Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 98

“Ý chú là mỗi lần chinh phục thêm được một tầng của Tháp, kết giới lại được tiếp thêm năng lượng sao?”

“Đó chỉ là suy đoán của chúng tôi dựa trên nhiều tình huống khác nhau thôi. Nhưng thực tế là sóng ma lực phát ra từ tòa Tháp đang ngày càng suy yếu. Chúng tôi đoán rằng điều này xảy ra là vì không có tầng mới nào được chinh phục. Và bây giờ, chỉ còn một tháng nữa. Nếu cậu không tiếp tục chinh phục các tầng mới, thì không chỉ chúng ta, mà toàn bộ hành tinh này sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, đừng nói với tôi rằng cậu không thể làm được.”

“Nghe giống như là tôi đang chinh phục quá nhanh vậy.”

Huen im lặng trong giây lát, chăm chú nhìn Se-hyun. Cả Agatha cũng vậy. Có vẻ như họ biết điều gì đó nhưng không thể nói ra. Đó là điều cậu cả nhận được.

Cuối cùng, Huen mở miệng. Khuôn mặt hắn ta đầy vẻ tiếc nuối.

“…Điều tôi có thể nói là, vì cậu chinh phục tòa Tháp quá nhanh nên tất cả các Đế quốc khác không có đủ thời gian để tăng cường sức mạnh. Và chúng tôi nghĩ rằng cậu có lẽ là người gần nhất với giấc mơ của Đại Công Tước.”

“Giấc mơ của Đại Công Tước… Ý chú là giấc mơ đó sao?”

“Đúng vậy. Chúng tôi không còn lời thể giải thích nào khác… ngoài giả thuyết đó. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể tiết lộ nhiều hơn thế được. Chúng tôi cũng bị giới hạn bởi nhiều ràng buộc. Điều chắc chắn là, tất cả các Đại Công Tước đều có những giấc mơ, và khi họ gặp được người giống với giấc mơ đó nhất, một sức mạnh cộng hưởng khổng lồ sẽ bùng nổ. Tất nhiên, điều đó còn phụ thuộc vào nhiều điều kiện và tình huống khác nhau nữa.

Ánh mắt của Se-hyun trầm xuống. Đột nhiên, hình ảnh của Ruhak đã nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh như thể muốn nói rằng “Cậu không phải là người đó” lại thoáng hiện lên trong tâm trí. “Cậu cũng giống họ thôi.”

“…Còn ai khác biết về tất cả những điều này không?”

“Đế quốc Bạch Y và Đế quốc Bóng Tối – kẻ đeo mặt nạ làm chủ trì buổi tiệc, cả những người đang ở đây. Chỉ có chừng đó thôi.”

“Tại sao lại không thông báo điều này cho các quốc gia đồng minh khác? Và tại sao chúng tôi gia nhập sau cùng nhưng lại được biết trước? Tôi cần một lời giải thích thỏa đáng.”

“…Vì tôi không thể tin tưởng những kẻ khác. Cậu sẽ hiểu rõ hơn trong cuộc họp liên minh sắp tới. Tôi đang đẩy nhanh việc tổ chức cuộc họp đó. Hy vọng tất cả mọi người đều tham gia.”

Huen vừa thẳng thừng thừa nhận rằng hắn ta không thể tin tưởng hơn 30 quốc gia đồng minh hiện tại. Điều này chỉ có thể dẫn đến một giả thuyết duy nhất. Chính là trong số đó có kẻ gián điệp hai mang. Những kẻ đang đứng cùng lúc ở cả hai phe.

“Vậy nghĩa là chú tin tưởng chúng tôi.”

“Ít nhất là vậy. Từ những gì cậu đã làm trong buổi tiệc, lòng nhân từ mà Đế quốc Hắc Y đã thể hiện với các Đế quốc nhỏ hơn, khả năng làm quen với cả Đế quốc Quái Thú lẫn Đế quốc Chi phối vốn đề cao chủ nghĩa cá nhân. Và trên hết, tôi tin vào con mắt nhìn người của mình.”

Trong khi Se-hyun phải vật lộn giữa ranh giới sống chết tại ngôi làng vô danh, Đế quốc Công nghệ và Đế quốc Kỵ binh đã không ngừng nghiên cứu, điều tra và chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Ít nhất thì bọn họ không nằm yên hưởng thụ, thoải mái dựa dẫm vào chủ nghĩa Đế quốc như những kẻ khác.

Đó là một khía cạnh mà Se-hyun chưa từng thấy. Chính vì thế, cậu không thể không tin tưởng họ. Ít nhất là so với bản thân cậu, kẻ chỉ mới tham gia vào tình thế này, họ đã nỗ lực ngay từ đầu và vẫn đang tiếp tục cố gắng chiến đấu để thay đổi cục diện.

Vì vậy, Se-hyun cũng phải thể hiện thiện chí tương xứng.

“Chừng nào Liên minh Siêu Vận vẫn đặt thiện chí là nguyên tắc hàng đầu, Đế quốc Hắc Y sẽ cùng chung chí hướng để giải quyết tình thế hiện tại. Đó là câu trả lời của tôi.”

Trước câu trả lời của Se-hyun, Agatha và Huen lặng lẽ nhắm mắt. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi họ.

“Cảm ơn cậu.”

“Tôi rất cảm kích.”

“Anh làm thì… em cũng làm. Anh ơi… em sẽ bảo vệ anh ạ.”

“Đế quốc Chi phối tất nhiên cũng sẽ cùng chung tay góp sức.”

Người tiếp theo bày tỏ ý định là Lee Jae-young. Sau đó, Baek Do-hyun cũng gật đầu đồng ý. Agatha và Huen lần lượt bày tỏ lòng biết ơn với họ.

Thực ra, trong tình thế hiện tại, không ai có quyền lựa chọn. Để sống sót, tất cả phải đoàn kết lại. Huen và Agatha chỉ đơn giản là giúp bọn họ nhận ra điều đó mà thôi.

Khi mọi người chìm vào suy nghĩ và bầu không khí trở nên im lặng, chiến hạm bay từ từ hạ cánh xuống đường băng. Không giống như khi bước lên với tâm trạng tò mò, giờ đây ai nấy đều nặng trĩu khi bước xuống. Làn sương mù dày đặc sau thác nước không còn gợi lên hình ảnh của một ngọn núi tuyết nữa.

Dù vậy, thật kỳ lạ khi mọi thứ lại có thể bình thản đến thế. Ngay cả sự tồn tại của con quái vật cũng trở nên mơ hồ. Thậm chí, sự nghi hoặc len lỏi, khiến họ tự hỏi liệu tất cả những gì đã chứng kiến có thực sự tồn tại hay chỉ là ảo giác. Thực tế rằng họ đã tổ chức một buổi yến tiệc ngay bên cạnh thứ khổng lồ đó giờ đây giống như một câu chuyện hoang đường.

Có lẽ là do kết giới. Nghĩ lại lúc màn sương dày đặc làm tan biến nỗi sợ hãi, thì khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.

“Nếu không có việc gấp, các cậu có muốn uống một tách trà trước khi đi không?”

“Không phải chú bảo là không có thời gian sao?”

“Hừm, hiện giờ cũng không làm được gì vội, chẳng phải lo lắng quá sớm cũng vô ích sao?”

“À, vâng. Nhưng tôi bận lắm.”

Se-hyun quay lưng đi, phớt lờ nụ cười thoáng trên gương mặt của Huen. Dù Huen có vẻ hơi thất vọng và cố gắng bước theo, nhưng khi Se-hyun vỗ cánh tỏ ý phiền phức, hắn ta chỉ đành giơ hai tay đầu hàng rồi lùi lại.

“Nếu cần hộ tống, cứ nói một tiếng. Tôi có thể tiễn cậu một đoạn.”

“Người cũng đông mà, cần gì chứ.”

Se-hyun nhìn về phía Lee Jae-young, Kwak Jeong-han và Baek Do-hyun, những người đang đứng sát cạnh mình, rồi ra hiệu bằng ánh mắt. Lee Jae-young liếc nhìn Huen với ánh mắt sắc bén. Nhìn thấy sự cảnh giác từ phía Lee Jae-young, Huen chỉ cười nhẹ rồi lùi lại khi nghe thấy tiếng gầm gừ khe khẽ.

“Chú Huen.”

“Cậu nói đi.”

“Tôi có thể hỏi lý do tại sao chú không cho phép Đại Công Tước tham gia được không?”

“Đó đâu phải điều cậu thật sự muốn hỏi.”

Mái tóc tung bay của Huen lướt qua, để lộ khung cảnh bọt sóng lan rộng phía sau. Mùi tanh của biển phả vào mũi, thật khó chịu. Ít nhất thì, vào lúc này, Se-hyun cảm thấy như vậy.

“Điều cậu thực sự muốn hỏi là liệu Đại Công Tước có biết chuyện này hay không chứ gì.”

“Nếu đúng vậy thì sao.”

“Cậu biết câu trả lời mà.”

Lần này, Huen là người quay lưng trước. Phía sau Huen là Agatha với đôi mắt thanh thoát đang đứng đó. Ngay khi ánh mắt của Agatha gặp Se-hyun, cô ta khẽ cúi đầu và chào tạm biệt.

“Lần sau gặp nhau ở hội nghị liên minh. Đi đường cẩn thận.”

Tiếng vó ngựa xa dần. Se-hyun nhìn theo bóng lưng của Agatha, chỉ quay đi khi âm thanh ấy hoàn toàn mất hút.

“Anh ơi, chúng ta về thẳng Đế quốc luôn ạ? Khu vườn của em đã xong rồi đấy, anh có muốn đi dạo không ạ?”

“Để lần sau nhé. Hôm nay các anh hùng đang lo lắng, nên anh sẽ xin phép rồi lần sau sẽ đến. Được không?”

“Vâng ạ, vậy em sẽ đợi anh. Anh nhớ đến nhé, vườn hoa của em rất chắc chắn luôn đấy ạ. Em sẽ chuẩn bị cả đồ ăn nữa.”

“Cậu Se-hyun, chúng ta nên về thôi.”

Khi giọng của Kwak Jeong-han cất lên, Se-hyun hướng về phía cổng dịch chuyển, nơi anh ấy đang đứng chờ. Có vẻ Baek Do-hyun đã vào trước, không thấy bóng dáng hắn ta đâu nữa. Se-hyun nắm tay Lee Jae-young, vươn tay về phía cổng dịch chuyển. Không khí ẩm ướt bỗng chuyển thành không khí trong lành không mùi.

Và trước mắt họ, một khung cảnh khác hiện ra.

“Tôi đi trước đây. Chắc Isis đang lo lắm.”

“Vâng, anh đi đi. Còn Jae-young thì sao?”

“À dạ… có lẽ em cũng phải về đây ạ.”

Baek Do-hyun quay lưng và bước đi trước. Lee Jae-young cũng không giấu được vẻ mặt buồn bã khi phải đi về ngay. Nhưng chẳng mấy chốc, cậu nhóc ngập ngừng buông tay Se-hyun, chậm rãi lùi lại một chút.

“Anh nhất định phải đến chơi đấy nhé!”

“Anh nhất định sẽ đến, nhìn phía trước mà đi, Jae-young à.”

“Thật ạ ?”

“Ừ. Jae-young à, phía trước.”

“Vâng ạ!”

Lee Jae-young cứ cứ mười bước lại dừng lại, quay đầu hỏi một lần nữa. Giọng nói của cậu nhóc dần xa, cho đến khi chỉ còn vang vọng trong không gian. Chỉ khi dáng hình Jae-young thu nhỏ thành một dấu chấm rồi biến mất, Se-hyun mới chậm rãi bước đi. Những bước chân khẽ khàng vang lên trong không gian trắng xóa, cho đến khi dừng lại ở trung tâm.

Kwak Jeong-han nhìn Se-hyun với vẻ khó hiểu. Nhưng ngay khoảnh khắc Se-hyun ngước nhìn lên không trung và cất lời, vẻ mặt của Kwak Jeong-han dần hiện lên vẻ thấu hiểu.

“Bill Will, ra đây một chút đi.”

Một chiếc gương lơ lửng trong không gian vô tận. Ở nơi không có gì phản chiếu, chính là nơi Bill Will đang ở. Khi Se-hyun gọi, chiếc gương có vẻ như rung lên, rồi một thứ gì đó thò đầu ra từ phía trong. Bên dưới chiếc mũ kéo sụp xuống, một chiếc mắt kính tròn lấp ló xuất hiện.

Đó là Bill Will.

[Ồ, tôi không nhận ra các cậu đã đến rồi.]

“Tôi định đưa cái này cho anh, hay là thôi không đưa nữa nhỉ?”

[Ý cậu là chiếc đồng hồ ấy hả?]

Đôi mắt tròn xoe của Bill Will hiện rõ, đến mức có thể nhìn thấy ngay cả từ đây. Anh ta lập tức bước ra khỏi gương và đáp xuống nơi Se-hyun đang đứng. Một bàn tay vươn ra từ trong chiếc áo choàng bay phấp phới.

Se-hyun mỉm cười, lấy một thứ gì đó từ trong kho chứa và nhanh chóng đặt lên tay Bill Will.

[…Cái này là gì vậy?]

“Anh nhìn mà không biết sao? Là bánh đấy.”

[Còn đồng hồ…?]

“Anh nghĩ món đồ tốt như vậy có thể làm ra ngay lập tức được à?”

[…]

Bill Will định nói gì đó nhưng lại không thể phản bác, rốt cuộc chỉ cắn môi im lặng. Rồi anh ta siết chặt đồ tráng miệng trong tay và nhét vào trong áo choàng. Động tác trông có vẻ khá u sầu.

[Vậy thì lý do gì mà cậu lại gọi tôi ra thế này?]

Bill Will quay một vòng quanh Se-hyun, chắp tay sau lưng, rồi hỏi. Se-hyun lặng lẽ nhìn vào mắt của Bill Will. Khi nghe Huen đề cập đến nhiễu trong buổi tiệc, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Bill Will. Khi đó là vậy.

Tất nhiên, suy nghĩ của Se-hyun vẫn không thay đổi. Chỉ là, cậu có cảm giác đây không phải do mỗi Bill Will quyết định.

“Anh biết lý do vì sao có nhiễu, đúng không?”

[Còn cậu thì muốn dùng một lượt quyền đặt câu hỏi đúng không?]

Quyền đặt câu hỏi. Bill Will hỏi bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Khi đi cùng Kwak Jeong-han và hướng đến Đế quốc của Baek Do-hyun, anh ta ít nhất đã không nói những lời như vậy với Se-hyun. Thay vào đó, khi đó, Se-hyun đã đưa ra “đồng hồ bỏ túi” như một cái giá trao đổi.

“Quyền đặt câu hỏi đó, mỗi người chơi có bao nhiêu lượt?”

[Hmm… Vì tôi đã nhận được lợi ích khi trao đổi với cậu rồi…nên thôi được. Đây không phải một câu hỏi quá khó, tôi sẽ trả lời cậu. Mỗi người chơi có hai lượt đặt câu hỏi. Vậy nên, hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan.]

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo