21h - Thứ Ba và thứ Bảy hàng tuần nhe cả nhà iu
Baek Do-hyun dường như đang sắp xếp lại mớ suy nghĩ, hít sâu một hơi rồi khó nhọc cất tiếng.
“Không… có gì nhiều lắm. Tôi chỉ tình cờ rơi vào một khu rừng lạ… có bọn pháp sư đang ẩn náu. Nhờ [Cộng hưởng Tâm trí]… tôi đã xâm nhập được vào ký ức của họ và biết được kha khá thứ. Rằng họ… là những pháp sư trốn đi vì sợ ngày tận thế, thời điểm và địa điểm cuộc hủy diệt sẽ xảy ra… đại loại vài thứ tương tự.”
“Với từng đó thông tin mà anh tới đây cũng nhanh phết nhỉ.”
“Phải mất khá lâu… để tôi ổn định được kỹ năng này. Dùng [Cộng hưởng Tâm trí] để xác định tọa độ dịch chuyển cũng… không dễ chút nào.”
Có lẽ vì vậy mà hắn ta trông kiệt sức đến thế. Se-hyun liếc nhìn Baek Do-hyun đang thở hổn hển, nhịp đập thì rối loạn, rồi cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Anh vất vả rồi, nhưng giờ anh phải bắt đầu chuẩn bị đi, anh Baek Do-hyun. Một khi lũ quái vật kia nhìn thấy thánh tích, kiểu gì chúng cũng điên cuồng lao vào.”
“Ít nhất thì cũng nói câu đó sau khi làm được gì hữu ích đi…”
“Anh càng ngày càng trơ tráo quá rồi đấy.”
“Nói cậu à.”
Baek Do-hyun ho khan ra một ngụm máu, sau đó hắn ta nhanh chóng triệu tập đám pháp sư đang tập hợp bên dưới chân tường thành. Những bước chân lảo đảo đầy nặng nề của họ trông không khác bầy quái vật là mấy.
“Nhưng mà, vẫn còn khá hơn…”
Đột nhiên, có tiếng nước chảy vang lên từ đâu đó, Cả Se-hyun lẫn Baek Do-hyun đều đồng loạt quay đầu về phía phát ra âm thanh. Có một thứ gì đó đang rẽ sóng từ phía con đập, lao nhanh về phía họ.
“Bọn họ… khá hơn mấy người mới tới trước đó.”
Một chiếc thuyền thô sơ được lắp ráp vội vàng đang phóng như bay qua phần chiến trường bị ngập nước, tung lên từng cột sóng, bọt trắng bay tứ tung. Trên đó là những đồng đội cuối cùng mà Se-hyun chờ đợi.
Huen, Yoon Je-ha, Hediman, Uls, và Zenon.
Dù đang đứng cách khá xa nhưng cậu có thể thấy rõ gương mặt nghiêm túc của họ. Đến cuối cùng, tất cả đã tập hợp tại cùng một nơi như thể một vở kịch được sắp đặt hoàn hảo. Se-hyun không tin đó chỉ là trùng hợp. Không thể nào mọi người lại rơi vào đúng vị trí thích hợp với năng lực và vai trò của từng người một cách ngẫu nhiên được.
Có ai đó đứng sau những chuyện này.
Trong suy đoán của Se-hyun, người duy nhất có thể làm điều đó, chính là nữ thần.
Tại sao chứ?
Nếu toàn bộ quá trình này là do nữ thần sắp đặt, thì việc vượt qua tầng 90 không chỉ đơn thuần là hoàn thành thử thách, mà còn là một quá trình được thiết lập để dẫn dắt phương hướng.
Cũng giống như cách bà ấy.
Nếu suy nghĩ của Se-hyun là đúng, thì thế giới mô phỏng ở tầng 90 chính là một "phòng thí nghiệm" mà nữ thần tạo ra để giúp họ khám phá tiềm năng thực sự của các thánh tích.
Chìa khóa để rời khỏi tầng này chính là tìm ra cách sử dụng thánh tích để tiêu diệt lũ quái thú.
—KIEEEEEEEEEK!
Một tiếng gào chói tai vang lên từ trung tâm của chiến trường khiến không khí rung chuyển. Chiếc thuyền đang lao thẳng về phía con quái thú khổng lồ giờ đây đã phục hồi hoàn toàn. Ngay khi nó tới gần, Se-hyun lập tức uống một bình thuốc và kích hoạt kỹ năng.
‘[Đồng nhất Ý chí LV.1]’
[Kỹ năng hỗ trợ diện rộng ‘Đồng nhất Ý chí LV.1’ dành cho ‘đồng minh’ được kích hoạt.]
Choang!
Chai thuốc rỗng vỡ tan tành dưới chân. Chiếc thuyền bất ngờ đổi hướng, rẽ ngoặt lao về phía Se-hyun. Ngay khoảnh khắc ấy, ba trong số năm anh hùng, ngoại trừ Huen và Yoon Je-ha, lập tức nhảy khỏi thuyền, lao thẳng về phía lũ quái vật gớm ghiếc.
Trong thuyền, ngay khi Yoon Je-ha nắm vững tay lái, Huen rút ra một khẩu súng ngắn và bắt đầu nổ súng vào lũ quái vật đang áp sát. Từng vệt sáng phát ra từ nòng súng, đó chính là khẩu súng ma lực, một sản phẩm công nghệ đặc biệt của Đế quốc Công nghệ Zeman.
Chiếc thuyền nhanh chóng áp sát phần tường nghiêng ngả của pháo đài rồi dừng lại. Một nụ cười lười nhác đầy hoài niệm nở trên môi Huen.
“Tới muộn quá nhỉ? Ha ha, đầu gối tôi đau quá nên chậm chân đấy.”
“Chú đi bằng thuyền thì liên quan gì đến đầu gối?”
“Chuyện sức khỏe thì đừng hỏi kỹ quá. Ở tuổi này đau khớp ngày mưa là chuyện bình thường thôi.”
Ai nghe câu đó chắc còn tưởng hắn ta sắp lìa đời đến nơi. Se-hyun thở dài, vươn tay về phía người đàn ông đang đứng trên đoạn tường nghiêng.
“Thôi đủ rồi. Chú mau leo lên đi. Từ giờ sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu.”
“Hừm, lao động tay chân vốn không phải sở trường của tôi… nhưng giờ có vẻ chẳng còn lựa chọn nào khác.”
Bàn tay nắm lấy tay Se-hyun lạnh như băng, chẳng khác nào một khối kim loại dầm mưa. Đúng như Se-hyun đoán, tay của Huen là một cánh tay cơ giới.
“S-Se-hyun! Cậu vẫn ổn chứ?!”
Giọng nói run rẩy đầy lo lắng vang lên. Một người đàn ông to lớn, vai co lại như trẻ nhỏ, có phần lắp bắp khi nói chuyện. Chính là Yoon Je-ha, cậu ta đang cầm chiếc búa khổng lồ bằng cả hai tay, vẻ mặt đầy căng thẳng khi nhìn thấy Se-hyun.
“Không thấy cậu đâu nên bọn tôi lo lắm! Bọn tôi cố đến nhanh nhất có thể nhưng suốt dọc đường thác nước nhiều quá, thuyền cứ lật lên lật xuống…! Cậu Se-hyun, cậu không bị thương chứ?! Trời mưa kiểu này… tôi sợ cậu bị cảm hay gì đó…! K-Không phải tôi nghĩ cậu yếu ớt đâu!”
Se-hyun cũng vươn tay về phía Yoon Je-ha. Khi người đàn ông do dự nắm lấy tay cậu, Se-hyun nhẹ nhàng trấn an.
“Cậu Je-ha à, tôi ổn. Chuyện khác nói sau nhé? Hiện giờ… Chúng ta sẽ khá bận đấy. Tình hình không khả quan lắm.”
“Đ-Được!”
Đúng lúc đó, âm thanh xôn xao phía sau bọn họ vang lên. Hàng chục binh lính khiêng thánh tích đã đến nơi. Dù vẫn được bọc kín trong vải trắng, nhưng lũ quái vật xung quanh lập tức cảm nhận được điều gì đó. Tất cả đồng loạt quay đầu, ánh mắt trắng dã chăm chăm hướng về phía Se-hyun đang đứng trên tường thành.
“Chú Huen.”
“Nói đi.”
“Tôi không có thời gian để giải thích dài dòng. Nhìn lên bàn tay đang lơ lửng trên trời đi, chú sẽ thấy có một kết giới mờ bao quanh nó. Aul đã thử ném thánh tích vào đó, tuy có thể chạm tới nhưng không thể phá vỡ nó được.
Ngay cả khi chúng ta ném thứ gì đủ mạnh để xuyên thủng kết giới, cũng chưa chắc chạm được vào phần cấu trúc bên trong. Tôi nghĩ cần ít nhất hai thánh tích. Một cái chúng ta đang giữ, cái còn lại vẫn đang trên chiến trường, chúng ta cần phải lấy nó lại.”
“Nghĩ ra cách ném thánh tích lên chưa? Thành thật mà nói thì tôi không mong chúng ta sử dụng lại cách cũ đâu.”
“Chúng ta chắc chắn phải làm cách khác.”
Se-hyun uống cạn thêm một lọ thuốc rồi giương cung lắp tên. Mũi tên sắc bén nhắm thẳng vào bầy quái vật đang trườn tới. Baek Do-hyun và Huen cũng lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Trước mắt, ưu tiên hàng đầu là bảo vệ thánh tích.”
TAAANG!
Mũi tên lóe sáng xé toạc không trung, cắm thẳng vào đầu một con quái. Trận chiến vô tận lại bắt đầu. Ngay cả Yoon Je-ha vừa mới còn run lẩy bẩy cũng bắt đầu vung cây búa nặng trịch với sức mạnh bất ngờ, đứng sát bên cạnh Se-hyun.
