Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 97

 

Giọng nói uy nghiêm vang lên giữa âm thanh thác nước đổ. Huen khẽ gật đầu thay cho lời chào.

“Trước hết, mọi người vào bên trong đã được không? Tôi đã chuẩn bị một buổi đón tiếp nhỏ để chào mừng mọi người đấy.”

“Không cần đâu. Chúng tôi không định ở lại lâu. Giải quyết ngay lý do mà chúng tôi đến đây trước đã.”

Mọi người đồng loạt gật đầu với lời nói của Se-hyun. Đôi mắt hiền từ của Agatha khẽ nhắm lại, cô ta thoáng mỉm cười rồi gật đầu đồng ý.

“Vậy thì, mời mọi người theo tôi.”

Thân hình to lớn của cô ta bắt đầu di chuyển. Cùng với tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, họ được dẫn đến sân đỗ chiến hạm bat. Ai nấy cũng ngơ ngác, không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Trước hết, xin mời mọi người hãy lên chiến hạm bay đã.”

“Này, có phải cô ta đang giở trò không? Nhìn thế nào cũng thấy đáng ngờ mà.”

“Nếu tôi có ý định làm hại các cậu thì tôi đã ra tay ngay khi bước vào nơi này rồi. Đừng lo.”

Agatha mỉm cười như thể thấy Jae-young thật đáng yêu. Gương mặt cậu nhóc thoáng nhăn lại, nhưng rốt cuộc vẫn nhanh chóng đứng vào bên cạnh Se-hyun rồi cùng mọi người tiến về phía chiếc chiến hạm bay.

Người lên chiến hạm bay đầu tiên là Huen. Tiếp theo lần lượt là nhóm người của Se-hyun, và cuối cùng Agatha nhẹ nhàng nhảy lên.

Có lẽ vì để phù hợp với tầm vóc cao lớn của Agatha nên không gian bên trong chiến hạm bay vô cùng rộng rãi. Cô ta bước vào buồng động cơ cùng với tiếng vó ngựa vang lên, rồi ra lệnh cho những gia thần đã chờ sẵn chuẩn bị cất cánh.

Ngay tại trung tâm buồng động cơ, có một viên đá ma thuật lớn ở đó đang phát ra năng lượng khổng lồ, bắt đầu phân tán nguồn năng lượng đó đi khắp bên trong thân chiến hạm bay. Ngay sau đó, khung cảnh bên ngoài chậm rãi hiện lên trên màn hình phía trước phòng động cơ.

Hàng chục màn hình hiện ra trước mắt, hình ảnh rõ nét đến mức như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới. Khi cảnh tượng kia trở nên sống động như thật, chiến hạm bay đạt công suất tối đa, khẽ rung lên rồi từ từ bay lên khỏi mặt đất.

Se-hyun quan sát toàn bộ quá trình đó bằng ánh mắt chăm chú. Viên đá ma thuật trong thiết bị khuếch đại năng lượng là một viên đá ma thuật cấp SSS. Không giống như khi tiếp xúc với sóng của đá ma thuật cấp L, lần này cơ thể cậu không có bất kỳ phản ứng lạ nào. Có vẻ như cơ thể Se-hyun chỉ nhạy cảm với sóng của đá ma thuật cấp L mà thôi.

“Các cậu có biết không?”

Agatha đang nhìn ra khung cảnh bầu trời rộng lớn, bỗng lên tiếng hỏi mọi người. Trước câu hỏi mơ hồ ấy, không một ai đáp lại, chỉ im lặng quan sát. Trong khi đó, chiếc chiến hạm bay tiếp tục bay lên cao và vượt qua những tầng mây xa tít. Dưới chân họ, tòa thành của Đế quốc Kỵ binh dần thu nhỏ lại thành một chấm nhỏ giữa khung cảnh mênh mông.

“Rằng các Đại Công Tước đều đã và đang đắm chìm trong những giấc mơ.”

Giấc mơ. Một từ ngữ mang đầy ẩn ý. Đôi mắt trong trẻo của cô ta thoáng hiện lên nỗi buồn man mác. Đó là ánh nhìn quen thuộc mà Se-hyun đã từng thấy trước đây. Khi cậu bắt đầu hành trình cùng Elix, ánh mắt buồn bã ấy cũng đã xuất hiện trên gương mặt của Nell.

“…Là giấc mơ gì vậy?”

“Đó không phải là giấc mơ bình thường đâu. Chính vì nó mà các Đại Công Tước vẫn luôn chờ đợi một Vị Vua.”

“Có phải là những giấc mộng tiên tri không?”

“Mộng tiên tri à… Có thể xem như vậy. Điều chắc chắn là giấc mơ đó gieo vào lòng các Đại Công Tước những ảo tưởng hão huyền và khiến họ lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn này vô số lần.”

“Thật sự chỉ đơn thuần là những giấc mơ viển vông thôi sao?”

Ánh mắt của Agatha dừng lại trên người Se-hyun. Đôi mắt điềm tĩnh của cô ta khẽ chớp, thoáng cong lên như thể đang ngắm nhìn một điều gì đó thật thú vị.

“Cậu đúng là một người thú vị. Chưa một ai trước đây nghĩ đến việc này và hỏi tôi như vậy cả. Không một ai đặt câu hỏi như thế. Giấc mơ đó, một khi trở thành hiện thức, nó mới được gọi là giấc mơ thật sự.”

“Cô nghe câu chuyện đó từ ai vậy?”

“Ừm… Có thể từ Đại Công Tước của tôi, hoặc cũng có thể từ một ai đó khác chăng.”

“…Anh à, bà cô này nói chuyện kỳ quặc ghê.”

“Ha ha, nghe có thể là vậy đấy. Lãnh thổ của Đế quốc Kỵ binh không cố định. Vì thế, chúng tôi tiếp thu ngôn ngữ và văn hóa của vô số vùng đất khác nhau, thành ra cách nói chuyện cũng có đôi chút pha trộn lộn xộn. Mong mọi người rộng lượng bỏ qua nhé.”

Jae-young cau mày khó hiểu, trong khi Se-hyun chỉ khẽ gật đầu như đã hiểu. Chiến hạm bay tiếp tục rẽ mây và tiến về phía thác nước khổng lồ. Bên dưới là dòng sông cuồn cuộn chảy xiết. Ngay chính giữa dòng sông ấy là một hố sâu đen ngòm, sâu thẳm đến mức không thể đoán được đáy, khiến người ta phải rùng mình khi nhìn vào.

Agatha đang nhìn chăm chú vào màn sương mù dày đặc phía bên kia thác nước.

“Làn sương mù bên kia thác dày đến mức chẳng khác nào một ngọn núi tuyết mà không ai có thể thấy gì phía sau nó. Nhưng kể từ khi tôi đến đây, đã có một ngày duy nhất màn sương đó tan biến trong chốc lát. Và vào ngày hôm ấy, tôi đã tận mắt nhìn thấy một thứ không thể tưởng tượng nổi. Tôi nghĩ đó là khoảnh khắc khi quy luật của thế giới này bị phá vỡ.”

Cùng lúc với tiếng vó ngựa của cô ta dậm mạnh xuống sàn, nòng pháo của chiến hạm bay lập tức nhắm thẳng vào màn sương mù dày đặc sau thác nước. Tiếng kim loại kêu lên lạch cạch, và pháo ma lực khai hỏa không một lời báo trước.

Cùng với tiếng nổ rầm, pháo ma lực phóng ra xuyên thẳng qua màn sương mù, xé toạc cả không khí, để lại những vệt khói tan biến trong nháy mắt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía màn sương bị xuyên thủng, thế nhưng trước khi có thể thấy rõ bất cứ thứ gì, màn sương lại một lần nữa cuộn xoáy, trở nên dày đặc hơn.

“Khai hỏa.”

Giọng nói nghiêm nghị của Agatha vang lên, hàng loạt pháo ma lực đồng loạt khai hỏa, xuyên thẳng vào màn sương mịt mù phía trước. Trong ánh sáng đỏ rực tràn ngập tầm nhìn, làn sương mù dần dần tan biến.

Se-hyun vô thức bước lên một bước. Không chỉ có mình cậu. Tất cả mọi người cũng đều tiến về phía trước vài bước, chăm chú nhìn vào khung cảnh phía sau màn sương vừa tan biến.

Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng khi hàng trăm phát pháo ma lực dừng lại. Và ngay khoảnh khắc ấy, tất cả đều phải đối mặt với một cảnh tượng không thể tin nổi.

“…Cái… cái quái gì thế kia…”

Ban đầu, không ai nhận ra thứ kia. Không, phải nói đúng hơn là không ai có thể nhận ra hình dạng của nó. Nhưng ngay khi thứ đó bắt đầu cử động, tất cả đều sững người. Mắt Se-hyun khẽ chớp. Một sinh vật khổng lồ đến mức khiến cả cơ thể cậu run lên bần bật đang hiện hữu ngay trước mắt họ.

Cả người cậu cứng đờ, thậm chí cả việc nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn. Khoảnh khắc nhận ra nó, cảm giác rùng rợn cùng nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời xâm chiếm tâm trí cậu.

Không một ai dám cử động. Trong bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, bọn họ chỉ có thể đứng đó, nhìn chằm chằm vào thứ trước mắt. Không thể rời mắt đi, không thể quay đầu. Ngay khi thứ đó chuyển động mạnh mẽ hơn, Se-hyun theo phản xạ lùi lại một bước.

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, đôi chân cậu run rẩy không ngừng.

Trước mắt họ là một ngón tay khổng lồ đang cào xé mặt đất như thể cố moi móc thứ gì đó ra ngoài. Mặc dù bị chặn lại bởi một màn chắn mờ ảo, nhưng nó vẫn không ngừng gãi cào trong vô vọng, lực ma sát lên bề mặt kết giới vẫn mạnh đến mức vẫn đủ để lan tỏa áp lực khủng khiếp đến mức có thể cảm nhận rõ từ xa.

Thứ đó lớn đến mức không thể nhìn thấy hết bằng mắt thường, và chỉ cần một cái vung tay, dường như nó có thể nghiền nát mọi thứ thành tro bụi.

Se-hyun liên tục chớp mắt.

“… Đó là… một bàn tay sao…?”

“…Đúng vậy. Chính xác hơn thì đó là một cái móng tay.”

Trước câu hỏi vô thức của ai đó, Agatha khẽ gật đầu đáp lại. Chỉ khi nghe được câu trả lời ấy, mọi người mới vô thức nuốt khan một cách khó khăn. Chỉ riêng một chiếc móng tay thôi mà đã bao phủ cả thác nước, dòng sông và lãnh thổ của Đế quốc Kỵ binh. Mọi thứ xung quanh nơi này đều bị lu mờ trước sự tồn tại của thứ đó.

Se-hyun bỗng dưng khẽ thốt ra gì đó. Cậu đ nhớ lại cuộc trò chuyện tại bữa tiệc rượu với Baek Do-hyun và Lee Jae-young. Buổi tiệc đầu tiên bị hủy bỏ và những tạp âm kỳ lạ vang lên sau đó.

Khi ấy, Lee Jae-young đã nói về chuyện nước biển đã tràn vào khu vực đất bị đào xới khổng lồ. Không có lời giải thích hợp lý nào cho hiện tượng đó, ngoài con quái vật kia.

Màn sương lại một lần nữa bao phủ, dày đặc như thể chưa từng có thứ gì xuất hiện ở đó. Khung cảnh bị che khuất hoàn toàn khiến cảm giác sợ hãi càng trở nên sâu sắc hơn. Ngay cả Lee Jae-young và Kwak Jung-han cũng đứng bất động như thể bị đông cứng.

“Không biết mọi người có còn nhớ buổi tiệc đầu tiên bị hủy bỏ hay không.”

Đôi mắt của Agatha lúc này đã thay đổi. Trong ánh mắt sâu thẳm ấy chứa đựng sự cảnh giác và lo lắng về tình hình hiện tại.

“Ý cô là tất cả đều do cái thứ kia gây ra sao?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ như thế. Và chúng tôi cũng tin rằng, nó chính là kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt trong mục ‘Thành tựu’ cuối cùng.”

Từ việc chinh phục tòa Tháp, xây dựng liên minh cho đến việc thăng cấp các gia thần. Tất cả mọi thứ đều đang đi đúng hướng. Tuy nhiên, ngay cả khi đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy, Se-hyun vẫn không cảm thấy rằng họ có thể chiến thắng. Một trăm Đế quốc, con số đó quá ít ỏi.

Không cách nào có thể giành được chiến thắng.

“Hiện tại, mặc dù kết giới vẫn còn duy trì, nhưng nó cũng đang dần suy yếu.”

Ánh mắt của Agatha nhìn về phía xa xăm. Khi bóng tối phủ lên khuôn mặt đang hồi tưởng lại những gì đã qua, cô ta cất lời kể về quá khứ.

“Tôi và Tyra của Đế Quốc Bạch Y vốn là đồng minh. Người ở bên cạnh tôi vào ngày màn sương tan cũng chính là cô ấy. Nhưng rồi chúng tôi không còn cùng chung chí hướng, vì vậy tôi buộc phải rời xa cô ấy và xây dựng một liên minh khác.”

“Đó cũng là lý do tôi bắt tay với Agatha. Quyết định của tôi lúc đó là giữ kín mọi chuyện và âm thầm điều tra. Và quả thực, tôi đã thu được không ít kết quả.”

Người ngắt lời Agatha giữa chừng là Huen. Hắn ta nhẹ nhàng bước tới, đứng cạnh Agatha rồi đối mặt với mọi người.

“Kết giới bị phong tỏa bởi màn sương kia thực chất đang bao trùm khắp hành tinh Elix. Sau khi cử đội trinh sát đi điều tra, chúng tôi phát hiện rằng kết giới này được kết nối với trung tâm của hành tinh và đồng thời nhận năng lượng trực tiếp từ Tháp Thử Thách. Nhưng ngay tại đây, chúng ta lại phải đối mặt với một vấn đề khác.”

“Vấn đề… đó là gì?”

“Chính là cậu đấy.”

Huen nhìn thẳng vào Se-hyun, giọng điệu dứt khoát. Ánh mắt của Se-hyun thoáng run lên.

“Cậu đã chinh phục Tháp quá nhanh và rồi lại để mặc nó quá lâu. Vì vậy, kết giới hiện đang dần yếu đi. Nếu cậu không tiếp tục chinh phục tầng tiếp theo, kết giới này sẽ không thể trụ vững quá một tháng nữa.”

Trong suốt hai tháng Se-hyun rời khỏi Elix, Ruhak đã không chinh phục thêm tầng nào, mặc kệ tòa Tháp. Hơn nữa, tầng cao nhất mà Se-hyun từng chinh phục là tầng 84. Kể từ đó, chưa một ai có thể tiến xa hơn.

“Tôi nói trước để cậu biết, tôi đã cố gắng hết sức để chinh phục Tháp. Nhưng vì với độ khó đến phi lý kia nên tôi vẫn bị kẹt ở tầng 74. Tôi vẫn còn cảm thấy khó tin khi nghĩ về việc cậu đã leo lên tận tầng 84 như thế nào. Giờ thì tôi đã hiểu được đôi phần rồi. Những anh hùng dưới quyền tôi chỉ có vỏn vẹn năm người. Nhưng cũng chính vì vậy mà vấn đề mới kéo dài đến tận bây giờ.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo