21h - Thứ Ba và thứ Bảy hàng tuần nhe cả nhà iu
“Chỉ lần này thôi đấy, nhớ cho kỹ.”
“Rồi, rồi. Em không đi nữa đâu, yên tâm đi mà, được chưa?”
Sehyun mỉm cười ôn hòa, không buông thêm lời nào như “nếu có thể.” Giọng cậu nhẹ nhàng, trấn an.
Khi Luhak xoay người rời đi, Se-hyun cũng nhanh chóng bắt đầu kế hoạch của mình. Cậu đi đến trước trạm kiểm soát, Kim Gap-jun cũng nhận được tin từ cấp dưới của mình, đã đến đây từ sớm, một mình đứng đó, hậm hực dậm chân vì bực bội.
Đứng từ đằng xa mà tưởng đâu vẫn thấy được ông ta đang nghiến răng nghiến lợi. Se-hyun biết tại sao ông ta lại bực mình như vậy, Trung tâm huấn luyện Đế quốc cách nơi này cũng khá xa mà.
“Kim Gap-jun.”
Nghe thấy tên mình, Gap-jun đang khoanh tay đứng chợt quay ngoắt lại. Ngay lập tức, ông ta chĩa ngón tay về phía trước, chỉ thẳng vào cậu.
“Này, bắt ta chạy loanh quanh như đứa sai vặt thế mà được à?! Muốn gọi thì cứ gọi! Nhưng mắc mớ gì mà phải ra tận cái chỗ khỉ ho cò gáy này?! Biết nó cách xa Trung tâm huấn luyện cỡ nào không?!”
“Chà, dạo này ông lên ký dữ ha? Suýt không nhận ra luôn đấy. Không ngờ con người ta cũng thay đổi tới mức này luôn đó?”
Ánh mắt Kim Gap-jun lập tức nhìn xuống bụng mình. Ông ta nhận ra đúng là có phần “phì nhiêu” thật, ho khan mấy tiếng, vội chắp tay sau lưng, vẻ mặt cũng dịu xuống.
“Muốn gì thì nói nhanh đi.”
“Tôi cần ông đi cùng đến một chỗ. Không nguy hiểm đâu. Ông chỉ cần nói một câu thôi là xong.”
“Nói rõ ra đi. Là chỗ nào?”
“Nơi mà chúng ta đã tỉnh dậy khi bị kéo vào đây.”
Kim Gap-jun trợn tròn mắt. Ông ta lập tức quay sang nhìn cánh cổng đóng kín của trạm kiểm soát, rồi như thể đang tìm kiếm cổng không gian, ông ta im lặng một lúc mới hắng giọng lên tiếng.
“… Đến đó làm gì?”
“Tôi cần một câu trả lời. Mỗi ‘Người chơi’ có một ‘quyền đặt câu hỏi’ nhưng tôi đã dùng hết rồi, nên lần này tôi muốn mượn quyền của ông. Tôi cần nhờ ông hỏi giúp tôi.”
Kim Gap-jun không đáp lại ngay, thay vào đó, ông ta chỉ lặng lẽ đi thẳng về phía cánh cửa đang khép chặt.
“Này, thế thì mở cổng nhanh lên! Khóa thì vào kiểu gì được?!”
Đúng là Kim Gap-jun mà. Sehyun chỉ biết lắc đầu mỉm cười, lặng lẽ theo sau.
Ngay khi cậu bước lên trước một bước, cánh cổng phát ra tiếng kêu nặng nề rồi từ từ mở ra.
Ánh nắng xuyên qua khe cửa cao ngất, đổ tràn xuống vai họ. Phía sau Sehyun, tiếng bước chân nặng nề của một người khác nữa vang lên.
Không gian trắng xóa này vẫn nguyên vẹn, tĩnh lặng đến ngột ngạt. Trước mắt họ là vô số cánh cổng không gian trải dài, phía trên cao treo lơ lửng một chiếc gương khổng lồ. Tất cả yên ắng đến kỳ lạ, khiến cả những ý nghĩ rối bời cũng dần lắng xuống.
“Luhak, anh ổn chứ?”
Sehyun nhìn lướt qua Kim Gap-jun đang ngó nghiêng xung quanh, sau đó quay lại nhìn Luhak đi phía sau. Tay phải dính đầy những vệt máu đỏ thẫm, hắn khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt kia lại sắc bén như dao.
Nhìn qua thì mọi thứ có vẻ vẫn ổn, nhưng nếu không tận mắt chứng kiến lúc hắn bước qua cổng, có lẽ Sehyun đã tin đó là thật.
Rõ ràng là không gian trắng này đang cố loại bỏ Luhak. Dù hắn đã dùng máu của Se-hyun để gian lận nhưng rốt cuộc vẫn bị những tia lửa bao vây như thể có một con quái vật vô hình đang gào thét. Vậy mà Luhak vẫn lặng lẽ gồng mình bước tiếp, từng bước nặng nề, như đang cố ép mình bước vào trong một không gian vốn không dung nạp hắn.
Sehyun thấy hàm răng hắn nghiến chặt. Đột nhiên, cậu mơ hồ nhận ra một lời cảnh báo lạnh lẽo dù chỉ là thoáng qua, một lời cảnh báo rằng kẻ như hắn không nên góp mặt ở đây.
“Vậy ta cần làm gì?”
Kim Gap-jun đột nhiên lên tiếng. Lúc này, Se-hyun mới quay đầu lại. Ông ta đã thôi nhòm ngó nơi này, đang đứng đó, hai chấp tay sau lưng, nhìn cậu với vẻ thản nhiên.
Sehyun không trả lời ngay. Cậu dừng bước, nhẹ giọng nói vọng vào khoảng không:
“Bill Will, ra đây đi.”
Ngay lập tức, mặt gương khổng lồ trên đỉnh đầu bắt đầu gợn sóng. Một cái đầu nhô ra, là Bill Will, với chiếc mũ quen thuộc và chiếc kính một mắt chói đến nhức cả mắt.
[Tưởng cậu đang giận tôi?]
“Xuống đi, nhanh lên.”
Sehyun khoát tay, giọng có chút bực tức. Bill Will nghiêng nghiêng đầu, giả bộ như đang cân nhắc, nhưng cuối cùng vẫn từ tốn bước ra khỏi gương, lơ lửng hạ xuống.
Nhưng ngay khi vạt áo choàng chạm đến một ranh giới vô hình, một vụ nổ khủng khiếp lập tức vang lên giữa không trung
Đoàng!!!
Không một dấu hiệu báo trước. Nhưng tất cả không dừng lại ở đó, lửa vẫn tiếp tục bùng lên, thiêu đốt dữ dội, nhấn chìm cả khu vực trong biển lửa.
Kim Gap-jun hoảng loạn, lập tức nằm rạp xuống đất, hai tay ôm chặt đầu. Sehyun giơ tay che mặt, quay phắt về phía Luhak.
Thủ phạm đương nhiên không ai khác là Luhak. Ngón tay hắn vẫn còn hất lên, ánh mắt sắc lạnh nhắm thẳng lên trời.
“Luhak, dừng lại đi. Sao tự dưng anh tấn công anh ta?”
Sehyun giữ lấy tay hắn, làn khói mịt mờ lập tức tan biến sạch như chưa từng tồn tại. Trên không trung, Bill Will vẫn đứng đấy.
Chiếc áo đuôi tôm bay phấp phới rồi khẽ rũ xuống, gót giày anh ta nhẹ nhàng chạm đất, đầy điềm tĩnh và ung dung.
[Đáng sợ quá đi. Tôi biết mình có lỗi, nhưng hành xử vậy có quá đáng không cơ chứ?]
“Ngươi đáng bị như vậy. Ta cảm thấy mình vẫn còn hơi nhẹ tay.”
Luhak đáp, giọng lạnh đến ghê người nhưng vẫn nở một nụ cười nhạt. Sợ tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát, Sehyun lập tức đứng chắn giữa hai người, đẩy Luhak ra xa.
Sau vài bước, cuối cùng Bill Will cũng trầm thấp mà cất giọng:
[Lâu rồi không gặp.]
Lời chào mang theo chút chờ đợi. Sehyun bước tới gần Bill Will. Hai bước. Cậu giữ một khoảng cách nhất định rồi đáp lại:
“Tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh sau vụ đó.”
Giọng điệu Se-hyun đầy ẩn ý. Liệu Bill Will có biết chuyện đã xảy ra hôm ấy? Hay chỉ đơn giản là đang giả vờ?
Giờ thì mọi thứ đã khác, nhưng lúc trước, Sehyun từng xem nơi này là một khu vực trung lập. Cậu tin rằng đây là khoảng không duy nhất không bị chi phối bởi xung đột giữa ‘Người chơi’. Và cậu đã thật lòng tin vào điều đó.
Chính vì thế, cậu mới sơ suất.
Chính vì thế, cậu mới buông lỏng cảnh giác.
Thế nhưng, vào cái ngày cậu bị Park Seung-geon bắt đi, Bill Will chỉ đứng nhìn. Thậm chí anh ta còn không lộ mặt. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến Sehyun bắt đầu nghi ngờ rằng có thể tồn tại một quy tắc nào đó ngăn không cho Bill Will can thiệp vào mâu thuẫn giữa ‘Người chơi’.
Điều đó khiến cậu không khỏi tò mò. Nếu thật sự có một quy tắc như vậy thì vai trò của Bill Will chỉ dừng lại ở việc cung cấp thông tin sao? Một người dẫn đường rốt cuộc cũng chỉ là kẻ đứng ngoài quan sát?