Khụ.
Khi Se-hyun kéo căng dây cung đến mức cơn đau nhói ập tới, một luồng khí nóng trào lên cổ họng. Cậu ho sặc, máu đen ngòm phun ra hòa vào đất mưa lạnh lẽo.
Đó là hậu quả của việc kích hoạt bốn kỹ năng cùng lúc: [Cõi Ân sủng], [Niềm tin mù quáng], [Đồng nhất Ý chí] và [Thanh Tẩy Sa Ngã].
Se-hyun gạt dòng máu bên khóe môi, hít một hơi sâu lấy sức siết chặt cung lần nữa. Không chỉ mình cậu đang dần kiệt sức, mà cả Baek Do-hyun mặt mày tái xanh như xác chết, Huen thì liên tục uống thuốc ma thuật để dằn xuống cơn ê ẩm, còn Yoon Je-ha khó nhọc vật lộn trong đống áo quần ướt đẫm mồ hơi nhễ nhại.
Họ phải cầm cự. Chỉ thêm một chút nữa thôi.
Se-hyun nhìn xuống dòng sông đang cuộn trào. Một phần ba chiến trường đã chìm vào biển nước.
“Chúng ta… Hộc, có… kế hoạch gì không…?”
Baek Do-hyun lau dòng máu nhỏ xuống từ mũi thở hổn hển. Chân hắn ta run lẩy bẩy, trông như thể sẽ đổ gục bất cứ khi nào.
“Hiện tại thì có.”
Nhưng chỉ là tạm thời. Se-hyun đang chờ đợi mực nước, cậu chờ thời cơ chín mùi. Cậu sẽ hành động ngay khi nước nhấn chìm một nửa chiến trường. Nguồn nước ấy chính là chìa khóa để nâng những thánh tích lên cao. Vấn đề nằm ở chỗ phải tìm được thứ gì đó để gia cố thêm sức mạnh cho chúng.
“Chú Huen, nếu cần tăng lực phóng… chú nghĩ chúng ta nên dùng gì?”
Huen đập thẳng khẩu súng lục vào mặt con quái đang lao đến, rồi lùi lại một bước và bóp cò. Hắn ta nhún vai đáp lời.
“Tiếc quá, nếu có túi dụng cụ kỹ thuật thì tôi có thể chế tạo một thiết bị đốt. Thứ gì đó như một động cơ tuabin chẳng hạn. Đó là loại động cơ tạo lực đẩy bằng cánh quạt quay.”
“Động cơ sao…”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Se-hyun. Lực đẩy. Tại sao cậu lại không nghĩ ra điều đó sớm hơn cơ chứ? Từ trước tới giờ, toàn bộ kế hoạch của cậu đều xoay quanh buff và thuốc, một hướng đi phi khoa học.
Đôi mắt vốn tràn ngập lưỡng lự của Se-hyun giờ đây đã vững vàng nhìn về phía chiến trường. Nước ngày càng sẫm màu, mực nước đang dâng đúng như cậu muốn.
“… Anh Baek Do-hyun, có pháp sư nào biết phép trọng lực không?”
“Có.”
“Khi tôi ra hiệu, anh bảo họ dùng phép nâng thánh tích lên rồi thả xuống phần nước dưới pháo đài. Phải rơi trúng nước.”
“Đừng lo cho tôi… haa, lo việc của cậu đi.”
“Vậy tôi giao phía sau cho anh.”
Không nhiều lời, Se-hyun lao xuống phần tường nghiêng trượt về phía chiếc thuyền đang đợi sẵn. Nhưng trước khi cậu kịp nhảy lên, Huen đã nhảy xuống trước, đáp thẳng xuống mũi thuyền.
“Cậu có biết tôi đã phải chịu bao nhiêu lời phàn nàn từ đám gia thần của cậu trên đường tới đây không? Không đời nào tôi để cậu đi một mình.”
“Được rồi, được rồi. Chúng ta phải đến chỗ anh Kwak Jeong-han, chú cố đưa thuyền tới gần nhất có thể.”
Se-hyun vung cung đập vào đầu một con quái vừa nổi lên rồi nhảy lên thuyền. Chiếc thuyền lập tức rẽ nước lao về phía con quái khổng lồ.
“Anh Jeong-han!”
Bình thường có lẽ Kwak Jeong-han đã nghe thấy tiếng cậu gọi, nhưng lúc này đây, mớ âm thanh hỗn loạn của trận chiến đã lấn át mọi thứ. Nước lũ đã dâng cao. Nếu muốn hành động, thì chính là lúc này, thời cơ đã đến.
“Anh Kwak Jeong-han!”
Kwak Jeong-han lập tức quay lại. Anh ấy quay lại nhìn Se-hyun, bốn mắt nhìn nhau.
Y như lần trước, Se-hyun mấp máy môi truyền lời.
“Hãy dùng kỹ năng của anh đi.”
Chính là kỹ năng [Thần Lệnh].