Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 16
Chỉ vừa chạm mắt với ông ta, đầu óc Kafka lập tức bừng tỉnh. Anh vội vàng dụi tắt điếu milenka và lảo đảo đứng dậy. Cơn choáng đầu bất ngờ làm anh suýt ngã. Có lẽ giáo sư Daconaire tưởng đó là tác dụng phụ của thuốc lá, khẽ tặc lưỡi.
“Chà, con trai cả của gia tộc vĩ đại Sonder mà lại vi phạm nội quy trường học sao?”
“……”
“Việc học sinh hút thuốc trong khuôn viên trường là điều tuyệt đối cấm kỵ. Trò không biết à?”
“……Em biết.”
“Thế mà vẫn dám làm trái. Như vậy thì tình tiết càng trở nên nghiêm trọng đấy.”
Giọng điệu ông ta lẫn lộn giữa châm chọc và hờ hững. Kafka chỉ biết cúi đầu, nghiến chặt răng, nuốt lấy mấy câu rủa xả vào lòng.
“Mà nhìn chẳng giống thuốc lá thông thường chút nào nhỉ…”
Daconaire khịt mũi, hít lấy hít để như chó săn đánh hơi rồi nheo mắt lại nghi hoặc. Có vẻ ông ta đang nghi Kafka hút thứ gì đó trái phép.
Giờ vẫn chưa phải lúc để người ta phát hiện ra milenka có khả năng làm dịu triệu chứng của hội chứng Eleanor. Nhưng nếu cứ im lặng như vậy thì khác nào nhận luôn tội hút thứ cấm?
Cần phải nói sao cho khéo…
Kafka siết chặt vạt áo choàng. Cơn đau vẫn âm ỉ trong bụng, còn đầu óc thì quay cuồng vì hút quá vội. Đang còn lưỡng lự chưa nghĩ ra cách thoát thân thì Daconaire có vẻ nghĩ Kafka chẳng còn gì để bào chữa, bèn ấn nhẹ vai anh và nói:
“Thành thật mà nói, ta không nghĩ trò đốt thứ cỏ nào nguy hiểm đâu, trò Sonder. Nhưng ta đã tận mắt chứng kiến hành vi hút thuốc nên không thể bỏ qua được.”
“……”
“Phải tịch thu toàn bộ loại cỏ đó. Sau đó ta sẽ giao cho giáo sư môn thảo dược học kiểm định, xác minh nguồn gốc và công dụng rồi mới đưa ra hình phạt chính thức.”
“Đi thôi.”
Lại một cú chọc nhẹ vào vai như giễu cợt. Kafka cắn chặt răng, xoay người đi trước, dẫn đường về phòng riêng trong ký túc xá.
***
Toàn bộ số milenka bị tịch thu là chuyện xảy ra từ năm ngày trước.
“……”
Kafka nằm vật ra giường, bất động như xác không hồn. Đúng hơn là... anh không thể động đậy nổi.
Kỳ nghỉ hè đã gần kết thúc. Học sinh bắt đầu quay lại trường, không khí trong học viện dần rộn ràng trở lại. Nhưng với Kafka, từng ngày trôi qua chỉ là hành trình lặng lẽ chết mòn. Không còn milenka, sắc mặt anh càng lúc càng nhợt nhạt, cơ thể gầy rộc đi trông thấy.
Dù tất cả milenka đã bị Daconaire tịch thu, nhưng phần còn sót lại trong lư trầm may mắn thoát khỏi tầm mắt ông ta. Tuy nhiên lượng ít ỏi ấy không đủ để xoa dịu cơn đau đang ngày một lan rộng. Từ tim, nó đã bắt đầu rút xuống bụng dưới rồi âm ỉ khắp tạng phủ.
Kafka rên rỉ ôm bụng dưới, mồ hôi lạnh đầm đìa. Anh từng đến phòng y tế xin thuốc giảm đau nhưng hiệu quả không kéo dài. Cuối cùng, anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc hít khói milenka.
Dù thế nào cũng không được nói ra.
Không thể nói rằng milenka là phương pháp duy nhất có thể xoa dịu triệu chứng của hội chứng Eleanor, và anh đang sống nhờ khói thuốc đó để cầm cự qua từng ngày…
Sự thật về milenka, loài cỏ dại bị khinh thường ấy, chỉ được tiết lộ ở phần hai của Kỵ sĩ Bắc Phong khi giáo sư Manohar mắc phải hội chứng Eleanor. Lúc ấy nhóm của Soren đã vật lộn khắp nơi tìm thuốc chữa. Họ không tìm được thuốc đặc trị nhưng đã phát hiện ra công dụng của milenka trong việc giảm đau.
Cách họ phát hiện ra là gì nhỉ…
Kafka cố lục lọi trí nhớ, nhưng tất cả cứ mờ mịt như màn sương. Có lẽ vì ký ức tiền kiếp đang dần phai nhạt theo thời gian, mà cũng có thể vì cơn đau hành hạ làm anh chẳng thể suy nghĩ gì rõ ràng.
Chỉ nhớ rằng chính Soren là người đã lần ra manh mối ấy.
Nếu bây giờ Kafka là người công bố công dụng của milenka thì sao?
Từ góc nhìn của thế giới này, đó sẽ là một sự “can thiệp” cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa, nó còn là hành động cướp lấy công trạng vốn thuộc về nhân vật chính.
Tuyệt đối không được phép.
Đau đến tưởng chừng như sắp chết, nhưng Kafka vẫn cắn răng chịu đựng. Hội chứng Eleanor không giết người ngay lập tức. Nó khiến bệnh nhân chịu đựng những cơn đau tưởng như không thể sống nổi và cướp đi khả năng sản sinh pháp lực, nhưng nếu không phát bệnh kịch liệt thì cũng vẫn sống được dù đau đớn đến mấy.
Chẳng trách mà nguyên nhân tử vong số một của hội chứng Eleanor lại là… tự sát.
Ý nghĩ ấy lướt qua tâm trí như một bóng đen. Kafka ngồi dậy, hướng mắt về phía cửa sổ gần đầu giường. Anh bỗng nhớ tới một bài báo đã đọc gần đây: Một bệnh nhân mắc Eleanor đã nhảy lầu từ phòng bệnh vì không chịu nổi cơn đau.
Anh hiểu cảm giác đó một cách sâu sắc và rùng mình vì đồng cảm.
“Ư…”
Kafka rên khẽ, lại nằm vật xuống. Đau đến mức không thể nhích nổi người ra khỏi giường chứ đừng nói gì đến chuyện tới được cửa sổ.
Cuối cùng, anh cứ thế nằm bất động và rên rỉ một mình trong bóng tối rồi thiếp đi như kẻ kiệt sức. Khi tỉnh lại, trời đã ngả sang chiều, kim đồng hồ chỉ hơn ba giờ một chút.
May quá…
Kafka lảo đảo ngồi dậy rồi khoác lên mình chiếc áo choàng. Anh không thể quên rằng, do vi phạm nội quy mà anh đã bị phạt phải dọn dẹp nhà vệ sinh ký túc xá suốt mười ngày liên tiếp.
Thực ra với tình trạng hiện giờ, Kafka hoàn toàn có thể nhờ giáo sư Daconaire xin miễn hình phạt. Nhưng lòng kiêu hãnh trong Kafka không cho phép. Anh thà úp mặt vào bồn cầu còn hơn chịu cảnh bị cái gã đó cười cợt: “ Trò thật sự ốm đấy à? Hay là đang giả vờ để lười biếng đây?”
Ít ra thì cũng có mấy tinh linh dọn vệ sinh giúp đỡ mình…
May mắn là các tinh linh tốt bụng trông coi khu vệ sinh đã âm thầm thương cảm mà giúp Kafka lau dọn. Nhờ vậy, mỗi khi có người đi qua, anh chỉ cần giả vờ quét dọn cho có lệ, còn phần việc còn lại thì giao hết cho đám tinh linh.
Một kiểu lách luật khéo léo giữa ranh giới của kiêu hãnh và đau đớn.
Kafka quyết định bắt đầu từ nhà vệ sinh tầng bốn gần với phòng ký túc của mình nhất. Không còn chút sức lực, anh phải men theo tường mà đi từng bước lảo đảo. Ánh mắt của những học sinh đi ngang không chút nể nang, đâm thẳng vào anh như những mũi kim lạnh lẽo. Lúc ấy Kafka vẫn ngây thơ tưởng rằng nguyên nhân là vì gương mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt đậm nét bệnh tật của mình.
Nhưng đây là Học viện Rigel kia mà. Một ngôi trường vận hành theo nguyên lý tàn khốc của kẻ mạnh nuốt kẻ yếu. Nói cách khác, số học sinh tốt bụng đến mức quay lại nhìn vì lo lắng cho người khác gần như không tồn tại. Những ánh nhìn kia rõ ràng có một lý do khác.
“Sonder!”
Ngay khi Kafka vừa đặt tay lên cánh cửa nhà vệ sinh tầng bốn, một giọng nói quen thuộc vang lên gọi anh lại. Quay đầu nhìn, anh thấy Maria đang chạy về phía mình.
“Trời ơi, sắc mặt cậu sao thế kia?”
“Termina…”
“Không phải là… tôi gọi cậu đúng lúc đang… bận chuyện gì đó chứ? Nếu vậy thì cứ đi trước…”
“Không có.”
Dù có đau đớn đến đâu, Kafka cũng không thể để cô bạn cùng khóa hiểu lầm rằng mặt mình xanh xao là vì quá mắc vệ sinh. Để tránh khỏi suy nghĩ không mong muốn ấy, anh cố gắng đứng thẳng người, len lén lau đi mồ hôi lạnh rịn trên trán.
“Tôi bị cảm cúm nhẹ thôi. Người mệt chút ấy mà.”
“Vậy à… Cậu có ghé qua phòng y tế chưa? Cô Isobel nói gì?”
“Cô ấy bảo là mấy chứng lặt vặt dồn lại thôi… Mà khoan, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Một cô gái phải chạy đến tận ký túc xá nam để tìm anh thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ. Đến lúc ấy, Maria mới như sực nhớ ra lý do chính, bèn chau mày, trông chẳng khác nào đang cực kỳ khốn đốn.
“Thật ra là… tôi vừa nghe thấy một tin đồn kỳ quặc liên quan đến bọn mình.”
“…Tin đồn kỳ quặc?”
“Người ta đồn là… cậu với tôi đang hẹn hò.”
Kafka từ từ nhắm mắt lại. Hàng mi dài và dày khẽ rung theo từng đợt run rẩy của mí mắt.
Tin nhảm gì thế này? Anh vừa cảm thấy nực cười, vừa thấy ngao ngán. Giờ là lúc để lo mấy chuyện vớ vẩn ấy sao? Sau một lúc sắp xếp lại cảm xúc, Kafka mở mắt nhìn Maria. Cô đang liếc quanh, dè chừng những ánh nhìn đồng thời mím môi ra dấu “Giờ làm sao đây?”. Mà đúng là lúc đó, cả hai đang trở thành tiêu điểm trong hành lang. Ánh mắt của học sinh đi qua lại càng lúc càng nhiều hơn.
“Trước hết…”
Kafka cố tình hạ thấp giọng, nói thật chậm để không lộ ra tiếng rên rỉ đau đớn lẫn trong lời. Maria hiểu ý, chỉ lặng lẽ gật đầu.
“Cậu đến tận ký túc xá tìm tôi chỉ khiến mọi chuyện càng dễ hiểu lầm thôi…”
“À…”
“Termina, cậu nên quay về thì hơn.”
“Phải rồi… Xin lỗi. Tôi không nghĩ đến điều đó…”
Maria là người hiếm khi lúng túng, giờ lại khẽ ấp úng và bắt đầu giải thích. Vừa trở về trường, cô đã bị bạn học cùng khoa Pháp thuật hỏi thẳng: “Cậu với Kafka Sonder thật sự đang quen nhau à?” Câu hỏi vô lý đến mức làm Maria quá đỗi hoang mang, liền chạy đến tìm Kafka để làm rõ mà chẳng kịp suy nghĩ gì.
“…Cậu có biết tin đồn đó bắt đầu từ đâu không?”
Kafka hỏi dù trong lòng không nghĩ Soren lại là người đứng sau trò nhảm nhí ấy. Nhưng vẫn phải đề phòng mọi khả năng, anh quyết định xác nhận rõ gốc rễ tin đồn.
“Chẳng có gì cụ thể đâu. Có vẻ là do người ta thấy chúng ta cùng uống cà phê ở căng tin hôm nọ.”
“Sao chuyện đó lại bị thêu dệt thành tin đồn bây giờ…”
Chuyện xảy ra từ tận trước kỳ nghỉ, vậy mà giờ mới bùng lên. Kafka đưa tay xoa trán, cảm giác đau đầu lại kéo tới. Maria khẽ thở dài, nhắc rằng gần đây có một buổi dạ vũ long trọng tổ chức tại phủ một hầu tước.
“Chắc chắn là tin đồn lan từ chỗ đó.”
“Chuyện vớ vẩn đến mức phát điên thật.”
“Dù sao thì… xin lỗi nhé. Cậu đang bệnh mà tôi còn đến làm phiền. Tôi về trước đây.”
“Ừ, không sao đâu. Tôi mới là người nên xin lỗi.”
“Không đâu… À, nhân tiện – xin lỗi, trong lúc thế này mà tôi lại…”
“Lại muốn nhờ tôi gì đó hả?”
Kafka hỏi, gần như đoán được nội dung. Và đúng như dự đoán, lời sắp thốt ra từ môi Maria chẳng lệch mấy so với suy nghĩ trong đầu anh.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.