[Tôi chỉ là người dẫn đường, không thể can thiệp vào mâu thuẫn giữa các ‘Người chơi’. Tôi sẽ phải trả giá nếu làm vậy. Xin đừng hiểu lầm.]
“Ý anh là tôi không xứng để anh trả giá? Hay anh nghĩ tôi sống sót được nên cứ mặc kệ?”
[Tôi buộc phải tôn trọng tất cả ‘Người chơi’. Khi chưa thể phân biệt rõ thiện ác, tôi không có lý do chính đáng để đứng về bất kỳ phe nào.]
“Vậy còn kết giới? Cũng mơ hồ đến mức không đáng để anh can thiệp sao?”
[Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.]
“Thế thì ít nhất hãy quản lý cho đàng hoàng. Gọi mình là quản lý mà đứng nhìn kết giới sụp đổ, rồi quay sang bảo tôi leo tháp nhanh lên à?”
[... Tôi không phải là quản lý-]
“Tôi còn chưa nói xong đâu, Bill Will.”
[...]
Bill Will im lặng, có phần gượng gạo. Sehyun tiếp tục chất vấn dồn dập. Đến khi cậu dứt lời, Bill Will mới cất tiếng, như thể đang cố gắng bào chữa:
[Tôi chỉ là một người dẫn đường bất tài thôi. Khả năng can thiệp vào Elix cực kỳ hạn chế. Tôi cũng chỉ có thể trả lời liên quan đến quyền đặt câu hỏi thôi.]
“Vậy nên anh đã can thiệp bằng cách thao túng điểm độ tin cậy của tôi?”
[Đó là tình huống bắt buộc-]
“Còn lúc kết giới sụp đổ thì im như thóc?”
[... Thay vì cứ chất vấn tôi như thế, sao cậu không nói rõ cậu muốn gì?]
“Anh biết tôi không còn quyền hỏi nữa đúng không? Nhờ ơn ai đó trộm mất hai lần cơ mà.”
Bill Will liếc sang Kim Gap-jun, thấy ông ta đang lúng túng chấp tay sau lưng. Ánh mắt anh ta như muốn hỏi rằng vậy cậu vác ông ta theo làm gì?
Vậy là đã rõ. Đó chính là điều Sehyun muốn chắc chắn rằng cậu có thể mượn quyền đặt câu hỏi của người khác để tìm ra đáp án.
Xác nhận được điều mình muốn, cậu không còn gì do dự.
“Bill Will, trước đây chính miệng anh nói rằng mình có thể can thiệp sớm hơn, nhưng lại từ chối giải thích vì không có nghĩa vụ trả lời. Giờ thì tôi muốn nghe câu trả lời đó.”
Trong số những câu hỏi Sehyun từng dùng quyền để hỏi Bill Will, có một điều xoay quanh ‘thời điểm can thiệp’.”
Phải đến khi Sehyun vượt qua tầng 80 thì Bill Will mới xuất hiện, và khi được hỏi vì sao không ra mặt sớm hơn, anh ta đã từ chối trả lời.
“Vậy tại sao anh không làm nó sớm hơn? Lẽ ra anh phải can thiệp từ trước. Chính anh đã để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát như thế này.”
[Tôi vẫn sẽ giữ im lặng về chuyện đó. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.]
Đó là toàn bộ cuộc đối thoại giữa họ. Một lời phủ nhận khéo léo, nhưng cũng ngầm thừa nhận rằng Bill Will hoàn toàn có thể can thiệp sớm hơn, chỉ là anh ta đã chọn không làm thế. Sehyun muốn một lời giải thích.
Tại sao Bill Will phải chờ lâu đến vậy mới chịu ra mặt?
“Anh có thể ra tay sớm hơn. Vậy tại sao lại đợi đến khi tôi vượt tầng 80 mới xuất hiện?”
***
- Hồ sơ nhân vật -
[Huen]
Tuổi: 42
Sinh nhật: 14/5
Chiều cao: 1m88
Chủng tộc: ??
Đế quốc: Đế quốc Công nghệ.
Đặc điểm: Một người ngoại quốc với mái tóc bạc và đôi mắt màu xanh dương. Nếu chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì chú ta trông có vẻ giống loài người nhất. Mặc dù chưa có thông tin chính xác nhưng có tin đồn rằng toàn bộ cơ thể của chủng tộc này đều là máy móc, chỉ trừ nội tạng.
Một ông trùm với khối tài sản khổng lồ ở Elix, kiếm được nhờ việc kinh doanh chiếm hạm bay.
Là Đế quốc sở hữu nền công nghệ kỹ thuật tiên nhất. Chủng tộc này thực dụng, chỉ coi trọng lợi ích thực tế nhưng lại khá ưu ái những ai mà họ có thiện cảm.
Tuy hay tính toán thiệt hơn nhưng bản chất của người này vẫn nghiêng về cái thiện.