Trong khoảng thời gian nhà Vua mất tích, tất cả mọi người đều phải trải qua những ngày tháng xa lạ đến khó tin ở Đế quốc. Các gia thần thức trắng đêm vì tuyệt vọng, mọi hoạt động của Đế quốc đều bị tê liệt. Giữa những điều đó, các anh hùng chìm trong phẫn nộ và mất mát, ngày ngày sống trong đau khổ.
Tất cả đều lo lắng cho sự an nguy của Vua chứ không phải Đế quốc, đau buồn trước sự bất lực của bản thân khi không thể bảo vệ Người. Không ai có thể an ủi ai, cũng không ai được an ủi.
Cuối cùng, thứ họ nhận được chỉ là những vết thương lòng.
“… Khi em tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Ruhak khẽ thì thầm, vượt qua tiếng khóc nức nở. Hắn búng nhẹ bên tai Se-hyun đang run rẩy. Khi tiếng “tách” vang lên, cơ thể đang khóc lóc thảm thiết của Se-hyun ngã quỵ vào vòng tay Ruhak.
Bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo hắn cũng buông thõng xuống. Ruhak bế Se-hyun đứng dậy. Ếch nhỏ cũng tuột khỏi tay Se-hyun, nằm sõng soài trên sàn, nhưng Ruhak không hề liếc nhìn nó lấy một cái, cứ thế bước qua.
Nhưng ngay khi hắn vừa bước đi, một con quái thú nhỏ nhảy xuống boong tàu chắn trước mặt hắn.
Con quái thú gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng biến thành hình người.
“Anh… anh, anh có đó không…?”
Con quái thú nhỏ đó chính là Lee Jae-young với đôi mắt sưng húp. Ngay sau Lee Jae-young còn có một người khác xuất hiện trên boong tàu. Đó là Baek Do-hyun với cơ thể nhuốm đầy chất lỏng đen ngòm, nhớt nhát. Chất lỏng đó nhanh chóng biến mất như thể bị cơ thể Baek Do-hyun hấp thụ.
“Anh ơi, anh có đó không?! Anh có sao không ạ?!”
Lee Jae-young òa khóc, định chạy về phía Ruhak. Nhưng chưa kịp bước đi, cậu nhóc đã nhận ra ngọn lửa đang thiêu đốt da thịt mình và vội vàng lùi lại. Ngay khi Lee Jae-young vừa lùi bước, một vụ nổ dữ dội xảy ra ngay tại vị trí đó.
Những vụ nổ lớn liên tiếp xảy ra.
Ầm! Ầm!
Khói dày đặc bốc lên mù mịt, che khuất tầm nhìn. Làn khói cay xè bị gió cuốn đi, nhưng Lee Jae-young vẫn đứng im như trời trồng. Bầu không khí xung quanh trở nên đáng sợ. Giữa làn khói ấy, một đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Lee Jae-young, cảnh cáo cậu nhóc đừng lại gần.
Lee Jae-young cảm thấy như có một lưỡi dao kề vào cổ mình. Áp lực nặng nề khiến cậu nhóc không dám nuốt nước bọt. Ruhak không hề che giấu bản tính hung hãn của mình:
“Tốt hơn hết là ngươi nên để ý vị Vua của mình. Hay ngươi muốn chết?”
Ánh mắt sắc lẹm của hắn cự tuyệt sự tiếp cận và can thiệp. Dường như hắn đang cố gắng bảo vệ thứ gì đó trong vòng tay mình.
Trong bầu không khí căng thẳng, Lee Jae-young òa khóc, không biết phải làm sao. Lúc này Baek Do-hyun bước tới chắn trước mặt cậu ấy. Hắn ta lắc đầu, thay mặt Ruhak đang phẫn nộ mà khuyên nhủ Lee Jae-young.
“Hiện tại tốt nhất là đừng nhìn. Đại Công Tước đang không đủ bình tĩnh đâu.”
“… Nhưng mà…”
“Giờ đừng chọc giận anh ta thêm nữa. Cứ làm những việc cần làm trước đã rồi tính sau cũng chưa muộn.”
Baek Do-hyun vừa nói vừa nhìn lên những Thiên Nhân tộc đang lấp đầy bầu trời. Ánh mắt hắn ta dừng lại trên Ếch nhỏ đang nằm đó một mình. Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng tan biến.
Ruhak cũng che giấu đi vẻ lạnh lùng của mình. Bóng lưng vững chắc ấy quay đi trong trống rỗng. Đôi cánh đen tuyền đang che đi vết thương tạo nên cơn gió mạnh mẽ để chuẩn bị cho cú nhảy. Một cơn gió dữ dội. Khi cơn gió như thiêu như đốt lướt qua gò má tất cả mọi người, đôi cánh đen tuyền xé toạc không gian, nhảy vọt lên trong chớp mắt.
Nơi hắn vừa đứng chỉ còn lại những tàn tích cháy đen bị gió cuốn đi.
Baek Do-hyun kiên trì dõi theo Ruhak, chỉ đến khi bóng đen ấy biến mất vào trong chiến hạm bay, hắn ta mới rời khỏi vị trí của mình.
“Anh ta sẽ không nghe đâu nên thôi khóc lóc rồi đi tiếp đi. Thấy nhóc như vậy chắc tên đó vui lắm đấy.”
“Biến đi…”
Lee Jae-young vừa nấc vừa bước theo Baek Do-hyun. Nơi họ đang hướng đến là chỗ Ếch nhỏ đang nằm bất động, nhắm nghiền mắt như người chết. Phía xa, giữa biển lửa, Yoo Si-yoon đang vỗ đôi cánh nhỏ nhắn bay tới.
“… Dọn dẹp tàn cuộc đúng là mệt thật.”
Nhìn những Thiên Nhân tộc đang ồ ạt đáp xuống boong tàu như đã hẹn trước, Baek Do-hyun lẩm bẩm một mình.
Những tàn tích cháy đen vẫn đang bốc cháy trong biển lửa. Baek Do-hyun nhìn boong tàu nghiêng ngả một lần rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đế quốc ở phía xa.
Đế quốc được xây dựng bên dưới mái vòm khổng lồ trên mặt đất. Đó là nơi ẩn náu của Jerang – Đế quốc Thổ Tễ, được tìm thấy sau khi huy động mọi nguồn lực, dựa vào thông tin của Huen, thiết bị định vị và tín hiệu sinh học được Ếch nhỏ gửi.
Nửa chìm trong lòng đất, Đế quốc Thổ Tễ Jerang đang bị tàn phá và xâm lược bởi lũ quái vật và quân đội của ba Đế quốc.
Tiếng la hét, tiếng nổ, tiếng kêu gào thảm thiết từ sự sụp đổ của Đế quốc bị che giấu dưới mái vòm.
[Có vẻ như đã ổn thỏa rồi, tôi sẽ đi truy đuổi đồng minh của Đế quốc Thổ Tễ. Phía sau giao cho cậu đấy.]
Giọng nói vang vọng khắp thế gian, vang lên như tiếng vọng từ khe nứt trên bầu trời. Đó là Huen.
Ngoại trừ những chiến hạm bay đã bỏ trốn, trên bầu trời lúc này chỉ còn lại 4 chiếc chiến hạm bay siêu thanh mà Huen tạm thời cung cấp. Dưới mặt đất, hàng chục chiến hạm bay bị bắn hạ, nổ tung.
Khi Baek Do-hyun gật đầu, một trong những chiến hạm bay hùng vĩ đang bao vây boong tàu bắt đầu lùi lại. Ngay khi thiết bị đốt cháy được tăng công suất, ánh sáng đỏ rực bùng lên, chiến hạm bay biến mất không dấu vết, không để lại chút tàn ảnh nào.
Khi chiến hạm bay biến mất, ánh nắng mặt trời chiếu xuống boong tàu. Ánh sáng dịu dàng phủ lên mu bàn chân Baek Do-hyun, Lee Jae-young và Ếch nhỏ.
Baek Do-hyun nhìn xuống ánh nắng đang phủ trên mu bàn chân mình một lúc. Có lẽ vì bầu không khí lạnh lẽo nên hắn ta chẳng hề cảm thấy ấm chút nào.
Một lúc lâu sau, Baek Do-hyun và Lee Jae-young mới bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc.
***
Se-hyun không biết mình đã ngủ bao lâu. Giữa sự thư thái dễ chịu, những giọng nói khe khẽ dần vang lên, kéo cậu ra khỏi giấc ngủ sâu.
Khi cậu tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đã sáng rõ. Âm thanh mơ hồ lúc nãy giờ vang vọng rõ ràng bên tai.
“Phần gốc đã bị xoắn hoàn toàn, dù có mọc lại cũng không thể thẳng được, hình dạng cũng sẽ rất kỳ dị. Khả năng cao là sẽ bị dị dạng.”
“Dù có dùng Elixir cũng vậy sao?”
“Vâng… vì đã dùng thuốc hồi phục khi phần gốc bị xoắn… nên xương gốc đã cứng lại và liền lại rồi. Trong trường hợp này, dù có dùng Elixir cũng chỉ có thể hồi phục theo hình dạng bị xoắn. Vì vậy, nếu cứ để như vậy…”
Trong tầm nhìn mờ ảo của Se-hyun, hình bóng hai người hiện ra. Mắt cậu nhòe đi nên không thể nhìn rõ, nhưng cậu có thể đoán được một trong hai người đó là Ruhak nhờ màu sắc đôi cánh.
Đôi cánh đen tuyền.
Cậu chớp mắt, thế giới xung quanh dần trở nên rõ ràng. Âm thanh lại tiếp tục vang lên.
“Chỉ còn cách… bẻ phần gốc về đúng vị trí rồi dùng Elixir thôi ạ.”
Chàng trai với vẻ mặt đau khổ báo tin dữ cho cậu chính là Asha, Trị liệu sư chuyên thanh tẩy thức ăn cho cậu. Đôi mắt Asha buồn bã cụp xuống, trông thật đau lòng.
Ruhak im lặng. Cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng vững chắc của hắn, không thấy thêm gì khác. Thứ cuối cùng cậu nhớ được là hình ảnh bản thân đang cào cấu lên vai hắn, khóc lóc giữa sức nóng như thiêu đốt. Đất trời của cậu tối sầm sau lời nói lướt qua tai, đó là ký ức cuối cùng của Se-hyun.
Thấy Ruhak mãi không đưa ra quyết định, Asha có vẻ sốt ruột. Se-hyun đang quan sát bỗng lên tiếng hỏi.
“… Vậy là… có thể chữa khỏi… đúng không?”
Asha mở to mắt kinh ngạc nhìn Se-hyun. Khuôn mặt anh ấy tái mét khi thấy Se-hyun đang cố gắng ngồi dậy trên giường. Anh ấy vội vàng chạy đến giường, ngăn Se-hyun lại.
“Không được ngồi dậy đâu ạ. Xin bệ hạ hãy nằm xuống…!”
Trông anh ấy như sắp khóc, lo lắng Se-hyun sẽ gặp chuyện chẳng lành, bồn chồn nhìn cậu từ đầu đến chân.
“Ta không sao. Chuyện đó không quan trọng… Nói cho ta biết, đôi cánh này… có thể chữa khỏi không?”
Asha không trả lời được. Anh ấy buồn bã nhìn Ruhak chứ không phải Se-hyun. Mọi vấn đề liên quan đến sự an nguy của nhà Vua đều phải được Đại Công tước cho phép mới được thực hiện. Kể cả việc đề cập đến cũng vậy.
Se-hyun cũng nhìn theo Asha, hướng mắt về phía Ruhak. Khuôn mặt hắn lúc này đã hiện rõ. Nhưng nó lại chìm trong bóng tối. Vẻ mặt hắn tĩnh lặng nhưng sắc nét vô cùng.
Đôi mắt mệt mỏi của hai người chạm nhau. Không biết đã qua bao lâu, Ruhak vẫn không thể đưa ra quyết định.
Se-hyun biết rõ Asha đang nói gì. Ở Elix vẫn chưa có thuốc giảm đau. Nói đúng hơn là không cần thiết.
Nếu có, Ruhak và các gia thần đã không phải chịu đựng nỗi đau kia để trở thành Hắc Thiên tộc. Và Se-hyun cũng sẽ không phải vật lộn với a phiến.
Lời nói của Asha về việc bẻ phần gốc cánh chẳng khác nào nói rằng cậu sẽ phải trải qua phẫu thuật khi đang còn tỉnh táo. Đó là một kết quả chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.
Nhưng dù vậy, có lẽ vẫn tốt hơn là nhìn các anh hùng và gia thần đau buồn suốt đời. Với Se-hyun, chắc chắn là như vậy.
“… Ta biết sẽ đau. Nhưng đúng ra phải làm những gì có thể làm chứ.”
“Cậu không chịu đựng nổi đâu.”
Từ đôi môi mím chặt của Ruhak, cậu không nghe thấy lời phản bác, mà cũng chẳng phải lời đồng ý. Se-hyun cúi xuống nhìn bàn tay mình. Những ngón tay từng rỉ máu giờ đã sạch sẽ. Vết thương trên đầu cũng vậy. Không còn mùi tanh tưởi, mọi thứ đã được chữa lành, quần áo cũng được thay mới.
Nhưng dù đã được chữa trị, lưng cậu vẫn còn đau nhức. Cảm giác dây thần kinh bị chèn ép và cơn đau âm ỉ do máu không lưu thông vẫn đeo bám cậu.
Nếu phải sống như vậy cả đời, cậu thà từ bỏ, nhưng nếu không cần, câu chuyện lại hoàn toàn khác.
“… Vẫn tốt hơn… là cứ sống trong đau đớn thế này.”