cả chiến hạm bay ma lực.

“… Đế quốc Công nghệ có lẽ đã… phát triển một chiến hạm bay vượt trội hơn cả chiến hạm bay ma lực.”

Lý do Huen mua đá ma thuật cấp L với giá cao ngất ngưởng như vậy, dù Se-hyun đã đưa ra mức giá khá cao, là vì số lượng đá ma thuật cần thiết đã tăng lên đáng kể.

Chiến hạm bay ma lực chỉ cần “1” viên đá cấp L làm nhiên liệu. Chiến hạm bay của Se-hyun cũng vậy. Nhưng với thiết bị động lực chứa lượng đá ma thuật gấp ba lần bình thường, cùng với việc Huen cố tình để lộ điều đó, có thể suy ra Huen muốn gửi gắm một thông điệp khác đến Se-hyun.

Hắn ta chắc hẳn đã hoàn thành việc dự đoán tuyến đường đến Đế quốc của Park Seung-geon rồi. Vì vậy, Se-hyun cũng cần phải có sự chuẩn bị.

“Cậu Yoo Si-yoon, cậu… Ếch…”

“Vâng.”

“Ộp.”

“Từ giờ, hãy nghe kỹ những gì tôi nói… Cậu Yoo Si-yoon, cậu hãy… nói lại với mọi người những gì… tôi sắp nói.”

“Vâng, cứ giao cho tôi.”

Se-hyun lặng lẽ lấy chiếc nhẫn Liên minh ra rồi đeo vào ngón tay đang được che giấu bởi lớp áo. Từ giờ, cậu phải giữ gìn thể lực hết mức có thể. Và cả sự tập trung nữa.

Se-hyun thở dài, bắt đầu vạch ra kế hoạch cho những việc sắp tới. Yoo Si-yoon và chú Ếch ngồi sát lại gần, chăm chú lắng nghe đến từng tiếng thở khe khẽ của cậu.

Thật ra, cậu không hoàn toàn chắc chắn. Thậm chí, đây có thể là một kế hoạch đẩy mọi người vào nguy hiểm. Nhưng Se-hyun vẫn quyết định đặt hy vọng vào chút khả năng mong manh ấy.

Hành động này của cậu không chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, lòng chính nghĩa hay sự nhân từ. Sau khi đến đây, cậu nhận ra rằng Thiên Nhân tộc là “yếu tố thiết yếu” cho sự phát triển của các Đế quốc trong tương lai.

Cái nhìn của người khác và cái nhìn của Se-hyun.

Thiên Nhân tộc không phải là những kẻ có năng lực tầm thường, đáng bị coi khinh. Đó không phải là lời nói suông, cũng không phải là lời an ủi giả tạo.

Cậu nhận ra điều đó sau khi nghe về kỹ năng của họ.

Kỹ năng ‘Tái sinh’.

Trước đây chưa từng có kỹ năng nào như vậy. Thời điểm Elixir còn là game, kỹ năng này không hề tồn tại. Thế nhưng, hầu hết Thiên Nhân tộc ở đây đều sở hữu kỹ năng này. Se-hyun đoán rằng đó là kỹ năng đặc trưng của chủng tộc, xuất hiện sau khi họ được triệu hồi đến thế giới này.

Yoo Si-yoon cứ nhìn chằm chằm Huey và Gong Jae-woo trong Đế quốc của Se-hyun cũng có lý do của nó.

Đó là bởi vì cậu ta có kỹ năng chữa lành đôi chân cho Huey. Khát khao ánh lên trong mắt Yoo Si-yoon chính là mong muốn được giúp đỡ.

Vì vậy, để chiến đấu với “con quái vật” đó, Thiên Nhân tộc sẽ trở thành những cá thể không thể thiếu. Đó chính là định nghĩa của Se-hyun về Thiên Nhân tộc.

Tất cả Thiên Nhân tộc đều nín thở, chăm chú lắng nghe giọng nói của Se-hyun. Khát vọng sống và mong muốn được tự do của họ mãnh liệt đến mức Se-hyun có thể cảm nhận được.

Và khi cậu nói xong, căn phòng lại chìm vào im lặng như tờ. Nhưng Se-hyun biết rằng họ đang cố gắng giữ sức và chuẩn bị sẵn sàng.

Yoo Si-yoon và chú Ếch cũng vậy, bởi ánh mắt họ vô cùng kiên định. Se-hyun đón nhận những ánh mắt đó với vẻ bình tĩnh.

Có lẽ, đêm cuối cùng ở nơi đã trôi qua.

***

Đang ngủ gật, Se-hyun giật mình tỉnh giấc khi một tiếng “Ầm” vang vọng khắp căn phòng. Sau thoáng bối rối, cậu nhanh chóng quan sát xung quanh.

Tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ còn lại những ánh đèn nhấp nháy. Điều này có nghĩa là chiến hạm bay đã đậu lại ở đâu đó. Se-hyun mở kho chứa, lấy ra thiết bị định vị. Thời gian hoạt động của thiết bị vẫn chưa được đặt lại.

Tức là chưa đầy 12 tiếng đồng hồ trôi qua.

Khác với mọi khi, thân tàu rung lắc dữ dội khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu cảm nhận được sự rung lắc đến tận đầu ngón chân, rồi một tiếng “Ầm” khác vang lên khiến con tàu chao đảo. Chiến hạm dần nghiêng sang một bên.

Ngay sau tiếng còi báo động khẩn cấp, tất cả đèn trong phòng đều bật sáng.

“Cậu Se-hyun! Còi báo động…!”

Còi báo động hú vang inh ỏi, tất cả đèn trong phòng chuyển sang màu đỏ. Trong khung cảnh nhuốm màu đỏ rực ấy, những bóng người co rúm lại, nhưng không một ai run sợ.

Se-hyun lấy một lọ thuốc hồi phục từ kho chứa, nốc cạn rồi lập tức rút ra cây nỏ. Ống ngắm nhắm thẳng vào thiết bị kiểm soát kỹ năng đang nhấp nháy liên tục.

Se-hyun ngắm mũi tên vào thiết bị, hít một hơi thật sâu. Từ giờ trở đi, mọi hành động đều phải dựa vào may rủi.

“Mọi người… hãy chuẩn bị đi.”

Cậu đã dặn dò họ kỹ càng rồi, chỉ cần làm đúng như vậy thì tất cả sẽ an toàn. Dù biết rõ điều đó, nhưng đầu ngón tay Se-hyun vẫn run lên bần bật. Khi còi báo động lại hú lên một lần nữa, cậu bắn mũi tên vào thiết bị kiểm soát kỹ năng.

Choang!

Mũi tên bay thẳng, găm trúng vào chiếc đèn đang nhấp nháy. Cùng với tiếng “Choang!” như thứ gì đó bị vỡ vụn, ánh sáng nhấp nháy dần tắt đi. Và khi ánh sáng ấy hoàn toàn biến mất…

Rầm!

“Giờ bảo tao lôi hết bọn này ra kiểu gì đây hả…!”

“Không có thời gian đâu! Nhanh lên!”

“Ném chìa khóa qua đây!”

“Mẹ kiếp! Vừa nãy còn mạnh miệng bảo an toàn lắm mà!”

Cánh cửa bật tung, một đám người ùa vào phòng. Vẻ mặt hốt hoảng pha lẫn sợ hãi hiện rõ trên gương mặt họ cho thấy tình hình đang vô cùng nguy cấp. Se-hyun để ý đến xâu chìa khóa mà đám người đó đang lục tìm.

Bàn tay đang hốt hoảng tìm kiếm chìa khóa nắm lấy một chiếc chìa khóa to bản rồi tiến về phía chiếc lồng gần đó. Nhưng ngay lúc ấy, thân tàu lại bị tấn công từ bên ngoài, rung lắc dữ dội rồi nghiêng hẳn sang một bên.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo