Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương8

“Này này! Chờ đã nào, mọi người tập trung lại đây! Trước khi giải tán, ta sẽ phát cho mỗi người một bộ quần áo để thay. Nhớ kỹ này, chỉ được mặc bộ đó thôi, không được mặc đồ khác, cấm đấy!”

Chắc chắn phải có chuyện mờ ám nào đó đằng sau cái trò làm màu này. Se-hyun thở dài ngao ngán khi thấy Kim Gap-jun lấy quần áo từ kho đồ của mình ra và phân phát cho mọi người.

Kim Gap-jun đang phân phát cho mọi người những bộ trang phục thường thấy của dân làng, được xem như một phần quà chào mừng khi đến đây. Đó là một chiếc áo màu nâu giản dị cùng với chiếc quần đen đơn giản, một vật phẩm hỗ trợ ban đầu giúp tăng chỉ số Đồng Tâm. Tuy nhiên, chỉ số này tăng lên rất ít nếu cứ tiếp tục mặc bộ đồ này, khoảng 2 điểm sau một trăm ngày. 

Ưu điểm duy nhất của nó là khi làm việc sẽ rất thoải mái, không bị vướng víu. 

“Anh, chúng ta cũng đi lấy đồ thôi.” 

“Ừ.” 

Mặc dù vậy, mọi người đều tỏ ra không hài lòng với bộ quần áo. Lee Jae-young đang mặc đồng phục học sinh, còn Baek Do-hyun thì diện nguyên bộ vest. Kwak Jeong-han thể hiện ý chí kiên định của mình với trang phục thường ngày, nói rằng anh ấy sẽ mặc cùng một bộ quần áo để thể hiện sự đoàn kết, mặc dù đó là sau khi anh ấy mặc trang phục độc đáo của chủng tộc mà các nhân vật hiện có đang mặc sau khi hoàn thành Thức tỉnh. 

“Sao mấy người lại ở đây?” 

“Ông cũng phải đưa cho chúng tôi nữa chứ.” 

“Ta? Việc gì? Sao ta lại phải làm điều đó với những kẻ thậm chí còn chẳng phải là dân làng của ta chứ? Hừ, vậy thì hãy trở thành cư dân đi.” 

Ông ta không nói gì khi Se-hyun đang xếp hàng, nhưng ngay khi Se-hyun đưa tay ra, ông ta lập tức buông lời mỉa mai. Thêm vào đó, Kim Gap-jun liên tục cười lớn, như thể đã nhìn thấy những điều kỳ lạ. Rõ là ngớ ngẩn. 

Ánh mắt Se-hyun vốn đang nhìn ông ta chằm chằm bỗng dịu lại. Cậu đưa tay ra và bắt đầu nói chuyện một cách thân thiện. 

“Nghe này, lão Vượn người kia. Nếu ông cứ tiếp tục cái kiểu hống hách này, chúng tôi sẽ bỏ đi làng khác đấy. Đến lúc đó, chúng tôi không chỉ tiết lộ tất cả địa điểm của ngôi làng này mà còn ăn sung mặc sướng, mặc kệ quý ngài Vượn người đây muốn làm gì thì làm. Nếu ông ra ngoài cạnh tranh ngay bây giờ, ông sẽ bị đánh cho bầm dập…” 

“Thằng nhóc thối tha! Đây, đưa thì đưa! Được chưa! Còn nữa, sao cậu cứ gọi ta là Vượn người thế hả!” 

“Ôi trời, trông ông như thế này thì biết làm sao?” 

“Cái gì, cái gì?!” 

“Nhìn kỹ lại thì, ông giống Homo habilis* hơn đấy.” 

* Homo habilis: Người khéo léo 

“Ặc…! Ôi xương sống của ta! Xương sống của ta gãy mất thôi!” 

Se-hyun thản nhiên giật lấy quần áo từ tay Kim Gap-jun, mặc kệ ông ta đang ôm lấy cổ gào thét, cậu quay lưng bỏ đi không chút nuối tiếc. Đằng sau Se-hyun, Lee Jae-young, Kwak Jeong-han và Baek Do-hyun cũng nối bước theo sau. 

“Trước tiên, mỗi người lấy một bộ… Khi mặc vào, nó sẽ tự động điều chỉnh kích cỡ cho phù hợp.” 

“Cảm ơn cậu Se-hyun. Tôi sẽ không bao giờ quên ơn này trong suốt quãng đời còn lại.” 

“Anh, anh định thay đồ ở đây luôn sao? Chúng ta không thể vào trong thay à?” 

“Hừm, chất lượng vải trông có vẻ tệ.”

Thấy mọi người đã nhận lấy đồ, Se-hyun phẩy tay ra hiệu cho họ muốn làm gì thì làm. Kết quả là chính cậu lại bị Lee Jae-young kéo tay lôi vào trong nhà. 

Sau khi thay quần áo và thắt chặt dây lưng, cậu thấy Kwak Jeong-han và Baek Do-hyun đang đứng đó với trang phục thường ngày, tay cầm bộ quần áo vừa thay ra. 

Se-hyun xắn tay áo lên và nói với giọng điệu bâng quơ. 

“Đừng vứt quần áo đó, cất vào kho đồ đi. Biết đâu sau này lại cần dùng đến.” 

“Ồ, ra vậy.” 

“Cầm lấy, đây là lịch trình.” 

“Chắc là anh không tự đi lấy đâu nhỉ…” 

“Đại Công Tước đã đưa cho tôi đấy, đừng hiểu lầm.” 

Sau khi nhận lấy lịch trình từ Baek Do-hyun, Lee Jae-young tiến lại gần cậu. Se-hyun hạ tờ giấy xuống để Lee Jae-young có thể nhìn thấy rồi từ từ xem qua. 

May mắn thay, ước nguyện của Se-hyun và Baek Do-hyun đã thành hiện thật: cả hai được vào hai đội khác nhau. Baek Do-hyun ở Đội 2, còn Se-hyun và Lee Jae-young ở Đội 3. Mỗi đội gồm 5 người, tổng cộng có 4 đội. 

“Các cậu có định thức tỉnh không?” 

“Còn Baek Do-hyun thì sao? Chuyện này nhạy cảm lắm, hay là anh nói trước đi.” 

Như thể đã đoán trước được câu hỏi, Baek Do-hyun quay lưng bỏ đi không nói một lời. Hắn ta bước thẳng đến bên giếng nước, nơi bữa sáng đang được chuẩn bị. 

“Có vẻ như anh ta không phải người dễ dàng mở lòng.” 

“Cũng đúng thôi, trong tình cảnh này mà.” 

Baek Do-hyun chẳng thèm làm theo lời Se-hyun mà thẳng tay ném bộ đồ xuống lò sưởi. Hắn ta lạnh lùng quay lưng bỏ đi, như thể không còn muốn dính dáng gì đến nó nữa, dáng vẻ ấy như đang chất chứa rất nhiều tâm sự. 

Tuy nhiên, Se-hyun không phải người rảnh rỗi đến mức đi quan tâm từng người một. Trong cái không gian ngột ngạt này, cậu thậm chí còn chẳng có thời gian để lo cho bản thân chứ đừng nói đến người khác. 

“Chúng ta cũng đi ăn thôi, Jae-young. Em có đói không?” 

“Ưm… Không ạ, em không sao.” 

“Không sao đâu mà. Hôm nay là ngày đầu tiên nên chắc là đồ ăn cũng chẳng ra gì. Cùng nhau ăn bánh mì nhé.” 

Se-hyun vỗ nhẹ vào lưng Lee Jae-young như an ủi rồi cùng Kwak Jeong-han tiến về phía đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Tuy tình cảnh hiện tại có chút ngao ngán, nhưng xét từ một góc độ khác, đây cũng là một môi trường sống lý tưởng, nơi họ có thể tạm gác lại những suy tư muộn phiền. 

Thật tuyệt vời nếu họ có thể sống yên ổn miễn là họ làm tốt công việc của mình, giúp đỡ lẫn nhau và quản lý ngôi làng, nhưng tiếc là Elix không cho phép điều đó. 

Bởi lẽ, chiến tranh xâm lược ở đây diễn ra thường xuyên như cơm bữa. Mà sự thật đúng là như vậy, ngay cả những đế quốc trung bình hay nhỏ bé cũng luôn nung nấu ý định thôn tính lẫn nhau và ra sức tranh giành lãnh thổ để chiếm giữ những vị trí đắc địa. 

Kết quả là, có rất nhiều người chơi đã hành động quá khích để phát triển đế quốc của mình. Họ đâu ngờ rằng đó chính là con đường tắt dẫn đến sự diệt vong. 

“… Vị kinh quá.” 

Đó là câu nói thốt ra từ miệng tất cả những ai ngồi gần gốc cây sau khi nhận được thức ăn và nuốt miếng đầu tiên. Chỉ là cháo ngựa thôi mà, thế này thì đúng là chỉ ngang nước lã. Mặc dù gọi là cháo, nhưng thực chất nó loãng như nước, vị còn chua loét như giấm. Có vẻ như nó được nấu bằng cách ngâm ngũ cốc hỗn hợp do Kim Gap-jun cung cấp, thêm vào đó là đủ thứ gia vị kỳ lạ tạo nên một hương vị hỗn độn. Không, phải nói là nó quá kinh tởm.

Dường như không chỉ phía Se-hyun, mà khắp nơi đều vang lên những tiếng rên rỉ. Tuy nhiên, không ai nỡ vứt bỏ phần ăn của mình, dù khó khăn lắm họ vẫn cố gắng nuốt. Bản năng mách bảo họ rằng, họ phải ăn để sống sót. 

Se-hyun cũng bịt mũi rồi húp cạn bát cháo trong một hơi. Cậu chẳng còn cách nào khác, bởi vì đội tìm kiếm thức ăn được giao nhiệm vụ đi đánh cá sáng nay đã trở về tay không. 

“Khi nào đến lượt Jeong-han đi tìm kiếm thức ăn vậy?”

“À, tối nay. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ kiếm cho cậu món gì đó thật ngon lành.” 

Tối nay chắc chắn sẽ khá hơn. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kwak Jeong-han khi anh ấy tự tin khẳng định như vậy, Se-hyun chợt liên tưởng đến một thảm kịch huynh đệ tương tàn, nhưng cậu cũng chẳng buồn nói ra. Thấy Lee Jae-young đang lè lưỡi ra vì kinh hãi, Se-hyun nhanh chóng cầm lấy bát của cậu nhóc rồi bịt mũi lại húp cạn một hơi. Lee Jae-young tội nghiệp chỉ còn biết ngậm ngùi nhìn miếng bánh mì trên tay. 

“Nếu cứ sống thế này mãi… cũng tốt đấy chứ.” 

“Không. Không hề.” 

“Ừ, tôi biết mà. Nhưng… tôi nghĩ chỉ cần sống một cuộc đời giản dị, làm những gì mình phải làm là được rồi. Nơi đây an toàn, mọi người cũng đang dần thích nghi, vì vậy không cần nguy hiểm làm gì.” 

Một nụ cười gượng gạo nở trên môi Kwak Jeong-han. Không phải Se-hyun không hiểu được suy nghĩ của Kwak Jeong-han. Tuy nhiên, anh ấy có thể nói điều này vì anh ấy hoàn toàn không biết gì về Elix. Ngày mai. Khi ngày mai đến, anh ấy sẽ hiểu rõ suy nghĩ này ngây thơ đến mức nào. 

Tuy nhiên, Se-hyun không hề ghét Kwak Jeong-han vì suy nghĩ đó của anh ấy. 

“Ừm… Jeong-han à, tôi hiểu ý anh. Nếu anh có bất kỳ điều gì lo lắng hay khúc mắc trong lòng, cứ thoải mái chia sẻ với tôi nhé. Tôi luôn sẵn sàng lắng nghe.”

 “Đúng như tôi nghĩ, cậu Se-hyun quả là một người tốt.” 

“Hình như chỉ có mình anh Kwak Jeong-han nghĩ vậy.” 

Kwak Jeong-han nhanh chóng rũ bỏ vẻ chán nản và húp cạn bát cháo trên tay. Nhìn vẻ mặt không hề biến sắc của anh ấy, Se-hyun cảm thấy rất khó tin. Hoặc là Jeong-han thực sự giỏi chịu đựng, hoặc giống loài của anh ta đã mất cảm giác vị giác. Cả hai đều nghe có vẻ hợp lý đấy chứ 

Cháo thì loãng như nước lã, lại còn bốc mùi kinh khủng, nhưng là thứ duy nhất có thể nuốt trôi lúc này. 

Đó là bữa ăn đầu tiên trong một thị trấn mà Se-hyun không bao giờ muốn ăn lại. Có lẽ ai cũng cảm thấy tiếc nuối cho bữa ăn đầu tiên nên kể từ đó, họ đã chủ động và bắt đầu di chuyển. Trong số đó, đội tìm kiếm thức ăn nổi bật hơn hẳn. Sự quyết tâm phải bắt được cá của họ có thể cảm nhận được ngay cả từ khoảng cách 100 mét. 

Tất nhiên, đội tạp vụ cũng không kém cạnh. Cảnh tượng họ cõng trên lưng một thùng gỗ lớn và tiến vào rừng khiến người ta liên tưởng đến việc họ sắp săn được một con lợn rừng. 

Nhìn thấy trưởng làng cười toe toét từ xa, Se-hyun thậm chí còn tự hỏi liệu ông ta có cố tình cho họ ăn cháo giấm chua hay không. Nếu không, sao ông ta lại vui vẻ đến thế. 

Nhưng thật không may, mọi người đều phải ăn cháo giấm chua vào bữa trưa giống như bữa sáng. Có lẽ nhờ nhìn thấy những người bỏ chạy vì không chịu nổi món cháo kinh khủng đó và nhờ có Kwak Jeong-han với tinh thần trách nhiệm cao, mọi người đã có thể bắt được cá và ăn một bữa tối thịnh soạn. 

Ánh mắt của mọi người khi nhìn Kwak Jeong-han như thể đang chiêm ngưỡng một vị anh hùng. Cũng đúng thôi, anh ấy xứng đáng mà. Nếu không có anh ấy, có lẽ Se-hyun đã phải lang thang cả đêm để tìm lợn rừng. 

Tuy nhiên, ngay cả khi nhìn thấy mọi người ăn cá ngon lành, Kwak Jeong-han vẫn mang một vẻ mặt u ám khó hiểu. Trong khi ai ai cũng có cá ăn, thì tay anh ấy lại trống trơn. Anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình như thể đang trăn trở điều gì đó. 

Cuối cùng, Kwak Jeong-han đành phải chịu cảnh bụng đói. Dường như anh ấy chẳng mảy may buồn bã vì điều đó, ngay khi bữa ăn kết thúc, Kwak Jeong-han lập tức đứng dậy và đi thẳng về phía ký túc xá. Không chào hỏi ai, cũng chẳng hẹn gặp lại. 

Se-hyun đang say sưa xé cá bỗng khựng lại và đưa mắt nhìn theo bóng lưng rộng lớn của Kwak Jeong-han. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cậu đã nhanh chóng rời mắt và tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình. 

Nỗi lo lắng của Kwak Jeong-han vốn tưởng như sẽ kéo dài thì cuối cùng lại tan biến nhanh chóng một cách bất ngờ. Chính xác hơn là vào lúc Se-hyun bước vào sau khi ăn xong và đưa cho Kwak Jeong-han chiếc bàn chải đánh răng tự chế của mình. 

“Anh muốn hỏi ý kiến tôi à?” 

“Đúng. Không được sao?” 

“Tất nhiên là được… Nhưng trước hết, tôi phải đánh răng đã.” 

Se-hyun ngậm chiếc bàn chải đã nhúng nước vào miệng rồi bước ra khỏi lều. Khi cậu đánh răng xong và quay trở lại, Kwak Jeong-han đang ngồi trước cửa. Dù đang nghĩ gì đi nữa thì vẻ mặt của anh ấy còn tệ hơn cả lúc ăn cháo lúc nãy. 

Se-hyun dẫn Kwak Jeong-han đến bờ hồ phía sau làng để tránh sự chú ý của mọi người. 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo