Đôi mắt của Bill Will cong lên một cách duyên dáng. Một kẻ xảo quyệt. Nếu thật sự muốn mọi người biết, lẽ ra anh ta đã phải đề cập đến quyền đặt câu hỏi này khi tất cả người chơi lần đầu tiên đặt chân đến Elix, vào Ngày Lựa Chọn.
Nhưng anh ta không nói gì cả và chỉ cung cấp thông tin cho những ai tự mình tìm đến hỏi. Đây rõ ràng là một hành động có chủ ý.
Khả năng cao là Huen và Agatha đã sử dụng quyền hỏi của họ. Những gì họ biết không phải là thông tin mà có thể dễ dàng điều tra hay tìm kiếm được.
“Lần này chắc không đổi được bằng đồng hồ rồi nhỉ?”
[Tùy vào mức độ quan trọng của câu hỏi.]
Câu trả lời của anh ta tỏ ý rằng mọi thứ đều có cái giá của nó. Tùy vào mức độ quan trọng của câu hỏi mà có những thứ có thể dùng để trao đổi, và có những thứ không thể. ‘Quyền đặt câu hỏi’ có lẽ là đặc quyền chỉ dành riêng cho các người chơi, được tạo ra để đổi lấy thông tin mà ngay cả khi trả giá cũng không thể biết được.
[Cậu sẽ sử dụng quyền hỏi của mình chứ?]
“Tôi muốn đổi câu hỏi.”
[Được thôi.]
“Tại sao anh lại can thiệp vào tôi?”
Nụ cười đậm trên khóe môi của Bill Will lập tức biến mất. Đôi mắt vốn đang nheo lại đầy tinh quái cũng trở nên vô hồn. Anh ta nhìn xuống Se-hyun với gương mặt lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Nếu nhiễu mà Huen nhắc đến có nghĩa là can thiệp, thì việc Se-hyun gặp phải nhiễu khi đang kiểm tra ‘Độ tín nhiệm’ lần cuối cùng của Ruhak cũng chính là sự can thiệp. Se-hyun muốn biết lý do. Tại sao lại chọn đúng khoảnh khắc đó mà can thiệp vào.
“Tôi đã dùng quyền hỏi rồi, anh định không trả lời sao? Hay là chưa đủ? Tôi nên dùng thêm một quyền nữa không?”
Cơ thể của Bill Will từ từ hạ xuống. Đầu mũi chân lơ lửng chạm nhẹ xuống đất mà không phát ra tiếng động nào. Bộ lễ phục đuôi tôm đang bay lơ lửng cũng từ tốn rủ xuống ngay ngắn. Sau một hồi lâu giữ im lặng, cuối cùng anh ta cũng mở miệng.
Đó là sự khởi đầu của một câu chuyện dài.
[Cậu sẽ mất cả hai quyền đặt câu hỏi. Và tôi cũng xin báo trước rằng lựa chọn của những người hướng dẫn chúng tôi chỉ đơn thuần vì là Elix mà thôi.]
Khởi đầu bình lặng. Anh ta tiết lộ sự thật bằng vẻ mặt nghiêm nghị, như thể đang truyền đạt một tin tức đáng tiếc.
[Đúng như cậu đã đoán, chúng tôi, những người hướng dẫn, thật sự đã từng can thiệp trực tiếp vào Đế quốc của cậu.]
“Thật vậy sao.”
[Đó là vì chúng tôi cần duy trì sự cân bằng giữa các Lord Players.]
Đôi mắt của Se-hyun mệt mỏi khép lại. Trước khi đến Elix, cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng từ sau buổi yến tiệc, nó lại dần được khơi dậy.
Sự cân bằng giữa các người chơi ám chỉ khoảng cách phát triển giữa Se-hyun và những người chơi khác.
[Hành tinh Elix và tòa Tháp tồn tại trong mối quan hệ cộng sinh. Tuy nhiên, quá trình chinh phục Tháp vốn cần phải phát triển từng bước và ổn định, không biết từ khi nào lại bị tiến hành một cách vô tội vạ, dẫn đến sự chênh lệch khổng lồ về cấp độ giữa các người chơi. Điều này đã phá vỡ sự cân bằng giữa các Lord Players. Chúng tôi buộc phải đưa ra lựa chọn, vì sự cân bằng đó liên quan trực tiếp đến sự tồn vong. Đồng thời, chúng tôi cũng cần bảo vệ vai trò của tòa Tháp.]
Vai trò của tòa Tháp mà anh ta nhắc đến, có lẽ chính là “kết giới”. Thứ mà họ vừa mới tận mắt chứng kiến.
“Vậy sao các người không can thiệp sớm hơn. Chính các người đã để cho khoảng cách ấy ngày càng lớn trong suốt thời gian qua.”
[Về chuyện đó, tôi xin giữ im lặng. Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.]
“Này Bill Will.”
Se-hyun gọi Bill Will bằng giọng khàn khàn đầy kìm nén. Nhưng anh ta chỉ quay lưng về phía cậu rồi tiếp tục cất lời.
[Vào Ngày Lựa Chọn, tất cả những người đặt chân đến nơi này đều được trao cho thời gian để phát triển, thích nghi và khám phá thế giới này. Điều đó trực tiếp liên quan đến việc chinh phục Tháp. Theo lý thuyết, tính đến bây giờ, các Lord Player đến đây vào Ngày lựa chọn lẽ ra chỉ nên chinh phục khoảng tầng 50. Nhưng thực tế thì sao?]
Tầng 84. Ngay cả Huen, người đứng thứ 2 trong bảng xếp hạng Đế quốc cũng đang vật lộn tại tầng 74 mà chưa tài nào vượt qua được. Một khoảng cách quá xa.
[Thời gian để tòa Tháp thực hiện vai trò của mình là có giới hạn. Nó chỉ kéo dài trong một thời gian nhất định sau khi được chinh phục. Và thời gian còn lại của tầng 84 mà cậu đã chinh phục chỉ khoảng 120 ngày nữa. Nếu không có tầng nào được chinh phục thêm trong thời gian quy định, vai trò của Tháp sẽ bị phá vỡ.]
Bill Will đang nói với giả định rằng Se-hyun đã biết về “kết giới”. Điều đó cũng có nghĩa là anh ta nắm rõ mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
[Vì vậy, việc chinh phục tòa Tháp cần được tiến hành từng bước một. Nhưng cậu đã không làm vậy, và điều đó khiến các người chơi khác hiện tại không có đủ thời gian để phát triển. Đây chính là lý do chúng tôi buộc phải can thiệp vào cậu.]
Nếu thời gian mà người chơi được phép sử dụng để chinh phục hết tầng 100 là có giới hạn, thì đúng như lời Bill Will nói, họ thực sự không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ còn lại 16 tầng. Khoảng thời gian còn lại là quá ít để tất cả các Đế quốc có thể mạnh lên ngang với Se-hyun.
Nếu cộng cả hai tháng Se-hyun đã bỏ dở và thời gian khoảng một tháng kể từ khi cậu đến đây, thì đúng như lời Huen nói, Se-hyun chỉ có một tháng để chinh phục tòa Tháp. Thật nực cười thay, việc đó lại không có gì khó khăn, nó hoàn toàn nằm trong tầm tay của Se-hyun.
“Tại sao… chỉ có mình tôi là khác biệt?”
Trước khi nghe hết lời của mọi người, Se-hyun từng nghĩ rằng tất cả có thể giải thích bằng tình cảm. Cậu nghĩ rằng chính vì tình cảm đặc biệt mà mình dành cho họ nên các anh hùng đã nỗ lực hết mình, tạo ra sự cộng hưởng mạnh mẽ giúp Đế quốc lực phát triển vượt bậc.
Nhưng… ngay tại khoảnh khắc này, Se-hyun nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo tưởng của chính mình.
[Bởi vì… cậu là người gần nhất với giấc mơ của Đại Công Tước. Đó chính là lý do khiến cậu vượt trội hơn hẳn những người khác.]
Se-hyun bật cười chua chát. Một giấc mơ sẽ trở thành hiện thực khi nó được hoàn thành. Vậy rốt cuộc, giấc mơ đó là gì chứ? Giờ đây, cậu chẳng muốn hiểu thêm bất cứ điều gì nữa. Chỉ thấy mọi chuyện thật tàn nhẫn. Điều Se-hyun muốn nghe, không phải là những lời giải thích dài dòng này.
“Rốt cuộc…Các người đã can thiệp vào cái gì?”
[Chúng tôi, những người hướng dẫn, buộc phải đưa ra lựa chọn để tất cả ‘cùng nhau’ sống sót. Đó là quyết định không thể tránh khỏi.]
“Tôi đang hỏi… các anh đã can thiệp vào cái gì mà.”
Cậu đã hy vọng rằng điều mình nghĩ không phải sự thật. Khi nuốt xuống cơn nóng rát đang dâng lên trong cổ họng, thứ hiện ra trước mắt cậu là vẻ mặt ảm đạm của Bill Will.
[…Tôi đã mang lại cho cậu rất cơ hội. Tôi đã đưa những Ranker trong cùng một quốc gia với cậu và cả những thiên tài có năng lực vượt trội đến bên cạnh cậu. Thậm chí tôi cũng đã giúp đỡ cậu mà không cần bất cứ điều kiện nào. Điều đó… hãy coi như là sự bù đắp cho sai lầm của những người hướng dẫn.]
Bù đắp. Lee Jae-young, Baek Do-hyun, Kim Gap-jun, Yoon Je-ha, thậm chí cả Kwak Jeong-han. Tất cả những gì Se-hyun có được đều được Bill Will gói gọn trong hai chữ bù đắp.
Không một lời nhắc đến những vất vả cậu đã phải chịu đựng hay gánh nặng mà cậu phải mang trên vai.
“Cũng thế thôi… Đừng bắt tôi phải hỏi đi hỏi lại một câu mà hãy nói rõ ràng đi. Các người đã can thiệp như thế nào?”
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian. Và ngay sau đó, sự thật mà Se-hyun không muốn tin nhất vang lên rõ ràng.
[Chúng tôi đã đưa cho cậu một câu trả lời khác câu trả lời mà cậu nhận được. Đó chính là sự can thiệp của chúng tôi.]
“Ý anh là… câu trả lời tôi nghe thấy khi kiểm tra ‘Độ tín nhiệm’ lần cuối… là câu trả lời đã bị thay đổi… đúng không?”
[Ít nhất… đó không phải là câu trả lời mà cậu đáng lẽ phải được nghe.]
Ngay khi đôi mắt Bill Will khép lại nặng nề, những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên má Se-hyun. Ánh mắt của Kwak Jeong-han đang theo dõi Se-hyun cũng dần trở nên trĩu nặng. Những giọt nước mắt rơi lã chã xuống nền đất, nhưng khi Se-hyun đưa tay áo lên lau mặt, dòng lệ cũng ngừng rơi.
“Nếu… nếu tôi không bỏ cuộc… thì các người định làm gì?”
[Chúng tôi đưa ra quyết định dựa trên mọi phân tích có sẵn. Chúng tôi gần như chắc chắn rằng cậu sẽ từ bỏ. Và chính cậu cũng đã chứng minh điều đó.]
Câu chuyện kết thúc tại đây. Giống như một dấu chấm hết đầy đơn phương, thứ gì đó lao về phía Bill Will với khí thế dữ dội.
Bill Will nhẹ nhàng bắt lấy nó và nắm gọn trong tay. Ánh mắt anh ta rời khỏi bóng lưng Se-hyun và nhìn xuống vật đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Đó là một chiếc bánh quy, giống hệt chiếc mà anh ta vừa nhận được trước đó.
Khi Bill Will ngoảnh lại, bóng lưng của Se-hyun đã bắt đầu khuất xa. Tấm lưng nhỏ bé ấy dần trở thành một chấm nhỏ trên đường chân trời, rồi nhanh chóng biến mất. Bill Will cứ đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng dáng Se-hyun một hồi lâu, trước khi lặng lẽ cất chiếc bánh vào trong ngực áo.
Không gian tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng nhịp thở. Anh ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, đôi chân đôi chân chẳng hề nhúc nhích. Và khi hoàn toàn chỉ còn một mình, cái đầu của anh ta chầm chậm cúi gập xuống.
Hai chiếc tai thỏ mềm mại từ từ rũ xuống theo cái cúi đầu ấy, nhẹ nhàng chạm lên đôi gò má. Chúng nằm yên trên má anh ta một hồi lâu, không hề biến mất.
“Ộp.”
Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau tấm lưng đang trĩu nặng của Bill Will. Anh ta quay lại, hướng ánh mắt về tiếng bước chân nhẹ nhàng, đều đặn đang tiến lại gần.
Ở phía bên kia không gian trắng xóa, một sinh vật thuộc tộc ếch đang lạch bạch bước về phía Bill Will, trên tay ôm một chiếc giỏ lớn bằng cả cơ thể của mình. Những bước chân không ngừng di chuyển cho đến khi dừng lại chính xác ngay bên cạnh anh ta.
“Ộp ộp.”
Chú Ếch hỏi liệu Bill Will có nhìn thấy ai đó không. Anh ta khẽ thở dài, gương mặt thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối.
[Cậu ấy đã đi rồi… Thật đáng tiếc.]
“Ộp…”
Ánh mắt của chú Ếch cụp xuống. Cái đầu cũng rũ buồn theo cảm xúc trĩu nặng. Ánh mắt Bill Will dõi theo đôi bàn tay đang nắm chặt lấy chiếc giỏ. Đó là một người đàn ông thỉnh thoảng xuất hiện, luôn ngó nghiêng như đang chờ đợi ai đó. Hơn nữa, người đó còn được biết đến với danh xưng là “Vị Vua không có Đế quốc.”
Bill Will nhìn chằm chằm vào dáng vẻ u ám của chú Ếch rồi từ từ nhắm mắt lại. Phải rất lâu sau đó, tiếng bước chân nhẹ nhàng, yếu ớt mới vang lên một lần nữa.
Khi Bill Will mở mắt ra lần nữa, nơi này đã chẳng còn ai. Như mọi khi, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh nơi không gian trắng xóa ấy.
Trước mặt anh ta là một hộp cơm nắm bơ vơ được bọc trong chiếc khăn đơn sơ, do chú Ếch kia để lại.