Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 5

Nghe thấy thế, ai nấy cũng ngó nghiêng nhìn xung quanh rồi lắc đầu. Cũng dễ hiểu thôi. Đế quốc cũng có hệ thống cấp bậc, ở LV.5 là đã gần chạm đến đỉnh cao rồrồi. Trong suốt giai đoạn thử nghiệm beta, người đứng đầu bảng xếp hạng cũng chỉ đạt đến khoảng cấp LV.6 của Đế quốc, chỉ chừng ấy thôi đã nói lên tất cả rồi.

“Tôi là người có nhiều kinh nghiệm nhất ở đây, vậy nên tôi sẽ là trưởng làng. Nếu ai không hài lòng thì lên tiếng đi. Không ai có ý kiến gì, tức là tất cả đều đồng ý.” 

Đây là nơi tụ họp của những kẻ không có chốn dung thân, nên hầu hết mọi người có lẽ đều không thuộc về một Đế quốc nào hoặc đã từng thuộc về một Đế quốc đã sụp đổ. Còn người đàn ông trung niên tự xưng là trưởng làng kia cũng không ngoại lệ. 

Có vài người thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Kwak Jeong-han, nhưng không ai dám hé môi bất mãn. Bản thân Kwak Jeong-han cũng chỉ đứng đó, cau mày, chăm chú lắng nghe. Dẫu sao thì, ở nơi này, kẻ có nhiều kinh nghiệm nhất phải là kẻ được làm Vua.

“Vậy thì tôi sẽ là trưởng làng, còn các người sẽ làm dân làng. Coi như chúng ta bắt đầu lại với ngôi làng này.” 

“Đợi đã.” 

Ngay khi người đàn ông trung niên đang chạm vào thứ gì đó trong không trung, có một người bỗng giơ tay lên. Đó là Se-hyun. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía này, Se-hyun vẫn không hạ tay xuống, nói với người đàn ông trung niên chuẩn bị lên làm trưởng làng.

“Tôi muốn trở thành dân tạm trú ở đây. À, cả cậu học sinh này nữa.”

“Gì cơ? Dân tạm trú ấy hả? Ha, hài hước thật đấy… Không có chuyện gì thì sao cậu không ra ngoài kia đi? Hay là cậu định chờ nơi này xảy ra chuyện sẽ bỏ chạy một mình? Hay là do Đế quốc của cậu, nó lớn đến thế hả? Nếu vậy thì đi ngay đi! Tôi thật sự không thể hiểu nổi, tại sao các cậu không quay về Đế quốc của mình mà lại chạy đến đây rồi nói về chuyện cư dân tạm thời nhảm nhí này?”

Mặc cho người đàn ông liên tục chỉ trích, Se-hyun vẫn không hề dao động, ánh mắt thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên. Tất nhiên, cánh tay vừa nãy mới giơ lên cũng đã sớm buông xuống.  

Thật ra, người đàn ông trung niên kia phản ứng gay gắt như vậy cũng không phải không có lý do, bởi số lượng dân cư là một yếu tố rất quan trọng trước khi bắt tay vào xây dựng một ngôi làng. Hơn nữa, một khi đã trở thành người dân ở đây thì không thể tự ý rời đi, trừ khi có trường hợp đặc biệt. 

Mà ngược lại, nếu trở thành dân tạm trú ở đây, người đó chỉ cần báo cáo với trưởng làng là có thể rời khỏi làng và hoạt động như người ngoài. Vì chỉ là tạm thời, nên dân tạm trú sẽ không được tính vào số lượng cư dân chính thức của ngôi làng này. 

Có nói thêm nữa cũng chỉ phí nước bọt, nhưng chỉ cần nhìn qua thôi là cậu cũng đã biết bản thân chẳng thể nào ở lại gần một vị trưởng làng có xu hướng độc tài như thế kia được. 

“Vậy thì, tôi sẽ bổ nhiệm anh chàng đẹp trai Kwak Jeong-han này làm trưởng làng. Có vẻ như ngay cả một người đã từng đưa Đế quốc của mình lên LV.5 cũng có thể trở thành kẻ bạo chúa ở đây. Làm sao để chúng tôi có thể đảm bảo rằng ông sẽ không làm điều tương tự ở đây, đúng chứ? À, ông có biết rằng từ chối yêu cầu trở thành cư dân tạm thời cũng là hành vi bạo quyền không? Nếu ông không biết thì cái LV.5 gì đó cũng chỉ là… nói phét mà thôi.” 

 Se-hyun nhấn mạnh từ nói phét với giọng đầy châm biếm. Nghe thấy lời cậu vừa nói, khuôn mặt của người đàn ông trung niên đỏ bừng lên. Lờ đi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của ai đó,  Se-hyun quay sang nhìn Kwak Jeong-han và hỏi: 

“Anh Kwak Jeong-han, nếu anh trở thành trưởng làng, anh có chấp nhận tôi và cậu bé này làm dân tạm trú không? Dù sao thì dân tạm trú cũng phải thông qua trưởng làng trước khi rời đi, nên chúng tôi chẳng thể nào lén lút bỏ đi trong đêm được. Trong thời gian ở đây, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để hỗ trợ anh.” 

“… Được thôi. Nếu có lý do chính đáng, tôi nghĩ việc này đáng để cân nhắc.” 

“Thấy chưa, ông già kia. Đây mới gọi là một minh quân này.” 

“T-tao…! Thằng nhãi chết tiết kia! Được, được thôi! Chết tiệt, làm luôn đi!” 

“Vậy thì, xin hãy chấp nhận tôi và cậu bé này làm cư dân tạm thời, ông già nhé.” 

 Se-hyun mỉm cười nói, còn người đàn ông trung niên ôm lấy cổ, rên rỉ đầy tức tối. Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Ngay sau đó, có hai người đàn ông khác cũng giơ tay lên yêu cầu tạm trú. 

“Tôi cũng xin được làm cư dân tạm thời.” 

“Tôi cũng vậy.” 

Một trong hai người là Kwak Jeong-han, người kia là một người đàn ông đang ôm chặt đống tài liệu trong tay từ đầu đến giờ.

“Sau này đừng có mà đổi ý đấy! Nếu còn ai ở đây có Đế quốc, nói ngay luôn đi! Không có ai hả?! Vậy thì số lượng dân tạm trú giới hạn là bốn người! Nếu thêm ai nữa xin tạm trú, ta sẽ đá đít tên đó ra ngoài đấy, nhớ rõ chưa!” 

Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi, cảnh báo mọi người. Mọi người chỉ có thể im lặng nhìn nhau. Có lẽ vì trước tình huống căng thẳng này nên chẳng ai đủ can đảm để nói điều gì. 

Nhưng vụ việc trên cũng đã làm rõ một chuyện. Trong số những người ở đây, chỉ có hai người sở hữu Đế quốc: người đàn ông ôm tài liệu và Se-hyun, những cư dân tạm trú, có lẽ cả đứa trẻ đi cùng Se-hyun cũng có thể tính vào. 

Thực tế, đây là một cuộc chiến tâm lý và trí tuệ. Lý do khiến người đàn ông trung niên kia chấp nhận cư dân tạm thời là bởi vù Se-hyun và Kwak Jeong-han đều là những kẻ có thể làm lung địa vị của ông ta. Nếu giữ hai người kia ở trong làng, rất có thể họ sẽ kích động những cư dân khác tạo ra một cuộc đảo chính, và rất khó để kiểm soát chuyện này. Tốt nhất là nên đẩy cả hai ra khỏi phạm vị ảnh hưởng. 

Đó thường là bản chất của cư dân tạm thời – những con tốt, kể cả khi họ có Đế quốc hay không. 

Người đàn ông trung niên hầm hầm giơ hai tay lên, bắt đầu di chuyển các ngón tay trong không trung như đang gõ trên bàn phím. Khi ngón tay trỏ của ông ta gõ xuống một điểm nào đó lần cuối, một ngọn lửa xanh thẫm bùng lên ngay dưới chân ông ta. Đó là dấu hiệu của quá trình tiếp nhận dữ liệu từ nhân vật cũ, một dạng thức tỉnh. 

Ngọn lửa bùng lên như một lò lửa rực cháy, và chỉ khi hình dáng người đàn ông trung niên biến thành một con Vượn người lông lá đầy mình, lúc ấy ngọn lửa mới tắt, để lại những đám tro tàn rơi. 

Nhưng mọi thứ chưa dừng lại ở đó. Sau khi thức tỉnh, ông ta giẫm mạnh xuống đất, và từ điểm tiếp xúc đó, đất xung quanh bắt đầu nhô lên, một ngôi làng bắt đầu được mở rộng. Những ngôi nhà cây cũ kỹ được dựng lên, cùng với một hàng rào tạm bợ bao quanh làng. 

Trên mặt đất rung chuyển dữ dội như có động đất, mọi người co rúm lại, ôm đầu run rẩy. Chỉ có rất ít người đứng vững. Trong số đó có Se-hyun và Lee Jae-young, người đang đứng sát bên cạnh cậu. Tất nhiên, Kwak Jeong-han và người đàn ông ôm tài liệu cũng không bị ảnh hưởng. 

[Ngôi làng vô danh đã được thành lập] 

[Kim Gap-jun đã trở thành trưởng làng của ngôi làng vô danh] 

[Tổng số cư dân: 98] 

[Tổng số cư dân tạm thời: 4]

[Cấp độ hiện tại: LV.1]

Khi những dòng thông báo hệ thống xuất hiện, trận động đất dừng lại, quá trình xây dựng có vẻ cũng đã hoàn thành. Nhìn thấy thông báo mình đã được liệt kê trong danh sách dân tạm trú, Se-hyun gật đầu hài lòng. 

Kim Gap-jun. Đó là tên của lão Vượn người vừa trở thành trưởng làng. Như dự đoán, ông ta là một vị Vua không có Đế quốc. Rất có thể là ông ta đã bị lật đổ sau khi cai trị độc tài. Dù chưa đạt tới LV.5 nhưng Đế quốc của ông ta cũng có thể đã từng lên tới ít nhất là LV.3. Phải công nhận rằng khả năng thiết lập một ngôi làng của ông ta rất đáng nể, đặc biệt khi đây là lần đầu tiên. 

Và dĩ nhiên rồi, ngoại trừ nhà của trưởng làng, tất cả những ngôi nhà còn lại đều nhỏ và tồi tàn. Trong đó, căn nhà nhỏ và tồi tàn nhất chắc chắn là nơi ở của dân tạm trú. 

Ngay sau khi ngôi làng được xây dựng xong, một gã Vượn người khác xuất hiện sau lưng Kim Gap-jun. Với ngoại hình không khác gì, không khó để đoán được gã chính là ‘Đại Công tước của ông ta. Bằng cách nào đó, Se-hyeon cũng cảm nhận được khí thế áp đảo, khiến người ta không dám lại gần toát ra từ người gã. 

May mắn thay, cư dân ở đây không biến đổi thành chủng tộc của Kim Gap-jun, có lẽ là vì họ đã được hệ thống chọn sẵn chủng tộc. Khi thức tỉnh, mỗi người sẽ biến đổi thành chủng tộc phù hợp với họ. Ví dụ điển hình là Kwak Jeong-han, với làn da xanh và chiếc vây nổi bật. 

Ánh mắt Se-hyun hướng về cửa sổ hiện lên trong tầm nhìn. Mặc dù đã chọn tạm hoãn quá trình thức tỉnh nhưng cửa sổ đấy vẫn không biến mất mà cứ lơ lửng trong tầm nhìn của cậu. Hệ thống báo rằng giới hạn là mười ngày, trong thời gian đó cậu phải quyết định liệu có thức tỉnh hay không trước khi mọi thứ  kết thúc. 

“Ta sẽ phân chia công việc trong làng nên đừng có lề mề nữa, tất cả mau xếp hàng qua đây!” 

Cách nói chuyện của ông ta trước đây vốn đã quê mùa, sau khi thức tỉnh lại càng y hệt giống loài nguyên thủy kia. Se-hyun vỗ nhẹ lên lưng Lee Jae-young đang ngồi sát bên mình rồi hòa vào dòng người. Dù chỉ là dân tạm trú nhưng cậu cũng cần phải làm việc như một cư dân bình thường để đổi lấy miếng ăn hằng ngày. 

“Jae-young, em có đói không?” 

“Em… vẫn ổn. Còn anh thì sao ạ?” 

“Anh cũng thế.” 

Trong kho đồ của Se-hyun có hai loại thuốc hồi phục và bánh mì khô – những vật phẩm mà hệ thống đã ưu ái cung cấp sẵn cho người chơi lộ trình bị reset cấp độ. Mỗi loại có 10 cái. Với hoàn cảnh hiện tại, tiết kiệm là điều cần thiết. Nhưng khi nhìn sang Lee Jae-young, cậu lại cảm thấy số lương thức ít ỏi này có lẽ sẽ không đủ cho một đứa trẻ đang lớn. 

“Nếu em đói, anh sẽ cho em một ít đồ ăn của anh. Tại anh cũng không thích bánh mì lắm.” 

“Không sao đâu ạ. Em chịu được mà. Em sẽ không lấy của anh đâu.” 

Đúng như Se-hyun đoán, Lee Jae-young đang còn khá nhỏ. Cậu nhóc này chỉ mới 14 tuổi, bước vào năm đầu tiên của cấp hai. Nhìn quanh làng, rõ ràng là chẳng có ai trẻ hơn Lee Jae-young. 

Trớ trêu thật đấy. Từ khi Elix mới ra đời, bằng một cách kỳ lạ nào đấy, giới trẻ dường như không có hứng thú với trò chơi này. Chúng nhìn những người lớn lao đầu vào trò chơi như thể họ là những kẻ lập dị, thậm chí còn bài xích Elix mà chẳng hề có lý do gì. 

Tất nhiên, vẫn có một số ít trong giới trẻ tham gia trò chơi này, nhưng tỷ lệ người chơi hầu hết vẫn là người lớn. Đúng lúc này, một ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Se-hyun: Liệu có phải là hệ thống đã cố tính đẩy giới trẻ ra xa trò chơi này không? 

Như vậy có nghĩa Lee Jae-young là một trường hợp đặc biệt. Một trường hợp đặc biệt kém may mắn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo